Tiệm may sườn xám của Thịnh Đằng Vi vừa khai trương không lâu đã thu hút được không ít khách hàng từ Tiểu Hồng Thự tìm đến. Họ đến đây vì hai lý do: một là chất lượng sườn xám thật sự tốt, hai là vì chính Thịnh Đằng Vi. Công việc bận rộn khiến Thịnh Đằng Vi không còn thời gian suy nghĩ về những chuyện phiền muộn khác. Ngoài thời gian ở tiệm, thỉnh thoảng cô còn được Trì Hoài Dã dẫn đi tham gia các hoạt động với nhóm bạn của anh. Thịnh Đằng Vi rất ít khi uống rượu. Đôi khi tâm trạng xáo trộn muốn ghé quán “Đêm không ngộ” uống một ly, nhưng Trì Hoài Dã luôn từ chối. Tuy vậy, anh vẫn chiều theo ý cô, chỉ là tự tay pha chế đồ uống cho cô tại nhà. Anh luôn cố gắng đáp ứng mọi mong muốn của Thịnh Đằng Vi, miễn là không nguy hiểm, anh đều chiều theo. Chứng trầm cảm của Thịnh Đằng Vi không hề ảnh hưởng đến tình cảm của họ. Ngược lại, cô còn cảm thấy Trì Hoài Dã càng yêu chiều cô hơn trước. Tiệm sườn xám đã đi vào hoạt động ổn định, còn Lê Sanh thì bận rộn bay đi tham dự các triển lãm nước hoa khắp nơi. Có lần Lê Sanh đến nhà Trì Hoài Dã ăn cơm uống rượu tán gẫu, Thịnh Đằng Vi tiện miệng hỏi khi nào cô ấy định bắt đầu một mối quan hệ mới. Lê Sanh đáp: “Tớ thấy cuộc sống hiện tại rất tốt, muốn làm gì thì làm, đâu nhất thiết phải có đàn ông mới vui được.” Trì Hoài Dã nghe vậy, hiếm khi trêu chọc Lê Sanh: “Thấy cô với Chu Thanh có vẻ hợp nhau đấy, có nghĩ đến chuyện tiến xa hơn không?” Lê Sanh vội đặt ly rượu xuống, cười nói: “Anh Trì đừng đùa, bọn tôi thuần túy là bạn thôi.” Trì Hoài Dã nhướn mày, vẻ mặt không tin: “Thật vậy sao? Chắc chắn không có ý định gì khác?” Lê Sanh vỗ ngực cam đoan: “Thật mà, chỉ là bạn thôi. Nếu anh không tin, giờ tôi gọi điện cho Chu Thanh để tự miệng anh ta nói với anh luôn.” Lê Sanh vừa nói vừa cầm điện thoại trên bàn lên, Thịnh Đằng Vi vội ngăn lại, liếc Trì Hoài Dã: “Thôi được rồi, anh đừng trêu cậu ấy với Chu Thanh nữa.” Trì Hoài Dã cười cười, không trêu thêm nữa, chỉ giơ ly ra ý bảo Lê Sanh uống ly này. Lê Sanh không khách sáo, nâng ly uống một hơi cạn sạch. Gần cuối tháng 7, hôm đó Thịnh Đằng Vi đang bận rộn may nút thắt mới tại tiệm thì điện thoại của Kỳ Cảnh gọi đến. Cô do dự một lát mới nghe máy. Giọng lạnh lùng của Kỳ Cảnh vang lên: “Đang bận không?” Thịnh Đằng Vi im lặng vài giây mới “ừ” một tiếng. Kỳ Cảnh bên kia im lặng một lúc, rồi nói: “Tối nay có thời gian không? Mời em ăn cơm, không có ý gì khác.” Thịnh Đằng Vi định từ chối nhưng nghĩ lại, vẫn nhận lời, bảo Kỳ Cảnh lát nữa gửi địa chỉ vào điện thoại cho cô. Cúp máy xong, Thịnh Đằng Vi liền gọi cho Trì Hoài Dã, nói thật về việc tối nay Kỳ Cảnh mời cô đi ăn cơm. Trì