Say Hương Hồng - Củ Củ Miêu

Chương 134

Tháng mười, Thịnh Đằng Vi vẫn như thường lệ bận rộn công việc ở tiệm may, cũng dành thời gian chăm sóc Thịnh Bội Già đang bệnh yếu. Trước đó không lâu, cô mới làm xong bộ sườn xám cho bà nội anh, nhờ Trì Hoài Dã mang về Tây Giao cho bà. Mà bộ sườn xám thủ công của Lê Sanh, cô cũng gần như hoàn thành, phần cúc áo cô cảm thấy vẫn chưa đủ ưng ý, đã thay đổi ba lần. Trong thời gian này, Kỳ An Lâm có đưa Kỳ Cảnh đến thăm, thỉnh thoảng cũng có những người bạn cũ khác của Thịnh Bội Già đến thăm hỏi. Công bằng mà nói, Thịnh Bội Già thực sự không phải là một người mẹ đủ tư cách, nhưng bà tuyệt đối là một người bạn trọng tình trọng nghĩa; nói cách khác, bà có thể xử lý tốt đạo lý đối nhân xử thế, nhưng lại không thể xử lý tốt mối quan hệ giữa mình và con gái. Đối với việc Thịnh Bội Già bệnh không dậy nổi như vậy, Kỳ An Lâm và những người khác cũng rất cảm khái, người phụ nữ mạnh mẽ vang dội trên thương trường ngày xưa, giờ đây lại vì gặp phải người không tốt mà trở nên như thế này. Rốt cuộc họ thật sự tiếc nuối. Lúc Kỳ Cảnh rời khỏi ngôi nhà cũ, còn cố ý quay đầu lại nói với Thịnh Đằng Vi một câu, “Sau này nếu có gì cần giúp đỡ, cứ việc liên hệ, nhà họ Kỳ anh cũng chỉ có mình anh, nếu em không ngại, sau này cứ gọi anh một tiếng anh trai.” Thịnh Đằng Vi lúc đó sửng sốt, ngay sau đó cười đáp lại. Hôm nay chạng vạng, ăn cơm tối xong, Trì Hoài Dã đến ngôi nhà cũ đón Thịnh Đằng Vi, hai người cũng không có việc gì, Trì Hoài Dã liền đưa Thịnh Đằng Vi đi giải sầu. Ban đầu định đến “Đêm không ngộ” uống một ly, sau đó Thịnh Đằng Vi nói sắp đến kỳ kinh nguyệt, Trì Hoài Dã liền nói không đi nữa. Sau đó hai người thương lượng một phen, cuối cùng quyết định đi xem phim, vẫn chọn phim hài. Xem phim xong, ra khỏi rạp chiếu phim, hai người nắm chặt tay nhau xuyên qua đám đông, đi ngang qua một tiệm hoa nhỏ, Trì Hoài Dã dừng lại. “Đợi anh một chút.” Trì Hoài Dã buông tay Thịnh Đằng Vi ra, xoay người vào tiệm hoa, khi trở ra, trên tay có thêm một bó hoa được gói tinh xảo. Thịnh Đằng Vi nhìn bó hoa anh đưa, cười nói, “Mấy hôm trước anh tặng hoa còn chưa đủ sao? Lại tặng nữa.” Sau ngày Trì Hoài Dã gặp xe mới của Lê Sanh, liên tục tặng cô hơn nửa tháng toàn là hoa, mỗi ngày đều không trùng loại, nếu lúc đó cô không ngăn lại, phỏng chừng Trì Hoài Dã còn muốn tiếp tục tặng. Bây giờ nhìn thấy hoa, cô không khỏi nghĩ đến hơn nửa tháng liên tục nhận hoa kia. Tiệm may sắp có cảm giác như mở tiệm hoa rồi. Trì Hoài Dã không để bụng cong môi, “Cappuccino + lá bạch đàn, anh thấy sự kết hợp này đẹp, cầm lấy.” Thịnh Đằng Vi mắt hạnh càng cong, cô cười nhận lấy bó hoa tràn đầy tình yêu anh biểu đạt từ tay Trì Hoài Dã. Cô rũ mắt, lấy tấm thiệp ở giữa bó hoa ra, nhìn xem, phát hiện trên đó viết một câu rất lãng mạn —— Mùa thu là mùa xuân đảo ngược —— Ngủ ngon là phần tiếp theo của anh yêu em Thịnh Đằng Vi nhìn những lời này, khóe môi càng cong lên, cô ngẩng đầu hỏi Trì Hoài Dã, “Anh bảo chủ tiệm viết, hay đây là ý nghĩa của hoa?” Trì Hoài Dã thản nhiên trả lời, “… Ý nghĩa của hoa.” Kỳ thực anh muốn nói cho Thịnh Đằng Vi biết, anh muốn mua hoa hồng Cappuccino tặng cô, bởi vì ý nghĩa của loài hoa đó anh rất thích. —— Em vừa xuất hiện, những người khác đều trở nên không đáng—— Nhưng cửa hàng này không có, không có thì thôi, chủ tiệm còn cố ý nói cho anh biết. Thịnh Đằng Vi vô cớ cảm thấy Trì Hoài Dã thẳng thắn thành khẩn như vậy có chút đáng yêu, cô “không khách khí” nhón chân, giơ tay xoa xoa tóc Trì Hoài Dã, dịu dàng nói, “Còn rất thành thật, thật ra nếu anh nói anh muốn nói, em cũng tin.” Dù sao lãng mạn không phải là hoa, đối với cô mà nói, lãng mạn chính là tâm ý của anh. Trì Hoài Dã đôi mắt đào hoa quyến rũ khẽ híp lại, khóe môi tràn ra nụ cười nhạt, chậm rãi nắm lấy tay Thịnh Đằng Vi, cười như không cười nói, “Vi Vi sờ đầu anh như vậy, anh sẽ không nhịn được muốn hôn em.” Thịnh Đằng Vi cười, “…” Tên đàn ông xấu xa này, cả ngày, hễ có cơ hội là không đứng đắn. Cô có vài phần nghiến răng nghiến lợi, “Anh Trì bên ngoài cái tật xấu này càng ngày càng thê hiện thường xuyên nhỉ.” Giọng điệu có chút giống Trì Hoài Dã lúc trước. Trì Hoài Dã cười khẽ, nhướng mày, “Cô Thịnh đang gán tội cho anh sao?” Dừng một chút, anh bổ sung, “Vậy nếu anh không làm em khóc thì không được rồi.” Thịnh Đằng Vi nhẹ nhàng đánh anh một cái, nói không có, chẳng lẽ là vốn dĩ đã có tội này. Trì Hoài Dã đem sự không biết xấu hổ trước mặt Thịnh Đằng Vi thể hiện đến cùng, anh đưa tay ôm lấy Thịnh Đằng Vi, kéo cô vào lòng, coi đám người qua lại xung quanh như không khí. Cúi đầu, dùng trán chạm vào trán Thịnh Đằng Vi, giọng điệu rất ái muội, “Tội danh này nếu anh không chứng thực, chẳng phải là phụ lòng em gán cho anh sao?” Dứt lời, anh hơi nghiêng đầu, dùng lòng bàn tay che đi bên môi không bị che khuất, đôi môi mỏng lạnh của anh liền phủ lên đôi môi đỏ của Thịnh Đằng Vi. Đám người qua lại nhìn thấy đôi tình nhân dáng người cao ráo này đứng bên đường hôn nhau, không khỏi nổi lên tâm tư hóng chuyện, hai ba bước lại quay đầu một lần, liên tiếp nhìn qua, thậm chí có mấy cô gái thích “ship couple” không nhịn được lấy điện thoại ra chụp lén. Thịnh Đằng Vi không ngờ Trì Hoài Dã sẽ đánh úp, cô mắt hạnh kinh ngạc mở to, nhưng không giãy giụa. Cuối thu cùng người yêu hôn nhau bên đường, hình như là một chuyện rất kích thích cũng… rất lãng mạn. Cô hơi ngẩng cổ, đón nhận nụ hôn của Trì Hoài Dã. Nụ hôn này không có bất kỳ sự xâm lược nào, càng có rất nhiều dịu dàng lưu luyến triền miên. Khi Thịnh Đằng Vi càng thêm nhập tâm, Trì Hoài Dã hôn đủ rồi rời khỏi môi cô, ý cười nhàn nhạt, anh rũ mắt nhìn đôi môi diễm lệ của cô, nhẹ nhàng nói. “Vi Vi, anh yêu em.” Ừm, anh yêu cô, yêu Thịnh Đằng Vi. Như chủ tiệm hoa giới thiệu ý nghĩa của hoa hồng Cappuccino cho anh; Thịnh Đằng Vi xuất hiện, những người khác đều không đáng, không ai lọt được vào mắt anh. Trong mắt anh, chỉ còn lại có cô. Thịnh Đằng Vi hơi thở hổn hển, mắt hạnh nổi lên sương mù nhàn nhạt, cô giơ tay ***** nơi trên môi bị anh hôn qua, có chút giật mình, sau đó cười nhạt thì thầm. “Em cũng yêu anh, Hoài Dã.” Cô không thể khách quan nói ra lý do yêu Trì Hoài Dã, nhưng lòng cô nói cho cô biết, cô yêu Trì Hoài Dã, rất yêu, rất yêu anh. Tình yêu, luôn khiến người ta lo được lo mất, còn khó có thể khống chế, nhưng ở chỗ Trì Hoài Dã, lo được lo mất cô không có, giữa họ cũng không cần ai khống chế ai, anh có thể làm chính mình, cô cũng giống như vậy. Thậm chí cô cảm thấy, trong tình yêu này, Trì Hoài Dã yêu cô, còn sâu đậm hơn cô yêu anh. Nghĩ đến sau này sớm chiều và bốn mùa, là anh, liền muốn có kiếp sau cùng anh.

Bình Luận (0)
Comment