Say Hương Hồng - Củ Củ Miêu

Chương 109

Thịnh Đằng Vi ngồi dựa lưng vào cánh cửa phòng, để mặc những giọt nước mắt lăn dài trên má. Trong căn phòng tối tăm này, nỗi tuyệt vọng như đang nuốt chửng lấy cô. Cô hối hận vì đã hy vọng quá nhiều vào Thịnh Bội Già. Tưởng rằng mẹ sẽ thay đổi, nhưng thực tế lại như một cái tát đau điếng vào mặt cô. Thịnh Bội Già vẫn không thay đổi, vẫn cố chấp và đáng sợ như thế, luôn muốn kiểm soát cô bằng thứ tình yêu ngột ngạt của bà. Bà luôn viện cớ rằng nuôi con một mình không dễ dàng, rằng cô phải hiểu cho bà. Nhưng tất cả những điều đó chỉ khiến mọi chuyện tồi tệ hơn, với câu nói quen thuộc “Mẹ làm tất cả là vì con”. Thịnh Đằng Vi không biết bệnh tình của mẹ đã thực sự khỏi hay chưa. Cô chỉ biết rằng nếu cứ tiếp tục như thế này, cô sẽ phát điên mất. Cửa sổ phòng đã được gắn chấn song chống trộm, cô thậm chí không thể trốn thoát. Tất cả những gì cô có thể làm là cầu nguyện Thịnh Bội Già sẽ thả cô ra vào sáng mai. Nhưng thực tế còn tàn nhẫn hơn thế. Thịnh Bội Già dường như đã quyết tâm giam giữ cô, chỉ vội vã đưa đồ ăn vào rồi nhanh chóng khóa cửa lại. Thịnh Đằng Vi đã gọi dì Mai không biết bao nhiêu lần, nhưng chẳng ai đáp lại. Thỉnh thoảng, Thịnh Bội Già đi ngang qua cửa phòng, chỉ nói vọng vào rằng dì Mai đã bị đuổi về quê, khi nào cô tỉnh ngộ thì bà mới thả cô ra và cho phép dì Mai trở lại. Trong căn phòng như nhà tù này, Thịnh Đằng Vi cảm thấy tuyệt vọng không khác gì những năm trước. Không có liên lạc với thế giới bên ngoài, cô chỉ có thể nghĩ rằng Trì Hoài Dã hẳn đang điên cuồng tìm kiếm cô, và cả Lê Sanh nữa… Đúng như cô nghĩ, đêm đó sau khi Trì Hoài Dã chúc cô ngủ ngon, anh không nhận được hồi âm. Anh nghĩ có lẽ cô đã ngủ sớm. Sáng hôm sau, anh nhắn chào buổi sáng cô, vẫn không có phản hồi. Đến tối, Trì Hoài Dã cảm thấy có điều gì đó không ổn. Anh tự hỏi mình đã làm sai điều gì khiến cô không trả lời tin nhắn. Rồi những cuộc gọi liên tiếp, nhưng tất cả đều bị tắt máy. Sau khi suy nghĩ mãi, Trì Hoài Dã chỉ nghĩ đến một khả năng – chuyện này liên quan đến Thịnh Bội Già. Trước khi lái xe đến biệt thự cũ, anh tình cờ gặp Thịnh Bội Già đang đi đổ rác. Bà chỉ lạnh lùng liếc nhìn anh rồi quay vào nhà, đóng sập cửa lại. Biết Thịnh Bội Già không ưa mình, Trì Hoài Dã không dám hỏi thẳng. Nhưng trong lòng không yên, anh liên lạc với Chu Thanh để nhờ Lê Sanh đến nhà cô xem tình hình thế nào. Lê Sanh *****ên gọi điện cho Thịnh Đằng Vi, cũng bị tắt máy. Cô lập tức bỏ dở buổi workshop, lái xe đến nhà, nhưng bị Thịnh Bội Già chặn ngay ngoài cửa, không cho vào nửa bước. Khi đuổi Lê Sanh đi, Thịnh Bội Già còn nói thêm: “Vi Vi đi du học rồi. Nếu cháu quen cái anh chàng kia thì nói với anh ta một tiếng, Vi Vi