Hoài Dã đáp: “Gửi địa chỉ cho anh, khi nào xong anh qua đón em.” Thịnh Đằng Vi: “Được.” Họ tôn trọng không gian riêng của nhau, đây là trạng thái tốt nhất cho một mối quan hệ. 7 giờ tối, Thịnh Đằng Vi đến đúng địa chỉ nhà hàng mà Kỳ Cảnh đã gửi. Khi cô bước vào, Kỳ Cảnh đã ngồi sẵn ở bàn cạnh cửa sổ. Đường nét góc mặt anh rõ ràng, ánh đèn rơi xuống càng làm nổi bật vẻ lạnh lùng thanh tao. Thịnh Đằng Vi kéo ghế ngồi xuống đối diện: “Không để anh đợi lâu chứ?” Dù đến đúng giờ nhưng thấy người ta đến trước đợi mình, cô vẫn cảm thấy có lỗi. Kỳ Cảnh lắc đầu, giọng trầm lạnh có chút ấm áp: “Anh cũng vừa đến thôi.” Nói rồi anh vẫy tay gọi phục vụ lại gọi món. Phục vụ đặt thực đơn trước mặt Kỳ Cảnh, anh khẽ nghiêng đầu ý bảo đưa cho Thịnh Đằng Vi gọi trước. Thịnh Đằng Vi vội nói: “Anh gọi đi, tôi gì cũng được.” Kỳ Cảnh nhìn cô, khóe môi hơi cong lên, không nói gì, cúi xuống xem thực đơn và gọi vài món đặc trưng của nhà hàng, kèm theo món tráng miệng. Sau khi phục vụ đi khỏi, Thịnh Đằng Vi nhìn Kỳ Cảnh, hỏi thẳng: “Chắc anh tìm tôi không đơn giản chỉ để ăn cơm đúng không?” Kỳ Cảnh đan hai tay đặt lên bàn, đôi mắt phượng nhìn cô, khẽ cười: “Sao vậy, Anh tìm em ăn cơm nhất định phải có mục đích gì sao?” Thịnh Đằng Vi trầm ngâm một lát rồi nói: “Trực giác mách bảo tôi là anh có chuyện muốn nói.” Kỳ Cảnh bật cười bất đắc dĩ: “Trực giác của em đúng là chuẩn thật.” Thịnh Đằng Vi đi thẳng vào vấn đề: “Vậy đừng vòng vo nữa, anh có gì cứ nói.” Kỳ Cảnh nhìn sâu vào mắt Thịnh Đằng Vi, không vội trả lời ngay. Anh nhấp một ngụm nước ấm rồi từ tốn nói: “Thật ra cũng không có gì, chỉ là mẹ em nhờ anh đến thăm em thay bà ấy.” Chuyện Thịnh Đằng Vi tự tử anh đã nghe. Bây nay quan hệ mẹ con họ rạn nứt thế này, là người ngoài, anh càng thêm đồng cảm với Thịnh Bội Già, dĩ nhiên cũng xót xa cho Thịnh Đằng Vi. Thật ra nghĩ kỹ lại, trong một gia đình như vậy, đúng là khiến người ta ngột ngạt. Anh cũng có thể hiểu được vì sao Thịnh Đằng Vi lại có ý định tự tử. Nhắc đến Thịnh Bội Già, đôi mắt đẹp của Thịnh Đằng Vi bỗng ảm đạm, giọng không giấu được vẻ lạnh nhạt: “Mọi chuyện thành ra thế này chẳng phải đều do bà ấy sao?” Kỳ Cảnh mím môi, quay đầu nhìn ra những người qua lại bên ngoài cửa sổ, một lúc sau mới nói: “Anh không có tư cách để nói về mối quan hệ mẹ con của em, chuyện này chỉ có thời gian mới giải quyết được, miễn là em vẫn ổn là được.” Thịnh Đằng Vi cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt lướt qua đám đông qua lại: “Vậy là hôm nay anh đến đây là thay bà ấy thăm tôi?” Kỳ Cảnh cười nhạt gật đầu: “Có thể nói như vậy.” Thịnh Bội Già đã đến nhà anh khóc