Tâm trạng của Thịnh Bội Già càng thêm bực bội khi Tạ Văn Uyên không nhận điện thoại. Cơn giận bùng phát không kiểm soát được, bà vung tay quét văn kiện và đồ đạc trên bàn làm việc xuống đất. Căn phòng trong tích tắc trở nên hỗn loạn. Chưa hết giận, bà tiếp tục cầm đồ đạc ném loạn xạ, như thể chỉ có cách đó mới xả được cơn giận trong lòng. Bà thật sự không ngờ Tạ Văn Uyên lại tàn nhẫn đến thế, lợi dụng sự tin tưởng và ủy quyền của bà, lấy cớ điều hành tài chính của Đằng Già để cuỗm đi gần trăm tỷ. “Đúng là mắt mù mới đặt niềm tin vào thằng đàn ông phản bội như vậy!” – Thịnh Bội Già tự trách mình. Trong lúc nóng giận, Thịnh Bội Già đập phá gần như mọi thứ trong văn phòng. Khi đã mệt lả, bà ngồi phịch xuống sofa *****, đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận. Lúc này đây, bà thấy mình thật ngu ngốc. Sau khi bình tĩnh lại đôi chút, Thịnh Bội Già cầm túi xách treo trên giá, bước những bước nặng nề trong đôi giày cao gót ra khỏi văn phòng. Đến khi bà bước vào thang máy, những nhân viên khác trong khu làm việc mới dám quay sang nhìn nhau, nhưng không ai dám bàn tán về chuyện vừa xảy ra. Tiếng ồn ào từ văn phòng của Thịnh Bội Già lúc nãy, họ đều nghe thấy. Ai nấy đều ngồi im thin thít tại vị trí, sợ bà đi ra ngoài và tìm người để trút giận. Mang theo cơn giận, Thịnh Bội Già bước vào thang máy xuống hầm đỗ xe. Tìm thấy xe của mình, bà lên xe và phóng thẳng đến nhà họ Kỳ. Vừa đến nơi, bà liền kể hết chuyện Tạ Văn Uyên biển thủ tiền cho Kỳ An Lâm nghe. Nghe xong, Kỳ An Lâm nhíu chặt mày. Đợi khi Thịnh Bội Già bình tĩnh hơn một chút, ông khuyên bà nên giữ bình tĩnh, cùng ngồi xuống bàn bạc xem có cách nào lấy lại số tiền đó không. “Cô nên cho người điều tra xem Tạ Văn Uyên có lợi dụng danh nghĩa của cô làm gì khác không. Nếu có chuyện gì xảy ra, người chịu trách nhiệm sẽ là cô đấy.” – Kỳ An Lâm nhắc nhở. Thịnh Bội Già gật đầu, tỏ ý đã hiểu. Điều khiến bà tức giận nhất là bản thân đã bị Tạ Văn Uyên lừa dối suốt thời gian dài như vậy. Nghĩ đến việc mình đã tin tưởng ủy quyền cho ông ta, lòng bà lại quặn thắt, chỉ muốn tìm được Tạ Văn Uyên ngay lập tức để xé xác ông ta ra. Kỳ An Lâm nhìn sắc mặt của bà, thầm thở dài. Ông rót trà lên bàn, uống một ngụm rồi rót thêm trà vào ly của Thịnh Bội Già, bảo bà uống trà để bình tĩnh lại, nóng giận quá sẽ hại thân. Thịnh Bội Già nâng chén trà lên uống một ngụm, lúc này mới dịu đi đôi chút. Sau vụ việc của Tạ Văn Uyên, tảng đá đè nặng trong lòng Thịnh Đằng Vi cuối cùng cũng được gỡ bỏ. Cuối cùng cô không cần phải lo lắng về những hành động ghê tởm khác của Tạ Văn Uyên nữa. Tuy nhiên, dù đã không còn lo về Tạ Văn Uyên, nhưng trong lòng cô vẫn lo lắng cho Thịnh Bội Già, sợ rằng mẹ cô lại tha thứ và quay lại với hắn ta. Nếu kết cục là như vậy thì quả thật Thịnh Bội Già bị “não yêu đương” hoàn toàn rồi. Điều này khiến cô nhớ đến câu nói đang viral trên mạng gần đây: “Não yêu đương thì phạt đào củ cải.” Với cái “não yêu đương” của Thịnh Bội Già, cô thật sự lo lắng từ tận đáy lòng. Khi Trì Hoài Dã từ bên ngoài trở về, anh thấy Thịnh Đằng Vi đang ngồi trên sofa ôm Wendy ngẩn người. Anh khẽ ho một tiếng, nhắc cô biết mình đã về. Thịnh Đằng Vi hoàn hồn, ngước mắt nhìn anh: “Anh không phải nói tối nay đi quán bar sao? Sao giờ này đã về rồi?” Trì Hoài Dã tiến đến bên cô, ngồi xuống cạnh