sắp kết hôn với Kỳ Cảnh.” Lê Sanh rõ ràng không tin, trực tiếp nổi giận với bà: “Dì thật quá đáng! Chuyện này chắc chắn không phải ý của Vi Vi!” Trước khi lên xe, Lê Sanh còn quay lại nói: “Phá hoại nhân duyên của người khác, cẩn thận gặp báo ứng!” Ngày 5 tháng 1, đám cưới của Lê Sanh diễn ra đúng như dự định. Nhưng người phù dâu thân thiết nhất của cô lại vắng mặt. Trì Hoài Dã cũng định đi cùng Chu Thanh và Hà Húc Đông tham dự đám cưới, nhưng sau nhiều ngày liên lạc không được với Thịnh Đằng Vi, anh chẳng còn tâm trạng đâu. Vào ngày cuối cùng của tháng, anh quyết định báo cảnh sát, nói rằng bạn gái mất tích nhiều ngày, nghi ngờ có chuyện chẳng lành. Bên cảnh sát nhanh chóng truyền tin về, nói rằng mẹ Thịnh Đằng Vi bảo cô vẫn khỏe mạnh, chỉ là đã chia tay với anh. Do anh cứ bám riết không buông, nên cô đã tắt điện thoại. Trì Hoài Dã càng thêm lo lắng. Anh hiếm khi nổi nóng như vậy, gắt gỏng qua điện thoại rằng Thịnh Bội Già đang nói dối, anh và Thịnh Đằng Vi chưa hề chia tay. Cảnh sát cũng tỏ thái độ không mấy thiện cảm: “Đây là vấn đề tình cảm cá nhân của các anh chị, chúng tôi không can thiệp được.” Trì Hoài Dã tức giận quát: “Chết tiệt! Các anh không nghĩ đến khả năng cô ấy bị mẹ cô ấy sát hại sao? Các anh có gặp được người không mà vội kết luận như vậy?” Viên cảnh sát cũng nổi nóng: “Chúng tôi đã điều tra rồi, người ta đi du học, đổi số điện thoại, anh không liên lạc được là chuyện bình thường. Chuyện này chúng tôi không giải quyết được, anh nên tìm tư vấn tình cảm đi!” Thực ra, viên cảnh sát này vốn làm việc khá lười biếng, vụ việc của Thịnh Đằng Vi anh ta chỉ xử lý qua loa như một vụ án tình cảm nhỏ thông thường. Anh ta chỉ gọi điện hỏi qua loa, và đúng lúc đó Thịnh Bội Già đã bật điện thoại của Thịnh Đằng Vi. Vụ việc báo cảnh sát không có kết quả, Trì Hoài Dã tức đến mất ngủ, đứng dậy ra cửa sổ nhìn biệt thự cũ đối diện, hút không biết bao nhiêu điếu thuốc. Căn phòng bên đó vẫn tối om, anh cũng không biết được người trong đó có ở nhà hay không. Tại lễ cưới, số lượng khách mời khá đông đúc. Phía nhà Khương Dật không có nhiều người, chủ yếu là khách của nhà Lê Sanh, không chỉ có bạn bè, người thân mà còn có cả đối tác làm ăn của ba cô. Mẹ kế của Lê Sanh nắm tay ba cô, ăn mặc trang nhã, xinh đẹp, mỉm cười tiếp đón khách khứa với vẻ mặt hiền từ. Đối với người mẹ kế này, Lê Sanh luôn lễ phép. Thật lòng mà nói, cô không thể tìm ra được khuyết điểm nào của bà, ngược lại còn cảm thấy ba mình không xứng với mẹ kế. Bởi mẹ kế trẻ hơn ba cô đến mười tuổi, lại xinh đẹp, dịu dàng, quan trọng nhất là còn nấu ăn rất ngon. Đám cưới được tổ chức ngoài trời trên thảm cỏ, với hoa tươi, bóng bay và dàn nhạc. Tất cả đều do Khương Dật tự tay