lóc kể lể với bố mẹ anh, bố anh bảo anh giúp đến thăm cô, nên anh mới đến. “Bà ấy có khỏe không?” Cuối cùng Thịnh Đằng Vi vẫn không nhịn được hỏi một câu. Dù sao Thịnh Bội Già cũng là mẹ cô, trong máu thịt vẫn có sự quan tâm. Kỳ Cảnh quay lại nhìn cô: “Người tiều tụy đi nhiều, em có thể sắp xếp thời gian về thăm bà ấy.” Thịnh Đằng Vi ngước mắt nhìn lên tòa nhà cao tầng, giọng bình đạm: “Không được, gặp chỉ thêm phiền lòng, không gặp còn hơn.” Kỳ Cảnh nghe vậy, khẽ thở dài, có vẻ muốn khuyên nhưng không biết nên nói gì. Sau đó, hai người hầu như không nói chuyện gì, chỉ thỉnh thoảng trao đổi về công việc gần đây, bữa cơm cũng trôi qua trong không khí hòa hợp. Ăn xong, Thịnh Đằng Vi cùng Kỳ Cảnh đi thang máy xuống dưới. Kỳ Cảnh hỏi: “Về bằng gì? Hay để anh đưa em về?” Thịnh Đằng Vi lắc đầu: “Không cần đâu, bạn trai tôi sẽ đến đón, chắc sắp tới rồi.” Kỳ Cảnh hơi ngạc nhiên, sau đó cười nhẹ, tư thế lười biếng nửa đùa nửa thật: “Em ra ngoài ăn cơm với anh, anh ta không ghen à?” Thịnh Đằng Vi mỉm cười: “Anh ấy rất rộng lượng, chỉ là xã giao bình thường thôi.” Vừa nói chuyện, hai người đã ra đến bên ngoài. Từ xa, Thịnh Đằng Vi đã thấy xe của Trì Hoài Dã đang chạy về phía này. Xe của Trì Hoài Dã dần dần giảm tốc độ, dừng lại trước mặt Thịnh Đằng Vi và Kỳ Cảnh. Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, Trì Hoài Dã *****ên là liếc nhìn Kỳ Cảnh đang đứng bên cạnh với tư thế lười biếng, rồi mới cởi dây an toàn bước xuống xe. “Anh yêu” Thịnh Đằng Vi thân mật gọi Trì Hoài Dã một tiếng, rồi quay sang nói với Kỳ Cảnh: “Tôi về trước nhé.” Sau đó nhanh chóng bước tới, chui vào lòng Trì Hoài Dã. Trì Hoài Dã khựng người, cúi đầu nhìn người yêu đang nép vào lòng mình, giọng trầm thấp lộ vẻ thích thú: “Sao đột nhiên lại thế này hả” Giọng nói ấy, chỉ có hai người họ nghe được. Thịnh Đằng Vi nũng nịu: “Em cho anh mặt mũi đấy, em tốt không?” Yêu Trì Hoài Dã đã lâu, tính cách Thịnh Đằng Vi cũng thay đổi nhiều, ngay cả khả năng làm nũng cũng tiến bộ không ít, mỗi lần đều khiến trái tim Trì Hoài Dã tan chảy. Trì Hoài Dã cong môi, vòng tay ôm eo thon của cô, nhẹ nhàng vuốt tóc: “Sao hôm nay đáng yêu thế, nhưng anh thích.” Kỳ Cảnh đứng trên bậc thang, nhìn đôi tình nhân đang ôm nhau phía trước, khóe môi nở nụ cười ý vị, ánh mắt càng thêm trêu chọc. Anh ta khiêu khích nói với Trì Hoài Dã: “Nghe Vi Vi nói anh rất rộng lượng, tối nay cô ấy đi ăn cơm với tôi, chắc anh không ghen chứ?” Thịnh Đằng Vi nghe Kỳ Cảnh nói vậy, gương mặt đang úp vào ngực Trì Hoài Dã bỗng đỏ bừng. Cô vô thức ngẩng đầu nhìn Trì Hoài Dã, thấy anh nhướn đuôi mày, khóe môi nở nụ cười nhạt. ‘Chết