Rời khỏi biệt thự nhà họ Kỳ, Thịnh Đằng Vi nhanh chóng đặt xe qua app. Chiếc xe đã đợi sẵn trước cổng. Cô mở cửa xe và ngồi vào trong, báo với tài xế địa chỉ quán “Đêm không ngộ” rồi tựa lưng vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi mà không nói thêm lời nào. Kỳ Cảnh đứng ở cổng, không vội vã vào nhà. Anh đợi cho đến khi chiếc xe khuất bóng mới thả tay vào túi quần, bước qua cổng sau để trở vào. Khi Thịnh Đằng Vi đến “Đêm không ngộ”, cửa quán bar đã tấp nập người ra vào, gần như chưa kịp đóng lại. Phần lớn khách tối nay là nữ. Xuống xe, cô đứng trước cửa một lát rồi nhắn tin cho Trì Hoài Dã báo đã đến, sẽ đợi anh ở quầy bar. Sau đó cô mới bước vào trong. Tối nay cô diện chiếc váy dài đen bằng nhung tơ, kiểu cách cải tiến từ sườn xám truyền thống. Cổ áo thiết kế cao, viền được điểm xuyết ba tầng ngọc trai nhỏ có trật tự, ngực phải thêu một bông tuyết đơn giản. Váy xẻ tà từ đầu gối, chân đi đôi giày cao gót cùng màu, tay cầm túi Hương Nãi Nãi mini. Mái tóc được kẹp gọn kiểu số 8, để lộ khuôn mặt trắng nõn tinh tế. Vừa đẩy cửa bước vào, âm nhạc metal nặng nề với nhịp điệu mạnh mẽ ùa vào tai khiến cô nhíu đôi mày thanh tú. Dù mới hơn 9 giờ tối nhưng quán bar đã gần như chật kín. Thịnh Đằng Vi chờ một lúc để thích nghi rồi mới bước xuống cầu thang, tiến về phía quầy bar. Cô chọn một vị trí gần góc để ngồi và gọi với bartender một ly “Cười quên thư”. Anh chàng bartender nhận ra cô, khẽ mỉm cười gật đầu “Được” rồi quay người lấy chai Smirnoff Vodka từ kệ rượu phía sau. Thịnh Đằng Vi bị câu slogan trên menu thu hút: “Người lớn, niềm vui đều phải đánh đổi bằng nước mắt.” Chẳng đợi bao lâu, ly cocktail đã được đặt trước mặt cô. Chu Thanh vừa gọi điện thoại xong bên ngoài, quay lại quầy bar thì lập tức nhìn thấy Thịnh Đằng Vi ngồi ở góc uống rượu. Không do dự, anh ta nhanh chóng tiến về phía cô. Thịnh Đằng Vi cảm nhận được có người ngồi xuống bên phải. Theo phản xạ, cô định quay mặt sang trái thì Chu Thanh đã lên tiếng trước: “Ồ, người đẹp lại đến uống rượu à?” Thịnh Đằng Vi quay đầu nhìn sang phải. Dưới ánh đèn lập lòe, đường nét gương mặt cô thoáng hiện vẻ khó đoán, đôi mắt khẽ lấp lánh. Cô không đáp lời, nhưng Chu Thanh đã đọc được ý tứ trong ánh mắt ấy. Anh ta cười hì hì, hơi cúi người về phía cô. Thấy vậy, Thịnh Đằng Vi khó chịu cau mày, theo bản năng ngả người ra sau. Chu Thanh sững người một thoáng, nhận ra hành động của mình có phần thất lễ nên vội cười gượng, rút người về ngồi thẳng lại. Nhạc trong bar quá ồn, anh ta phải nói to lên: “Xin lỗi nhé, tôi là đối tác của quán bar này. Mấy hôm nay thấy cô hay đến đây.” Đối tác của quán bar? Thịnh Đằng Vi thả lỏng người một chút, đôi mày nhíu cũng dãn ra đôi phần. Cô quay mặt về phía Chu Thanh với vẻ thản nhiên. Thấy thế, Chu Thanh không khỏi bật cười. Người phụ nữ này khá thú vị, có một hương vị riêng biệt. Anh ta vẫn nhớ cảnh cô trò chuyện vui vẻ với Trì Hoài Dã, trông họ như những người bạn thân quen biết nhiều năm, nói chuyện còn tự nhiên hơn cả với anh ta. Không, nói chính xác hơn thì giống như… Thịnh Đằng Vi chợt nhớ ra, mấy hôm trước khi cô nhảy Disco giữa đám đông, vô tình nhìn thấy người ngồi cạnh Trì Hoài Dã. Cô nhớ rõ, chính là người đàn ông tự xưng là đối tác quán bar trước mặt này. Cô khẽ nhếch môi, chưa