Trong một quán cà phê nhỏ nằm sâu trong con hẻm cổ kính. Lê Sanh ngồi bên cửa sổ, thân hình mảnh mai trong chiếc áo màu trắng gạo đơn giản. Cô đeo kính râm và đội mũ lưỡi trai, gần như che khuất nửa gương mặt khiến người khác khó đoán được biểu cảm của cô lúc này. Mi mắt cô khép hờ, tay vân vê ly cà phê trước mặt, tâm trí đã phiêu diêu đâu đó. Thịnh Đằng Vi bước vào quán, đảo mắt một vòng rồi nhận ra bóng dáng Lê Sanh bên cửa sổ. Cô tiến đến và ngồi xuống đối diện bạn mình. Nhân viên phục vụ nhanh chóng đến hỏi thực đơn, nhưng Thịnh Đằng Vi chỉ lắc đầu từ chối. Nhìn chiếc kính râm to che khuất gần nửa khuôn mặt của Lê Sanh, cô đã đoán được phần nào lý do. “Vậy ra tối qua cậu vội vã bỏ về là vì Khương Dật?” – Thịnh Đằng Vi đi thẳng vào vấn đề. Khương Dật – bạn trai ba năm của Lê Sanh. À không, chính xác hơn là… bạn trai cũ. Lê Sanh khẽ mím môi, gật đầu. Sau vài giây im lặng, cô từ từ tháo kính xuống, để lộ đôi mắt sưng đỏ. Không trang điểm, trông cô có vẻ mệt mỏi và tiều tụy. Thịnh Đằng Vi nhíu mày lo lắng khi thấy bộ dạng của bạn. Lê Sanh nhấp một ngụm cà phê rồi mới ngước mắt nhìn Thịnh Đằng Vi. “… Tớ và Khương Dật đã quay lại với nhau.” “…” Thịnh Đằng Vi im lặng. “Cuối cùng tớ vẫn mềm lòng với anh ấy.” – Lê Sanh cười khổ – “Vi Vi à, tớ biết cậu chắc chắn sẽ mắng tớ. Nhưng ba năm đó, tớ không muốn cứ thế buông tay. Tớ không bỏ được. Tớ muốn thử lại lần nữa.” Thịnh Đằng Vi nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi một đôi tình nhân vừa đi qua. Cô thở dài: “… Thật sự tớ không biết phải khuyên cậu thế nào nữa. Cậu… có phải là ngốc không? Ba năm qua cậu đã hy sinh bao nhiêu vì anh ta, anh ta đối xử với cậu như thế nào, trong lòng cậu không rõ sao?” Giọng cô không nặng nề nhưng vẫn mang theo chút trách móc. “Nối lại tình xưa chỉ là giẫm lên vết xe đổ thôi, mấy ai có thể có kết cục tốt đẹp đâu. Tớ nói thẳng nhé, về chuyện của cậu và Khương Dật, tớ chỉ khuyên chia tay chứ không bao giờ khuyên hàn gắn đâu.” Thịnh Đằng Vi thay đổi hẳn thái độ thường ngày, trở nên nghiêm túc hơn hẳn. Bàn tay Lê Sanh đặt dưới bàn nắm chặt: “Tối qua anh ấy quỳ xuống xin tớ, hứa sẽ không như thế nữa. Tớ… tớ chỉ muốn thử lại lần nữa thôi, biết đâu anh ấy thật sự đã thay đổi rồi.” Ba năm yêu Khương Dật, ba năm tràn đầy nhiệt huyết. Ba năm, không phải ba ngày, cũng không phải ba tháng, mà là trọn vẹn bốn mùa xuân hạ thu đông, chưa từng một phút giây ngừng yêu. Khi Khương Dật quay về, trái tim cô vẫn rung động như thuở ban đầu, vẫn còn yêu anh tha thiết, vẫn không cưỡng lại được việc tha thứ và ở bên anh một lần nữa. Tình yêu là thế, ai có thể dễ dàng kiểm soát được đây. Thịnh Đằng Vi nghẹn lời, muốn nói điều gì đó nhưng lại không thốt nên lời. Chuyện tình cảm vốn dĩ người ngoài cuộc bao giờ cũng tỉnh táo, người đứng xem luôn sáng suốt. Nhưng nói thật, nếu đặt cô vào hoàn cảnh đó, chưa chắc cô đã làm khác được. “Thôi được, tớ không can thiệp nữa. Nhưng lần sau nếu anh ta còn như thế, đừng có tìm tớ mà khóc.” Ăn trưa xong với Lê Sanh, khi Thịnh Đằng Vi trở về biệt thự cổ đã là buổi chiều. Bầu trời dần tối sầm lại, có vẻ như trời sắp mưa. Thịnh Bội Già không có nhà. Dì Mai bảo bà đã đi công ty. Thịnh Đằng Vi ừ một tiếng rồi vào thẳng phòng làm việc. Nhìn ma-nơ-canh và các loại vải vóc xếp ngăn nắp trên kệ, Thịnh Đằng Vi chợt nghĩ có lẽ nên lập một đội ngũ thì tốt hơn, như vậy cô sẽ không phải mất quá nhiều thời gian để may một chiếc sườn xám. Nhưng ý nghĩ này vừa thoáng qua đầu đã bị cô gạt đi ngay. Nếu để người khác tham gia vào thiết kế của mình, cô e rằng sẽ không đạt được hiệu quả như mong muốn. Thịnh Đằng Vi tính lại thời gian, đã bốn năm kể từ khi cô bắt đầu gắn bó với sườn xám. Mọi chuyện bắt đầu từ sau khi bà ngoại mất, từ đó cô không ngừng nghiên cứu và thiết kế những kiểu sườn xám khác nhau. Tình yêu với sườn xám của cô