Thịnh Đằng Vi không nói gì, chỉ vươn chân kéo anh lại gần. Đêm đó, cô dường như mất đi khái niệm về thời gian, cứ thế trôi đi cho đến khi bên ngoài lại rơi một trận mưa thu, và cuộc “chiến” mới thực sự kết thúc. Thịnh Đằng Vi gục trong lòng anh, toàn thân đau nhức không còn chút sức lực, như vừa chạy xong 800 mét. Cô lười biếng tựa vào Trì Hoài Dã, gối đầu lên ngực anh. Chăn chỉ phủ nửa người họ, bốn chân dài để trần bên ngoài nhưng chẳng hề cảm thấy lạnh. Trì Hoài Dã ôm vai cô, tựa cằm lên đỉnh đầu cô, giọng trầm ấm pha chút lười biếng: “Em thật là gan lớn, dám đưa một người đàn ông vào phòng ngủ giữa đêm khuya.” Thịnh Đằng Vi cười khẽ, nghe ra ý tứ trong lời anh: “Chính anh cũng nói anh không phải người tốt mà.” Cô còn nhớ rõ đêm đó ở bờ biển anh đã nói vậy. Trì Hoài Dã bật cười trầm thấp: “Em đang gián tiếp mắng tôi phải không?” “Tùy anh hiểu sao cũng được.” Thịnh Đằng Vi nhắm mắt, cơn buồn ngủ ập đến khiến cô ngáp một cái, “Mệt quá.” Trì Hoài Dã ấn đầu cô vào ngực, bàn tay ***** tấm lưng trơn mịn của cô: “Ngủ đi.” Thịnh Đằng Vi tỉnh dậy lúc hơn 10 giờ sáng, bên cạnh đã không còn bóng dáng Trì Hoài Dã. Cô theo bản năng chạm vào chỗ anh nằm, quả nhiên không còn hơi ấm, có vẻ anh đã rời đi từ lâu. Cô vén chăn xuống giường, vừa mang dép lê thì cửa phòng ngủ có tiếng gõ, sau đó là giọng dì Mai vọng vào. “Vi Vi, dậy chưa cháu?” “Dạ, cháu dậy rồi.” Thịnh Đằng Vi khoác thêm chiếc áo mỏng trên ghế rồi đi mở cửa. Vừa mở cửa, dì Mai đã thấy ngay những vết tích đậm nhạt trên cổ cô, khiến đôi mắt dì hơi mở to. Thịnh Đằng Vi nhận ra ánh mắt của dì, cúi xuống nhìn theo và khi thấy những dấu vết không đồng đều trên cổ mình, theo phản xạ vội đưa tay che lại. Là người từng trải, dì Mai làm sao không hiểu những dấu vết đó là do đâu. “À, sáng nay dì có thấy một người đàn ông từ trên lầu xuống, là… bạn của cháu phải không?” Dì Mai hỏi một cách tế nhị. Khi Trì Hoài Dã xuống lầu đã gặp dì và còn chào dì buổi sáng. Thịnh Đằng Vi cố giữ vẻ bình tĩnh gật đầu: “Dì cứ xem như không thấy gì cả.” “Ừ, dì hiểu. Cháu mau thu dọn đi, dì xuống hâm nóng bữa sáng cho cháu.” Dì Mai nói xong rồi quay người xuống lầu. Ở nhà họ Thịnh bao nhiêu năm nay, dì chưa bao giờ là người nhiều chuyện. Dì luôn làm tròn bổn phận của mình một cách ngăn nắp, không bao giờ vượt quá giới hạn. Sau khi dì Mai xuống lầu, Thịnh Đằng Vi đóng cửa phòng lại, quay vào phòng tắm rửa mặt. Đêm qua cuồng nhiệt khiến cô hơi mệt mỏi. Sau khi rửa mặt xong, cô xuống lầu ăn sáng rồi theo thói quen ra vườn sau chăm sóc hoa cỏ, hít thở không khí trong lành. Đến trưa Thịnh Bội Già vẫn chưa