rồi’, Thịnh Đằng Vi thầm nghĩ. Mỗi khi Trì Hoài Dã có nụ cười như vậy, thường là anh đang nghĩ điều gì đó không hay ho. Trì Hoài Dã ngước mắt nhìn Kỳ Cảnh, cười như không cười: “Ghen gì chứ, chỉ là gặp bạn bè bình thường thôi, hơn nữa tôi tin tưởng cô ấy.” Kỳ Cảnh chỉ cười không nói thêm. “Đi thôi, về nhà.” Thịnh Đằng Vi thúc giục Trì Hoài Dã. Về thì chắc chắn sẽ về, nhưng không phải cứ thế mà về. Trì Hoài Dã ngay trước mặt Kỳ Cảnh, cúi xuống hôn môi Thịnh Đằng Vi. Sau đó mới buông cô ra, kéo cô đến ghế phụ, mở cửa xe, ga lăng đưa tay che đầu cô để cô lên xe. Chẳng mấy chốc, xe khởi động, từ từ rời khỏi tầm mắt Kỳ Cảnh. Kỳ Cảnh nhìn theo chiếc xe, cười nói: “Ấu trĩ.” Đúng như Thịnh Đằng Vi đoán, Trì Hoài Dã quả thật đang nghĩ chuyện không hay. Vừa về đến nhà bước vào cửa, anh đã nhanh chóng áp cô vào tường hành lang, hôn say đắm. “…” Thịnh Đằng Vi đẩy anh nhiều lần nhưng không thể đẩy ra, cuối cùng đành để mặc anh. Dù sao hành động kiểu này của Trì Hoài Dã, cô đã quá quen thuộc. Hôn rất lâu, đến khi Thịnh Đằng Vi ***** hỗn loạn, Trì Hoài Dã mới luyến tiếc rời khỏi môi cô, giọng khàn đặc, sửa lại cách cô gọi anh lúc nãy. “Đừng gọi anh yêu, lần sau gọi chồng yêu nhé.” “…” Thịnh Đằng Vi thở chưa ổn định, đưa tay xoa xoa đôi môi hơi tê, ngước mắt trừng anh: “Không, lần sau không gọi anh yêu, cũng không gọi chồng yêu.” Trì Hoài Dã quay đầu đi, đôi mắt đào hoa sâu thẳm nhìn từ trên xuống dưới gương mặt cô, cuối cùng dừng lại ở đôi môi đỏ mọng vừa bị hôn đến mức phai son. Thịnh Đằng Vi cảm nhận ánh mắt sáng rực của anh, bỗng thấy anh lúc này giống như một con sói đói vậy. Trì Hoài Dã đưa ngón cái ***** đôi môi đỏ ửng của cô, giọng nguy hiểm: “Thật không gọi?” Thịnh Đằng Vi không chịu khuất phục, lắc đầu khẳng định. “Không gọi.” Trì Hoài Dã cười khẽ, môi mỏng hơi nhếch, giọng càng nhẹ: “Không gọi? Ừm?” Thịnh Đằng Vi vẫn kiên quyết: “Không gọi.” Trì Hoài Dã nâng cằm cô lên, nụ cười càng sâu, giọng đầy ý trêu chọc: “Sẽ có cách làm em gọi thôi.” Thịnh Đằng Vi: “… Anh tưởng dụ… Ưm…” Thịnh Đằng Vi định nói ‘anh tưởng dụ dỗ em, không có cửa đâu’ nhưng chưa kịp nói hết câu, môi đã bị Trì Hoài Dã cúi xuống phong kín lần nữa. Lần này còn mãnh liệt hơn cả lúc mới vào nhà, gần như là dùng cách cắn nuốt để chiếm đoạt từng tấc hương thơm của cô. Thịnh Đằng Vi bị hôn đến choáng váng, đôi tay đặt trên ngực Trì Hoài Dã đẩy anh ra, thừa cơ ***** nói: “Anh không biết xấu hổ…” Trì Hoài Dã cho cô cơ hội thở, lại hỏi: “Gọi không?” “Không…” Vừa mới chối từ, Trì Hoài Dã lại vô cùng cợt nhả phong kín môi cô, ngăn không cho cô nói tiếp. Thịnh Đằng Vi thật sự muốn phát điên, cô