chuẩn bị, Lê Sanh hoàn toàn không tham gia. Là cô dâu chú rể, Lê Sanh và Khương Dật chụp ảnh cảnh ngoài trời xong thì tách ra để chuẩn bị cho nghi thức chính. *****ên là nhạc nền vang lên, người dẫn chương trình nói vài lời rồi thông báo chú rể có thể bước vào. Sau đó là nghi thức ba Lê dắt tay Lê Sanh vào gặp Khương Dật. Ba Lê khóe mắt ướt nhòe, run rẩy đặt tay Lê Sanh vào tay Khương Dật, dặn dò: “Từ nay Sanh Sanh giao cho con, nhất định phải thay ba yêu thương nó thật tốt.” Dù thường ngày ông ít khi quan tâm đến Lê Sanh, nhưng khi con gái lớn như vậy sắp làm vợ người ta, trong lòng vẫn không khỏi xúc động. Khương Dật gật đầu, nghiêm túc hứa hẹn: “Ba yên tâm, con sẽ thay ba yêu thương và chăm sóc cô ấy thật tốt.” Ba Lê cũng chỉ gật đầu rồi lui xuống. Lời thề trong hôn lễ là phần không thể thiếu trong mỗi đám cưới. Khương Dật đọc rất nghiêm túc và tình cảm, khiến Lê Sanh thực sự có chút cảm động. “Được rồi, giờ đến lượt cô dâu.” Sau khi Khương Dật đọc xong lời thề, người dẫn chương trình nhìn về phía Lê Sanh nói. Lê Sanh cầm lời thề trong tay nhìn một cái rồi gấp lại. Khương Dật không hiểu chuyện gì. Váy cưới của Lê Sanh trong buổi lễ là kiểu đuôi cá màu xanh lục cổ điển. Cô đã thuê riêng nhà thiết kế, và khi ra mắt còn cãi nhau với Khương Dật một chút, vì anh cho rằng váy cưới truyền thống thường màu trắng, màu xanh lục không phù hợp lắm. Lê Sanh kiên quyết: “Đám cưới là của em, có phải của người khác đâu, em vui là được.” Khương Dật không thuyết phục được cô, đành phải chiều theo. Lê Sanh nhìn sâu vào mắt Khương Dật, sau đó cúi đầu cười một cái rồi ngẩng lên, cầm micro nhìn các quan khách phía dưới: “Trước tiên, cảm ơn các vị bạn bè, người thân đã đến tham dự hôn lễ hôm nay. Những chuyện sắp xảy ra có thể sẽ khiến mọi người ngạc nhiên, mong các vị thông cảm.” Câu *****ên còn ổn, nhưng câu sau đã khiến Khương Dật tim đập thình thịch, có linh cảm chẳng lành về điều gì đó sắp xảy ra. Anh lo lắng nhìn Lê Sanh. Lê Sanh chuyển ánh mắt đến gương mặt điển trai của Khương Dật, cười tươi: “Khương Dật, tính ra đến giờ, chia tay rồi lại về với nhau, chúng ta đã bên nhau hơn ba năm rồi nhỉ?” Khương Dật gật đầu. Lê Sanh tiếp tục nở nụ cười: “Thật ra em rất muốn cảm thán một câu, chúng ta có thể đến được hôm nay quả thật không dễ dàng, anh nói đúng không?” Khương Dật nghe những lời này, càng cảm thấy có gì đó không ổn, linh cảm xấu không ngừng dâng lên trong lòng. “Quen anh bốn năm, ở bên nhau hơn ba năm, thời gian này nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, nhưng trong ba năm qua, đã xảy ra không ít chuyện, đều rất đáng nhớ, anh nói đúng không?” Khương Dật im lặng vài giây rồi mới nói: “Đúng vậy, đều rất khó quên, yêu