kịp trả lời thì phía sau Chu Thanh bỗng xuất hiện một bóng dáng cao gầy anh tuấn. Người đó một tay đút túi, tay kia đặt lên vai Chu Thanh, hơi cúi người ghé tai anh ta, giọng lười biếng quyến rũ: “Đã bảo cậu là cô ấy không ưa cậu rồi mà.” Giọng điệu đùa cợt rõ ràng. Chu Thanh quay đầu lại, còn ai vào đây ngoài Trì Hoài Dã, chỉ có anh mới khiến Chu Thanh đau lòng thế này. Được rồi, có vẻ anh ta không còn cơ hội trò chuyện với Thịnh Đằng Vi nữa. Không, thực ra từ đầu đến cuối đối phương còn chẳng nói với anh ta một câu. Anh ta đảo mắt, đứng dậy khỏi ghế bar với vẻ mặt tan nát, nghiến răng ken két nhìn Trì Hoài Dã, ghé sát vào nói: “Cậu gắn thiết bị theo dõi lên người cô ấy à? Không thể để tôi nói chuyện vài câu rồi mới xuất hiện sao?” “Để cậu nói chuyện cũng chẳng ăn thua.” Chu Thanh bật cười, đưa khuỷu tay huých vào bụng Trì Hoài Dã: “Cậu đúng là đáng ghét, biến đi!” Nói xong, anh ta quay sang cười xin lỗi Thịnh Đằng Vi rồi rời khỏi chỗ hai người, đi về một góc khác. Cú huých của Chu Thanh không đau lắm, nhưng có lẽ do tâm trạng nghịch ngợm, Trì Hoài Dã cảm thấy hơi ngứa ngáy. Anh đưa tay xoa xoa cơ bụng săn chắc của mình, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạt. Thịnh Đằng Vi không nghe được họ vừa nói gì với nhau, nhưng thấy rõ thái độ không khách sáo của người đàn ông kia với Trì Hoài Dã. Có lẽ hai người quan hệ không tệ. Cô quay về với chính mình, nâng ly cocktail trên quầy bar lên nhấp một ngụm. Son môi màu hồng để lại dấu ấn trên thành ly trong suốt, tạo nên vẻ đẹp hoang dã đặc biệt. Vị vodka pha chanh lan tỏa trong miệng, cô nuốt xuống rồi nhíu mày. Khi còn đọng trên môi thì vị còn ngon, nhưng nuốt vào lại không được như vậy. Trì Hoài Dã ngồi xuống bên cạnh cô, đôi chân dài thả lỏng tựa vào thanh ngang của ghế bar. Anh chống cằm, nghiêng người nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm như biển. “Tôi thấy cocktail ‘Cô Nương’ hợp với em hơn, lần sau em có thể thử.” – Anh nói. “Được, lần sau nhất định sẽ thử.” Thần thái của cô lúc này hoàn toàn khác với khi đối diện Chu Thanh, vẻ lạnh nhạt xa cách đã biến mất không còn dấu vết. Ngay cả cô cũng không rõ tại sao, nhưng khi đối mặt với Trì Hoài Dã, cô luôn dễ dàng buông bỏ phòng bị, trừ lần đầu gặp mặt. Có lẽ đây chính là vấn đề từ trường giữa người với người, nói đơn giản là hiệu ứng từ trường. Cô chợt nhớ đến một câu đã từng đọc được: “Những người có tần số tương đồng sẽ tự nhiên tụ về bên nhau. Còn với người không hợp từ trường, nói một câu cũng như leo đèo lội suối.” Có những người vừa gặp đã như quen từ kiếp trước, không cần thử thách hay làm quen nhiều. Chỉ cần một ánh mắt, thậm chí một câu nói đơn giản cũng đủ phá vỡ mọi rào cản. Cô và Trì Hoài Dã thuộc típ người *****ên đó. Chu Thanh ngồi ở góc kia nhìn Thịnh Đằng Vi trò chuyện với Trì Hoài Dã, khóe môi vẫn giữ nụ cười nhạt. Anh ta bĩu môi lẩm bẩm: “Cô gái này đúng là hai mặt thật.” Nhìn anh ta thì cảnh giác như sợ cướp, nhìn Trì Hoài Dã thì cười tươi như hoa. Thật không công bằng chút nào. Chu Thanh ấn ấn ngực, thở dài. Thấy ly rượu của Thịnh Đằng Vi đã cạn, cô định lấy điện thoại ra thanh toán. Điện thoại chưa kịp quét mã QR đã bị Trì Hoài Dã giơ tay chặn lại. Anh lại miễn phí cho cô. “Đã là bạn bè thì không để em phải trả tiền đâu.”