về, bà chỉ gọi điện hỏi thăm Thịnh Đằng Vi vài câu ngắn gọn rồi cúp máy. Mùa thu ở Yên Thành mưa nhiều, Thịnh Đằng Vi vừa ngồi được một lúc ở vườn sau thì trời lại đổ mưa dầm. Giữa trưa, Lê Sanh lái xe đến tìm Thịnh Đằng Vi dưới trời mưa. Sau đêm ở quán bar hôm đó, ngày hôm sau cô ấy đã bay đến Hải Thành dự một triển lãm nước hoa. Lê Sanh là một nhà điều hương, thường xuyên tham dự các triển lãm nước hoa. Cô ấy yêu thích việc điều chế hương liệu và sưu tầm các loại nước hoa, đặc biệt là những chai có thiết kế độc đáo, vừa đẹp vừa thơm. Đối với cô ấy, việc chạm vào những chai lọ tinh xảo, cảm nhận các mùi hương hòa quyện vào nhau là một niềm vui khó tả. Chiếc Porsche màu hồng nhạt của cô dừng lại trước căn biệt thự kiểu phương Tây cổ với nền gạch đỏ. Dì Mai đã đợi ở cửa từ lâu, vừa thấy xe đỗ liền vội cầm ô ra mở cửa xe cho cô. Lê Sanh bước xuống xe, thấy dì Mai cầm ô thì ngượng ngùng cười: “Mưa có là bao, sao dì phải ra đây làm gì, lỡ bị cảm thì sao?” Cô hay đến nhà họ Thịnh nên dì Mai cũng đối xử với cô không khác gì Thịnh Đằng Vi là mấy. Dì Mai cười: “Không sao đâu, mau vào nhà đi, lạnh lắm.” Lê Sanh vào nhà, thay đôi giày cao gót ướt rồi đi thẳng đến phòng làm việc tìm Thịnh Đằng Vi. Cô biết chắc Thịnh Đằng Vi đang ở trong đó. “Vào đi.” Thịnh Đằng Vi không ngẩng đầu lên, vẫn đang cúi xuống vẽ bản thiết kế, có vẻ như sắp hoàn thành. Đó là bản thiết kế một chiếc áo sườn xám màu xanh Morandi. Lê Sanh đến ngồi bên cạnh, liếc nhìn bản thiết kế của cô: “Ừm, cái này nhìn đẹp đấy, làm cho tớ một cái nhé.” Thịnh Đằng Vi đặt bút xuống, nghiêng đầu nhìn cô: “Cậu không có gì muốn hỏi sao? Không giống cậu chút nào.” Lý do Lê Sanh không quản trời mưa đến tìm Thịnh Đằng Vi là vì lúc hơn 10 giờ, cô nhận được một tin nhắn WeChat từ Thịnh Đằng Vi. Cô ấy nói là cô ấy đã 419. Lúc đó Lê Sanh vừa xuống máy bay về nhà, đang định đi ngủ nghỉ ngơi thì thấy tin nhắn WeChat đó, cả người lập tức tỉnh như sáo, xách túi chạy xuống gara lái xe thẳng đến nhà Thịnh Đằng Vi. Lê Sanh ngồi thẳng người, bình tĩnh nhìn Thịnh Đằng Vi. Một lúc sau, cô mới ghé sát vào hỏi với vẻ tò mò: “Nói nhanh đi, anh ấy thế nào? Ổn không?” Thịnh Đằng Vi bật cười, đây mới đúng là phản ứng bình thường của Lê Sanh. Cô nói: “Người đó cậu đã gặp rồi.” Lê Sanh ngạc nhiên: “Ai vậy?” “Ông chủ quán bar đó.” “…” Lê Sanh suýt kêu thành tiếng, nếu không vì ngại dì Mai ở ngoài, cô đã văng tục vài câu rồi. Có vẻ như vẫn chưa tin được, cô hỏi: “Là… là cái anh chàng đẹp trai ở quán “Đêm không ngộ” đó à?” Thịnh Đằng Vi gật đầu. “Trời ơi, cậu được đấy, nhìn là biết anh ấy rất đỉnh rồi!”