nhau…” “Vì thế những chuyện này khiến em không thể quên, cũng không thể bỏ qua những sai lầm đó. Hôm nay tôi muốn thông báo cho mọi người.” Lê Sanh cắt ngang lời Khương Dật. Cô dừng một chút, vẫn mỉm cười nói: “Thật ra hôm nay đám cưới này, tôi cũng không muốn tổ chức, nhưng vì Khương Dật quá nóng vội, nên đành phải cho anh ấy thỏa mãn cơn nghiện cưới một chút.” Dù sao tiền tổ chức đám cưới nhà cô cũng không phải bỏ ra nhiều. Vừa dứt lời, phía dưới vang lên tiếng xôn xao. Khương Dật càng thêm kinh ngạc, trợn to mắt nhìn Lê Sanh: “Sanh Sanh, em đang nói gì vậy?!” Lê Sanh cười rất dịu dàng, vừa giơ tay lên, nhân viên đứng bên cánh gà lập tức hiểu ý. Chỉ trong vài giây, trên màn hình sân khấu xuất hiện những hình ảnh được chiếu lên. *****ên là một loạt ảnh chụp từ ống kính máy ảnh, trong đó có Khương Dật với nhiều phụ nữ khác nhau trong những tư thế thân mật – có cảnh ghé tai thì thầm trong quán cà phê, có cảnh hôn môi trong xe, có cảnh ôm nhau trên bãi biển, thậm chí còn có cảnh vội vã ôm hôn trong thang máy khách sạn, và còn nhiều hơn thế nữa… Từng tấm ảnh lần lượt hiện lên, mặt Khương Dật đỏ rồi tái xanh, thật sự quá “xuất sắc”. Anh muốn xông lên tắt đi nhưng chân run đến mức không thể nhấc nổi. Mặt ba Lê đen sầm lại, tức đến nỗi ngực phập phồng dữ dội, tức giận mắng “đồ súc sinh”. Mẹ kế Lê Sanh vội vàng trấn an ông, bảo ông bình tĩnh kẻo làm hại sức khỏe. Ba mẹ Khương Dật nhìn những cảnh trên màn hình, như đứng trên đống lửa, như ngồi trên chông gai, ước gì lúc này có một cái hố để chui xuống, không ngờ con trai mình lại vô trách nhiệm đến thế. Phía dưới tiếng xì xào không ngớt, mẹ Khương mặt mỏng, chịu không nổi những lời bàn tán, kéo tay áo chồng, nước mắt lưng tròng nói gì đó bên tai ông, chỉ thấy cha Khương thở dài, vỗ đầu gối. Sau khi chiếu xong những bức ảnh là một đoạn video khiến người ta đỏ mặt tía tai. Trong video, Khương Dật và một cô gái chơi cosplay, hưng phấn đến mức không kiềm chế, quan trọng là video còn là tự quay, cô gái thường xuyên điều chỉnh góc máy. Phía dưới, mấy cô phù dâu thân thiết với Lê Sanh chửi thề liên tục. Chu Thanh và Hà Húc Đông hét lên rằng Khương Dật thật là “tra nam”. Chu Thanh nói: “Đệt! Thằng này còn tra hơn cả tôi!” Hà Húc Đông nói: “Loại đàn ông này không nên tồn tại” Khương Dật hoảng sợ nhìn Lê Sanh. Người dẫn chương trình đứng giữa họ, cảm thấy không khí không ổn, tự giác dịch về phía Lê Sanh. Đây là lần *****ên trong nhiều năm làm nghề dẫn chương trình, anh ta gặp phải tình huống như thế này, cũng là lần đầu gặp cô dâu không theo kịch bản, lại còn vạch trần chuyện ngoại tình của chú rể ngay trong ngày cưới, hơn nữa là trước mặt bao nhiêu người. Thật là quá tuyệt! Khương Dật run lẩy bẩy