và theo thói quen kéo cô vào lòng, hôn lên trán, rồi dần dần xuống chóp mũi và cuối cùng là chạm vào môi cô. Thỏa mãn với nụ hôn, Trì Hoài Dã nói: “Nhớ em nên về sớm xem em thế nào.” Thịnh Đằng Vi nhẹ nhàng đẩy anh ra, cười khẽ: “Anh nghiêm túc chút đi. Anh mới ra ngoài có buổi chiều, có gì mà nhớ chứ.” Trì Hoài Dã nắm lấy tay cô hôn nhẹ, cười nói: “Nhớ em thì có gì không nghiêm túc?” Thịnh Đằng Vi đẩy anh, dịu dàng nói rằng mình đói bụng, anh về đúng lúc có thể nấu cơm cho cô. Trì Hoài Dã cười, ôm cô vào lòng, cố tình thổi nhẹ vào tai cô, giọng đùa cợt: “Vậy anh nấu cơm cho công chúa, tối nay có phần thưởng gì không?” “…” Thịnh Đằng Vi đỏ mặt, liếc anh: “Không có phần thưởng.” Trì Hoài Dã không chịu thua: “Sao lại không có phần thưởng chứ? Em xem, anh nhớ em đến mức không đi quán bar nữa, vội vã về thăm em, còn phải nấu cơm cho em, sao nỡ không thưởng gì cho anh chứ?” Chưa đợi Thịnh Đằng Vi trả lời, anh lại nói: “Chắc là không yêu anh rồi.” “…Vậy anh muốn gì?” Thịnh Đằng Vi đành chịu thua trước giọng điệu “đay nghiến” của anh. Cô biết, nếu không chiều theo ý anh, thế nào anh cũng sẽ bày trò mè nheo tiếp. Nghe Thịnh Đằng Vi nhượng bộ, Trì Hoài Dã khẽ nhướng mày, hai tay nâng gương mặt cô lên, nhìn thẳng vào mắt cô, từng chữ rõ ràng, nghiêm túc: “Hôn anh một cái trước.” “?” Thịnh Đằng Vi ngẩn người hai giây, rồi vòng tay ôm cổ Trì Hoài Dã, kéo anh xuống một chút và đặt đôi môi mọng của mình lên môi anh. Cô định hôn anh chỉ khoảng mười mấy giây rồi rút lui, nhưng nào ngờ ngay khi Trì Hoài Dã cảm nhận được ý định đó của cô, anh nhanh chóng giữ chặt gáy cô, biến nụ hôn vừa định kết thúc thành một nụ hôn nồng nàn, đắm đuối. Mãi đến khi Thịnh Đằng Vi thở không ra hơi, anh mới miễn cưỡng buông cô ra. Thịnh Đằng Vi tựa vào vai anh *****, giơ tay đấm nhẹ vào ngực anh, dỗi: “Đồ lưu manh, không phải nói hôn một cái thôi sao?” Đâu chỉ là một cái, rõ ràng là một nụ hôn dài thế này. Đúng là không biết xấu hổ. Trì Hoài Dã khẽ cười bên tai cô, giọng trầm thấp: “Tại anh muốn tương tác với Vi Vi, tăng thêm tình cảm.” Thịnh Đằng Vi tức giận liếc anh, không nói gì. Thấy vậy, Trì Hoài Dã lại kéo cô sát vào lòng hơn, cắn nhẹ vành tai cô, giọng khàn khàn đầy quyến rũ: “Anh tham lam, muốn thêm một phần thưởng nữa, Vi Vi thông cảm nhé.” Thịnh Đằng Vi bị anh chọc đến khó chịu, muốn giơ tay đánh anh nhưng lòng lại không nỡ, không biết phải nói sao. Trì Hoài Dã vẫn giữ nguyên bản tính trêu chọc của mình. Anh cố tình cọ sát và thổi hơi vào tai Thịnh Đằng Vi. “Vi Vi.” Anh không chỉ thổi hơi, mà còn cắn nhẹ vành tai cô, cố tình hạ thấp giọng, nghe trầm ấm đến mê hoặc. “Vi Vi.” Trì Hoài Dã liên tục gọi tên thân mật của Thịnh Đằng Vi bằng giọng trầm thấp. “…” Thịnh Đằng Vi thật sự chịu không nổi nữa, cuối cùng túm lấy cổ áo Trì Hoài Dã, mặt đỏ nghiến răng: “Đủ rồi nhé, em cho, em cho anh, được chưa?” Trì Hoài Dã đã nắm được thời cơ, khóe miệng ngậm cười: “Cho gì, Vi Vi nói rõ đi, anh không hiểu.” Thịnh Đằng Vi khẽ cắn môi, từ kẽ răng thốt ra một chữ: “Xéo.” Cô hầu như không bao giờ nói những từ thô lỗ như vậy, nhưng từ khi ở bên Trì Hoài Dã, những từ không mấy văn minh đã dần dần tuột ra khỏi miệng cô. Trì Hoài Dã chẳng những không để tâm mà còn chẳng thấy bực, chỉ cười khẽ, rồi ấn Thịnh Đằng Vi xuống, cúi đầu lại chiếm lấy đôi môi hồng của cô.