Say Hương Hồng - Củ Củ Miêu

Chương 137

Lãnh giấy chứng nhận xong, ngay ngày hôm sau, Trì Hoài Dã liền đưa Thịnh Đằng Vi về biệt thự ở ngoại ô. Bà nội Ngạn Xu tặng cho Thịnh Đằng Vi một chiếc vòng tay phỉ thúy xanh mướt đã có tuổi đời vài chục năm. Bà nói đó là món quà năm xưa bà tặng cho mẹ Trì Hoài Dã, nếu mẹ Trì Hoài Dã còn sống, ắt hẳn bà sẽ là người trao nó cho cô. Không chỉ có vòng tay phỉ thúy, bà còn tặng Thịnh Đằng Vi một đôi bông tai vàng được đặt làm riêng, cùng với một bộ vòng cổ bằng vàng. Đã là người một nhà, Thịnh Đằng Vi không có lý do gì từ chối tấm lòng của Ngạn Xu, đành nhận lấy trước sự chứng kiến của bà nội, Trì Hoài Dã và cả dì An, cô không quên nói lời cảm ơn. Về hôn lễ, Thịnh Đằng Vi không chọn tổ chức rình rang. Cha mẹ Trì Hoài Dã mất sớm, nhà cô cũng chỉ có Thịnh Bội Già, lại còn bệnh nặng nằm liệt giường, Tề Trạch Lễ thì càng không cần nhắc, biết ông ấy ở đâu mà tìm. Thế nên sau khi bàn bạc với Trì Hoài Dã, cuối cùng anh chiều theo ý cô, không đón dâu, không nghi thức trao tay của cha mẹ, chỉ tổ chức một buổi tiệc cưới đơn giản ngoài trời, mời bạn bè thân thiết đến chung vui là được. Về nguyên tắc, anh muốn cho Thịnh Đằng Vi một hôn lễ thật hoành tráng, bởi với anh, Thịnh Đằng Vi xứng đáng với những điều tốt đẹp nhất. Thịnh Đằng Vi nói, “Mấy cái thủ tục sáo rỗng đó sến súa lắm, em thích đơn giản thôi, cũng không thích mấy cái yến tiệc cứng nhắc và những màn chào hỏi khách sáo.” Cô từng tham dự đám cưới lần hai của Thịnh Bội Già và Tạ Văn Uyên mà vẫn thấy mệt, toàn là những người không quen biết, lại còn phải lần lượt đến chào hỏi, cười nói chúc rượu. Từ đầu đến cuối, cô cảm thấy nó giống như một nghi thức sáo rỗng, chẳng có gì mới mẻ. Trì Hoài Dã tôn trọng cô, “Vậy mọi thứ cứ theo ý em.” Thịnh Đằng Vi chớp mắt, ôm Wendy từ trên bàn trà lên, ngẩng đầu hỏi anh, “Anh có thấy hôn lễ như vậy rất nhàm chán không? Ý em là…” Cô dừng lại một chút, “Anh có thấy em rất nhàm chán không?” Trì Hoài Dã lắc đầu, đưa tay ***** đầu Wendy, “Hôn nhân là chuyện của chúng ta, đương nhiên chúng ta vui vẻ là quan trọng nhất.” Thịnh Đằng Vi ***** lưng Wendy, “Hoặc là anh có ý tưởng nào khác không, anh cứ nói ra.” Trì Hoài Dã cười nói, “Nghe em hết.” Anh nào có ý tưởng gì, ý tưởng lớn nhất chính là làm theo mọi nghi thức cho cô, chỉ cần cô vui, anh sao cũng được. Anh nói thêm, “Chỉ là ít nhiều cảm thấy có lỗi với em.” Thịnh Đằng Vi lắc đầu, “Kết hôn là chuyện của hai chúng ta, nghi thức đối với em mà nói chỉ là một cách thể hiện, không quan trọng, chỉ cần người nắm tay em là anh là được.” Trì Hoài Dã cuối cùng không nói gì nữa, quyết định làm theo ý tưởng của Thịnh Đằng Vi. Thịnh Đằng Vi ***** Wendy đủ rồi, liền đặt nó vào lòng Trì Hoài Dã. Cô ngẩng đầu nhìn anh cười nói, “Em muốn một mình mặc váy cưới, bước qua đám đông, đi về phía anh, sau đó trao bản thân mình cho anh.” Mấy nghi thức cũ rích, cô không cần. Ngày cưới được ấn định vào 12 tháng 6, là đầu hạ của Yên Thành, cũng là bắt đầu mùa mưa dầm. Váy cưới là do Thịnh Đằng Vi tự tay thiết kế, từng đường kim mũi chỉ tạo nên chiếc váy cưới mang hơi hướng sườn xám. Sườn xám ren trắng đính ngọc trai phối hợp với khăn voan nhẹ nhàng cổ điển, mang đến vẻ dịu dàng của phong cách dân quốc, thiết kế đuôi cá ôm sát đất lại tôn lên đường cong quyến rũ của Thịnh Đằng Vi. Vẻ đẹp rực rỡ của cô kết hợp với khí chất dịu dàng, khiến người ta không thể rời mắt. Toàn bộ nghi thức hôn lễ cũng vô cùng đơn giản, từ đầu đến cuối Thịnh Đằng Vi đều mặc bộ váy cưới sườn xám đó, nhiếp ảnh gia có gợi ý cô thay một bộ khác để chụp thêm ảnh. Thịnh Đằng Vi nói không cần, cô không chọn bộ nào khác, cô muốn từ đầu đến cuối chỉ một. Mà Trì Hoài Dã để phối hợp với