Ngày hôm sau Thịnh Đằng Vi đã hẹn chủ nhà đi xem và ngay trong ngày đã thương lượng ký hợp đồng. Hợp đồng thuê cửa hàng thông thường là 5 năm, nếu chưa hết hạn có thể chọn chuyển nhượng, nhưng chủ nhà này lại cho cô thuê từ một năm – điều này Thịnh Đằng Vi không hề nghĩ tới. Bởi vì cửa hàng ở đoạn đường này thật sự không lo về việc cho thuê, chủ nhà chỉ nói một câu rằng thấy cô có duyên. Thịnh Đằng Vi hiểu chuyện, chủ động nói sẽ may tặng một chiếc sườn xám thủ công. Chủ nhà cười không ngớt, miệng nói không cần không cần, nhưng vẫn lấy bút ghi lại số đo ba vòng của mình cho Thịnh Đằng Vi. Sau khi ký hợp đồng xong, Thịnh Đằng Vi tìm người đến sửa sang trang trí lại một chút, nhưng không có chỗ nào cần sửa chữa lớn. Nhìn cửa hàng mới dần dần thành hình, tâm trạng Thịnh Đằng Vi cũng vui vẻ hẳn lên. Thời gian gần đây cô bận rộn qua lại giữa cửa hàng cũ và mới, cuộc sống cũng trở nên phong phú. Trong khi cô bận rộn bên này, thì bên kia Trì Hoài Dã cũng đang tất bật với kế hoạch marketing mới cho quán bar. Cách tiếp thị cũ đã lâu khiến khách hàng cảm thấy nhàm chán, muốn phát triển lâu dài thì cần có những ý tưởng mới mẻ độc đáo, dù sao trên con phố đó cũng đâu chỉ có mỗi quán bar của anh. Cả hai đều bận rộn nên thời gian gặp nhau cũng ít đi, khi gặp mặt cũng chỉ nói thẳng vào chủ đề, trực tiếp nhất là việc “trả bài”. Sau những ngày cực kỳ hạnh phúc, đó chính là cuộc sống thường ngày của cặp đôi nhỏ. Gần đến Tết Thanh Minh một tuần, Thịnh Đằng Vi và Trì Hoài Dã đi xem phim. Họ chọn một bộ phim hài, nhưng xem được nửa chừng thì cả hai đều đồng ý là không xem nổi. Sau đó họ về nhà xem lại “Vua hài kịch”. Dù đã xem nhiều lần nhưng mỗi khi chán họ vẫn thích tìm ra xem lại. Trong phim có một câu thoại mà Thịnh Đằng Vi đặc biệt thích: Phía trước tối đen một màu, chẳng thấy gì cả. Không phải vậy, sau bình minh sẽ rất đẹp. Không có lý do gì cả, bây giờ cô rất thích câu thoại này. Tuy là phim hài nhưng mỗi lần xem đến cảnh Trương Bá Chi khóc trên xe, cô vẫn không kìm được sống mũi cay cay. Sau khi phim kết thúc, Trì Hoài Dã lại ôm cô lên ghế sofa “bắt nạt” một hồi, đến khi cô xin tha thì anh mới hài lòng dọn dẹp “chiến trường”. Thịnh Đằng Vi nhớ mang máng, trong khoảnh khắc bị “bắt nạt” đó, Trì Hoài Dã đã thì thầm bên tai cô: “Anh cũng có thể nuôi em.” Những lời này, mãi về sau cô vẫn nhớ rõ mồn một. Ngày Tết Thanh Minh, Thịnh Đằng Vi vẫn mặc chiếc sườn xám màu xanh lục do bà ngoại may tặng, xuất hiện ở nghĩa trang. Ban đầu Tạ Văn Uyên cũng muốn đi theo, nhưng Thịnh Đằng Vi kiên quyết, nói với Thịnh Bội Già rằng nếu muốn Tết Thanh Minh được yên bình thì đừng để Tạ Văn Uyên đi. Thịnh Bội Già cũng không muốn Tết Thanh Minh trở nên không vui nên đành phải đồng ý. Như mọi năm Tết Thanh Minh thường hay mưa, năm nay cũng không ngoại lệ. Trời âm u, mưa rơi lất phất, đi qua đi giày dính đầy bùn đất ẩm ướt. Thịnh Đằng Vi đặt một bó hoa hướng dương trước bia mộ, ngón tay ***** dòng chữ trên bia, lòng không kìm được xót xa, khóe mắt cũng ẩm ướt. Trên bia mộ không có ảnh, chỉ có vài dòng chữ khắc. Lúc sinh thời, điều bà ngoại Thịnh Đằng Vi dặn dò cuối cùng là mỗi năm đến thăm bà nhớ mang theo một bó hoa hướng dương mà bà thích, và đừng bao giờ nói những chuyện không vui, vì bà sợ ở bên kia nghe được sẽ buồn theo. “Bà ngoại, chúng con đến thăm bà.” Thịnh Đằng Vi áp bàn tay lên bia mộ lạnh lẽo, lòng nghĩ ngợi trăm điều. Người qua lại ở nghĩa trang không ít nhưng không ồn ào, ai cũng tự giác giữ một thái độ kính cẩn với nơi này. Thịnh Bội Già và Thịnh Đằng Vi cùng ngồi xuống, là con gái, bà cũng có nhiều điều muốn nói với người mẹ đã khuất. Thịnh Đằng Vi tự giác không xen vào. Sau khi Thịnh Bội Già nói xong, bà đứng dậy bảo Thịnh Đằng Vi: “Con còn gì muốn nói với bà ngoại thì nói đi, mẹ lên xe đợi con.” Sau đó, bà chống ô đen quay người rời khỏi nghĩa trang. Thịnh Đằng Vi thu hồi ánh mắt từ bóng dáng Thịnh Bội Già đang rời đi, định thở dài một hơi nhưng rồi thôi. Cô dịch lại bó hoa hướng dương, một tay chống lên bia mộ, đôi mắt hạnh dịu dàng vô hạn, giọng nói mềm nhẹ cười bảo: “Bà ngoại à, năm ngoái cháu gặp được một người đối xử với cháu rất tốt, anh ấy tên là Trì Hoài Dã, thật sự rất tốt, bà ở bên đó sẽ phù hộ cho cháu phải không?” Lời cô vừa dứt, bỗng có một cơn gió lạnh thổi qua, làm lay động chiếc ô đen và cả bó hoa hướng dương. Thịnh Đằng Vi nhìn bó hoa đang lay động, mỉm cười. Cô xem như cơn gió này là câu trả lời của bà ngoại, là lời chúc phúc dành cho cô. Bên cửa hàng, chỉ vài ngày sau Tết Thanh Minh đã hoàn thành việc sửa chữa. Chọn một ngày khá tốt, Thịnh Đằng Vi và Lê Sanh đi chọn mua lẵng hoa, rồi mua thêm một số ma-nơ-canh mới, còn đến phố cổ mua vải vóc mới, cuối cùng lại mua thêm một số đồ trang trí cho cửa hàng. Ban đầu sau khi mua sắm xong, Trì Hoài Dã nói muốn đến giúp, nhưng trên đường lại nhận được điện thoại của dì An, nói bà nội Ngạn Xu không cẩn thận bị ngã, hiện đang trên đường đến bệnh viện nhân dân, gọi anh mau đến đó. Chuyện này đương nhiên quan trọng hơn, nhưng Trì Hoài Dã không muốn Thịnh Đằng Vi lo lắng, chỉ nói mình có việc gấp phải đi, Chu Thanh vừa hay ở gần đó nên nhờ cậu ấy qua giúp. Thịnh Đằng Vi cũng không phải người không biết điều, bảo anh cứ lo việc gấp trước, nếu Chu Thanh tiện thì phiền cậu ấy giúp. Cô và Lê Sanh đứng đợi ở cửa phố cổ mười phút, xe Chu Thanh mới chậm rãi đến. Xe vừa dừng ổn định, Chu Thanh chui ra từ trong xe. Cười nói: “Mua nhiều thế này à, sao không gọi tôi đến sớm giúp chứ.” Lê Sanh xoa eo, ngẩng cằm nhìn anh ta, hài hước nói: “Vậy anh còn không mau xuống giúp bọn tôi chuyển đồ lên xe.” Nghe vậy, Chu Thanh cười, xuống xe mở cốp sau, rồi tiến lên giúp họ bỏ đồ vào trong cốp xe. Lê Sanh đứng một bên trêu chọc: “Ái chà, sao cảm giác anh không được khỏe lắm nhỉ, mới được mấy món đã thở hổn hển rồi.” Chu Thanh liếc cô một cái: “Cô nói gì thế, không thấy mấy thứ các cô mua nặng cỡ nào à.” Lê Sanh cười thành tiếng: “Nếu là sếp Trì đến, chắc chắn không thở hổn hển đâu, đúng không Vi Vi?” Thịnh Đằng Vi chỉ cười không nói. Chu Thanh không phục, lập tức buông đồ trên đầu xuống, làm bộ định kéo áo lên cho Lê Sanh xem cơ bụng của mình. Lê Sanh vội vàng né sang một bên, mắng anh ta giữa ban ngày ban mặt mà làm trò lưu manh. Chu Thanh cười không ngớt: “Dù sao tôi cũng có tập thể hình mà, có muốn thử sờ xem cảm giác thế nào không?”