vì tức giận, môi run run, những lời đã chuẩn bị sẵn đến bên miệng lại biến thành: “Sanh Sanh…” Không trách được, anh cứ cảm thấy thời gian gần đây Lê Sanh có gì đó không đúng, hóa ra là đang chờ đợi khoảnh khắc này. Cô vốn không hề có ý định kết hôn với anh, buổi lễ này chẳng qua chỉ là một màn trả thù. Lê Sanh cười quá đỗi dịu dàng, nhưng trong mắt không có lấy một chút ý cười. Ngày hôm đó ở quán trà, khi cô nói với Thịnh Đằng Vi “Cũng nên có kết quả”, chính là ý này. Đáng sợ không phải tình yêu mù quáng, mà là sự tỉnh táo trong tình yêu của cô. Vài tháng trước, vì chiếc nhẫn cầu hôn to đùng kia, cô đã bắt đầu nghi ngờ. Sau đó một ngày, cô cố tình rượu say Khương Dật để kiểm tra điện thoại của anh ta. Nhập từ khóa tìm kiếm như “em yêu”, “anh yêu em”, “đang ở đâu”, “ra chưa”, “anh qua đón”. Quả nhiên cô lại thấy những cảnh tượng đau lòng khó quên – Khương Dật vẫn không bỏ được thói quen trăng hoa, vẫn tán tỉnh nhiều cô gái khác nhau, thậm chí còn tải lại ứng dụng hẹn hò, cô còn thấy cả những tin nhắn về giá cả qua đêm. Tuy nhiên, đó không phải điều quan trọng nhất. Điều quan trọng là chiếc nhẫn kia, cuối cùng cô đã hiểu tại sao nó lại to như vậy – bởi vì nó vốn không phải dành cho cô, mà là Khương Dật chuẩn bị cho một người phụ nữ khác khi chia tay. Ngay từ đầu, người anh ta định cầu hôn không phải cô, chỉ là vì bị phát hiện nên tiện thể mà thôi. Sau khi biết được sự thật, cô ném chiếc nhẫn vào bồn cầu. Rồi sau đó, cô lên kế hoạch từng bước – những bức ảnh kia đều do thám tử tư mà cô thuê chụp được khi theo dõi Khương Dật. Đêm đó cô không khóc, chỉ giận run người, rồi uống nửa chai rượu. Cô thấy mình thật buồn cười, như một trò hề, bị gã đàn ông này lừa dối mà không hề hay biết. Quả nhiên, đàn ông ngoại tình thì không nên giữ lại. Trái tim cô, lúc đó hoàn toàn chết. Lê Sanh cười khẽ, ném bó hoa vào mặt Khương Dật một cách vô tình, nét mặt ngây thơ vô hại: “Đám cưới thế nào? Còn được chứ? Không một chút đề phòng phải không?” Khương Dật nắm chặt hai tay thành nắm đấm, cố nhịn, không lên tiếng. Lê Sanh vẫn không tức giận: “Ba năm hơn, tôi đã hy sinh cho anh bao nhiêu, giờ dùng một đám cưới để trả nợ, cũng không quá đáng đúng không?” Chu Thanh và Hà Húc Đông lén vỗ tay: “Đậu má, quá đỉnh! Màn này đã quá!” Mặt Khương Dật đỏ bừng, anh ta muốn phản bác nhưng lời nói nghẹn trong cổ họng, không thốt ra được. Anh ta quả thật có tội. Trên màn hình lớn tiếp tục chiếu, bao gồm những đoạn chat tình tứ giữa Khương Dật với người khác, tất cả bằng chứng ngoại tình đều hiện lên màn hình. Lê Sanh áp sát vào anh ta, khóe miệng vẫn nhếch cười: “Lần này với anh, tôi sẽ không tính toán thiệt hơn, cứ coi như mình là kẻ ngốc vậy.”

Bình Luận (0)
Comment