chưa từng thấy người đàn ông nào cợt nhả như vậy, quá đáng thật! Cô rất muốn chửi thề, nhưng sợ vừa chửi xong, Trì Hoài Dã sẽ còn cợt nhả hơn. Trì Hoài Dã lại bày trò như thể mình là nạn nhân: “Hóa ra chỉ có trước mặt người ngoài Vi Vi mới chịu gọi anh thân mật, lúc chỉ có hai người thì không gọi nữa.” Thịnh Đằng Vi nghiến răng: “…” Quá không biết xấu hổ. Trì Hoài Dã thấy gương mặt nhỏ nhắn của cô nghẹn tức, cố nén cười, tiếp tục “diễn”: “Còn trước mặt người ngoài nói anh rộng lượng, anh thấy em căn bản chẳng để tâm đến cảm xúc của anh.” Thịnh Đằng Vi: “…” Cứ nói đi. Trì Hoài Dã lại nói: “Chắc là thấy anh không quan trọng đúng không, không thì sao còn tiếc mà không gọi ‘chồng’ không gọi để anh vui. Không yêu thì nói là không yêu .” “Là anh không biết tốt xấu, xin lỗi được chưa.” “…” Thịnh Đằng Vi nghe giọng “âm dương quái khí” của anh, vừa tức vừa buồn cười, không nhịn được đảo mắt. “Không không không, là em sai em sai, em không có không biết tốt xấu, anh yêu, làm sao không yêu được.” Thịnh Đằng Vi cũng bắt chước giọng “âm dương quái khí” của Trì Hoài Dã, định ghê tởm anh một chút, không ngờ Trì Hoài Dã có vẻ còn thích thú, nụ cười càng thêm rạng rỡ. Anh khẽ nói giọng trầm thấp: “Anh chợt phát hiện em như vậy thật đáng yêu, hay sau này cứ dùng chiêu này đi, anh thích.” Thịnh Đằng Vi khóe miệng giật giật, không khách khí tặng anh một cái liếc mắt khinh thường, phản công: “Em học không nổi đâu, đây là đặc quyền của anh, vẫn là anh dùng chiêu này đi.” Nói xong, cô thừa lúc Trì Hoài Dã đang lơi lỏng, cúi người chui ngay qua dưới cánh tay anh, nhanh chóng cởi giày. Cô thầm may mắn, còn tốt hôm nay mang giày đế bằng, có thể cởi nhanh, chứ nếu lúc nãy ở cửa mà cởi giày thì chắc chắn lại bị tóm. Đáng tiếc niềm vui ngắn ngủi, đã bị cắt đứt. Bởi vì Trì Hoài Dã bước dài nhanh chóng đuổi theo, trực tiếp cúi người một tay vác cô lên vai, đặt lên vai rồi hướng lên lầu. Thịnh Đằng Vi kinh hô: “Trì Hoài Dã, anh là đồ hỗn đản!” Trì Hoài Dã điềm nhiên chấp nhận: “Hỗn đản thì hỗn đản, dù sao em cũng thích anh hỗn đản.” “Anh thả em xuống!” Thịnh Đằng Vi giãy giụa. Trì Hoài Dã bình tĩnh đáp: “Lát nữa sẽ thả.” Rồi tiện tay đét một cái lên mông cô. Thịnh Đằng Vi bất mãn: “Em thật sự muốn giận đấy!” Trì Hoài Dã vẫn bình thản: “Lát nữa em sẽ hết giận thôi.” Thịnh Đằng Vi không biết nói gì: “… Anh, anh dùng bạo lực em sẽ không hợp tác đâu.” Trì Hoài Dã vẫn không biết xấu hổ như thường lệ: “Làm gì có bạo lực,rõ ràng là trò chơi thúc đẩy tình cảm tuyệt vời của chúng ta.” “Anh không biết xấu hổ, em sẽ không khuất phục đâu.” “Em yên tâm, anh nhất định sẽ làm em phải gọi.”