cũng bắt nguồn từ bà ngoại. Thuở nhỏ, cô thường thấy bà ngồi trên chiếc ghế mây ngoài vườn sau, tỉ mẩn thêu những họa tiết lên áo. Chỉ một mẫu thêu trên sườn xám thôi mà bà phải mất ba bốn ngày. Cô hay ngồi bên cạnh ngắm bà, và chính qua những câu chuyện trò với bà mà cô hiểu được văn hóa sâu sắc ẩn chứa trong tà sườn xám. Trong bốn trường phái sườn xám nổi tiếng, cô yêu thích nhất là phái Tô, sinh ra từ vùng sông nước Giang Nam. Những đường nét cổ điển uyển chuyển, sự dịu dàng tinh tế trong từng mũi thêu đã tạo nên vẻ đẹp thong dong đặc trưng của người phụ nữ phương Đông. Chiếc sườn xám *****ên trong đời cô chính là do bà ngoại tự tay may và thêu tặng. Đó là chiếc sườn xám màu xanh ngọc, bà đã thêu những chú bướm Tô Châu lên đó, mang đến nét thanh tao và sinh động cho tà áo đơn sắc, toát lên vẻ đẹp uyển chuyển của phong cách phương Đông. Đến giờ chiếc sườn xám ấy vẫn còn được cô treo cẩn thận trong tủ. May mắn là những năm qua chiều cao của cô vẫn dừng ở mức 1m70, cân nặng cũng không thay đổi, nếu không có lẽ cô đã không thể mặc vừa chiếc sườn xám đó nữa. Từ khi bà ngoại mất, mỗi năm cô đều khoác lên mình chiếc sườn xám xanh ngọc ấy, đến thăm mộ và trò chuyện với bà. Nghĩ đến khu vườn sau và những kỷ niệm về bà, lòng Thịnh Đằng Vi se thắt. Cô cúi đầu, xoa xoa mũi, cố nén nỗi xót xa đang dâng lên trong lòng. Cố gắng không nghĩ về những ký ức xưa nữa, Thịnh Đằng Vi bước đến bàn làm việc và ngồi xuống, bắt đầu công việc của mình. Cô mở hộp đựng hạt cườm, dùng nhíp gắp ra một viên màu xanh, chuẩn bị bắt đầu thêu. Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên. Thịnh Đằng Vi ngẩng lên nhìn, là dì Mai. Dì Mai có vẻ ngại vì đã làm phiền, vội cười xin lỗi và nói: “Vi Vi à, người bạn hôm trước của cháu đến tìm đấy.” Thịnh Đằng Vi khựng tay lại, không nhớ ra dì Mai đang nói về ai: “Bạn nào ạ?” “Là tôi.” Một giọng nam trầm ấm quen thuộc vang lên từ cửa, và ngay sau đó, Trì Hoài Dã trong bộ đồ đen bước vào. Dì Mai thấy người đã vào phòng liền khéo léo rút lui, để lại không gian riêng tư cho hai người. Thịnh Đằng Vi sững người một lát rồi hoàn hồn, đặt đồ trong tay xuống: “Sao anh lại đến đây?” Không hiểu sao, việc Trì Hoài Dã đột ngột xuất hiện khiến cô có cảm giác hơi bối rối. Trì Hoài Dã liếc nhìn đồ đạc trên bàn làm việc của cô, khóe môi cong lên: “Lần trước em không phải nói em là nhà thiết kế sườn xám sao? Nên tôi đến tìm em.” Thịnh Đằng Vi chợt nhớ ra, trong lần đầu gặp và trò chuyện ở quán bar, cô có tình cờ nhắc đến điều này với anh. Nhìn người đàn ông trước mặt với nụ cười nửa miệng, Thịnh Đằng Vi không tin lắm: “Người đến tìm tôi đều là để đặt may sườn xám. Chẳng lẽ anh Trì cũng muốn đặt may?” Trì Hoài Dã nhún vai: “Đương nhiên.” Thịnh Đằng Vi nhìn anh từ đầu đến chân: “Anh mặc hay ai mặc?” Trì Hoài Dã bị câu hỏi của cô chọc cười, tiến thêm một bước về phía trước, hơi cúi người về phía cô, giọng lười biếng: “Chỗ cô Thịnh không phải chỉ thiết kế sườn xám nữ thôi sao, đàn ông cũng có thể à?” Thịnh Đằng Vi theo phản xạ lùi người lại, hiểu ra: “Vậy ra anh đến thay người khác, có phải ý anh là vậy không?” Trì Hoài Dã nhìn chăm chú vào mắt cô vài giây, bỗng bật cười, anh đứng thẳng người lại, vẻ mặt nghiêm túc nhưng giọng điệu đầy ẩn ý: “Sao thế, tối qua đâu có xa cách thế này?” “…” “Đùa em thôi, là bà nội nhờ tôi đến tìm em, bà thích sườn xám của em.” – Trì Hoài Dã thu lại nụ cười, nghiêm túc nói. Thịnh Đằng Vi thầm thở phào, hỏi ngược lại: “Sao bà nội anh biết tôi thiết kế sườn xám? Chẳng lẽ bà cũng chơi Tiểu Hồng Thư?” “Ừ, tuy bà nội có tuổi rồi nhưng cũng là một cao thủ lướt web đấy, tốc độ không kém gì chúng ta đâu.” Thịnh Đằng Vi nghe vậy, bật cười khẽ: “Thật sao? Tôi cứ tưởng là anh nhắc tôi với bà chứ.” “Em tưởng tôi nhắc với bà à? Cô Thịnh này, sao nhanh thế đã muốn chen chân vào gia đình tôi rồi?” “…”