cô, cũng chỉ mặc một bộ vest màu xám trầm lịch lãm từ đầu đến cuối. Sau đó khi cử hành nghi thức, trời đổ mưa phùn, may mà Trì Hoài Dã cẩn thận xem thời tiết trước, đã chuẩn bị sẵn ô trong suốt thống nhất cho mọi người ở hiện trường. Tuy rằng trời lất phất mưa, nhưng không ảnh hưởng đến việc hôn lễ diễn ra bình thường. Mọi người trong khán phòng giơ ô, cười nói vui vẻ nhìn họ, ngược lại còn có vẻ ấm áp lãng mạn hơn. Thịnh Đằng Vi coi cơn mưa nhỏ này như là lời chúc phúc của ông trời dành cho họ. Chủ trì hôn lễ là Chu Thanh và Hà Húc Đông, hai người tung hứng ăn ý, chẳng khác nào đang diễn hài. Hoa cưới, Thịnh Đằng Vi không tung, cô trực tiếp đưa cho Lê Sanh, cô nói hy vọng trước khi năm nay kết thúc, có thể nghe được tin vui của Lê Sanh. Lê Sanh cười nhận lấy hoa cưới từ tay Thịnh Đằng Vi, cô liếc mắt nhìn người đàn ông đeo kính đang ngồi ở hàng ghế đầu, đầy ẩn ý nói, “Sẽ sớm thôi.” Thịnh Đằng Vi liếc mắt một cái liền nhìn thấu cô nàng, chỉ cười mà không nói. Nghi thức kết thúc vào lúc chạng vạng, sau đó là bữa tối. Tiệc buffet, bởi vì là cùng bạn bè thân thiết, nên phần lớn đồ ăn đều do mọi người cùng nhau chuẩn bị. Anh em bạn bè của Trì Hoài Dã đông, việc lặt vặt, cơm nước đều do họ bao hết, còn bạn bè của Thịnh Đằng Vi thực ra không nhiều, chỉ mời một số bạn học quan hệ cũng khá, họ phụ trách việc trang trí không gian sân vườn. Đẹp nhất là khi màn đêm buông xuống, những dây đèn led hình ngôi sao được giăng mắc giữa các cành cây, ánh đèn lung linh tạo nên một không gian ấm áp và lãng mạn vô cùng. Mọi người cũng đã ăn uống kha khá, có chút ngà ngà say. Liền bắt đầu cầm pháo hoa que, nối đuôi nhau, vừa hát vừa nhảy múa xung quanh. Không nghi ngờ gì, hai nhân vật chính là Trì Hoài Dã và Thịnh Đằng Vi, đương nhiên bị vây ở giữa, hai người ôm lấy nhau, mang theo hơi men say, nhìn nhau say đắm. Đều là bạn bè thân thiết, nên giao lưu cũng thoải mái, tự nhiên, không khí hiện trường vô cùng sôi động. Ca hát, nhảy múa, cũng có những người đang chơi các trò chơi khác nhau, mọi người đều chơi rất vui vẻ, Thịnh Đằng Vi và Trì Hoài Dã cũng cảm thấy hạnh phúc. Làm chú rể, Trì Hoài Dã không tránh khỏi màn bị mọi người trêu chọc, bọn Chu Thanh là những người khơi mào *****ên, ban đầu là hỏi anh một loạt các câu hỏi về sở thích và những điều Thịnh Đằng Vi không thích, sau đó lại hỏi anh những ngày kỷ niệm đặc biệt của hai người. Chu Thanh quá đáng hơn, lại hỏi Trì Hoài Dã mấy câu hỏi ngoài phạm vi cho phép. Trì Hoài Dã không trả lời được, khiến Lê Sanh ôm Thịnh Đằng Vi ở một bên cười nhạo anh, nói anh là một người chồng không đạt chuẩn. Trì Hoài Dã cạn lời, hỏi cái gì không hỏi? nếu là những câu hỏi bình thường một chút, anh có thể không trả lời được sao? Sau khi màn này qua đi, Trì Hoài Dã tìm cơ hội tiến lên cho Chu Thanh một cái cốc đầu, còn có vài phần uy ***** nói, “Đợi đến ngày cậu kết hôn, xem tôi có xử đẹp cậu không.” Chu Thanh cười hề hề, “Vậy thì tôi sẽ không mời cậu.” Trì Hoài Dã hừ lạnh, “Không mời cũng đến.” Đến hơn mười một giờ, hôn lễ không nghi thức này mới tuyên bố kết thúc, mọi người lần lượt ra về, ai về nhà nấy. Thịnh Đằng Vi và Trì Hoài Dã đứng trên ban công của căn nhà gỗ, ngắm nhìn ánh trăng treo lơ lửng trên cao, trong lòng cảm xúc lẫn lộn. Hôn lễ kết thúc, cô hoàn toàn thấy mình đã trở thành vợ người ta, bước tiếp theo, chính là làm mẹ đi. Trì Hoài Dã ôm lấy cô từ phía sau, dịu dàng nói, “Vi Vi, tân hôn hạnh phúc.” Thịnh Đằng Vi nghiêng người tựa vào ngực Trì Hoài Dã, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh, đáp lại, “Tân hôn hạnh phúc, Hoài Dã.” Tân hôn hạnh phúc. Mong tháng năm quay đầu lại, chúng ta cùng nhau bạc đầu vì tình sâu nghĩa nặng.

Bình Luận (0)
Comment