Say Hương Hồng - Củ Củ Miêu

Chương 35

Kỳ Cảnh không khỏi ngạc nhiên trước tốc độ đánh bi-a của anh. Trì Hoài Dã đánh nhanh đến mức như không cần suy nghĩ xem có thể vào lỗ hay không, chỉ thuần túy là đánh cho nhanh. Không chỉ nhanh mà còn cực kỳ chuẩn xác. Cuối cùng trên bàn chỉ còn lại hai quả bi số 6 và số 9. Trì Hoài Dã dừng lại, ném một cái nhìn đầy ẩn ý về phía Thịnh Đằng Vi đang ngồi đối diện, khóe môi nhếch lên. Anh chậm rãi cúi người tựa vào thành bàn, ngắm chuẩn bi trắng. Một tiếng “cạch” vang lên trong không gian. Bi trắng chạm vào bi số 6, bi số 6 lập tức va vào bi số 9, cả hai quả bi lần lượt rơi xuống lỗ. Chỉ với một cú đánh, anh đã kết thúc ván đấu bằng cách đưa hai quả bi vào lỗ cùng lúc. Trận đấu này lấy số lần đưa bi vào lỗ liên tiếp làm tiêu chí thắng thua. Chu Thanh và những người khác đứng dậy vỗ tay tán thưởng, trầm trồ không ngớt. Trì Hoài Dã chống gậy bi-a đứng thẳng người, nhìn qua bàn bi-a về phía Kỳ Cảnh, nở một nụ cười: “Tôi thắng rồi.” Kỳ Cảnh nhướng mày, khẽ cười: “Tại tôi coi thường đối thủ.” Anh ta không hề khó chịu, đối phương quả thật rất giỏi, anh ta thừa nhận và tâm phục khẩu phục trước thất bại này. Hà Húc Đông cầm hai chai nước lọc đi tới, đưa một chai cho Kỳ Cảnh và ném chai còn lại cho Trì Hoài Dã. Anh ta tựa vào thành bàn nhìn hai người, cười nói: “Chỉ là một trận đấu giải trí thôi mà, không đánh thì làm sao quen được. Hay là làm bạn đi?” Trì Hoài Dã và Kỳ Cảnh liếc nhìn nhau, không ai lên tiếng. Hà Húc Đông ngượng ngùng, giả vờ ho khan hai tiếng rồi nói: “Coi như tôi chưa nói gì.” Kỳ Cảnh rời mắt khỏi Trì Hoài Dã, một tay đút túi quần, xoay người đi về phía Thịnh Đằng Vi. “Đi thôi, tôi đưa em về.” Dù không rõ mối quan hệ hiện tại giữa Trì Hoài Dã và Thịnh Đằng Vi như thế nào, nhưng anh ta cảm thấy để cô ở lại đây không hay. Là đàn ông với nhau, anh ta hiểu rõ ánh mắt Trì Hoài Dã nhìn Thịnh Đằng Vi có ý gì. Thịnh Đằng Vi liếc nhìn Trì Hoài Dã đang chống gậy bi-a đứng phía sau, im lặng vài giây rồi gật đầu: “Ừm.” Cô theo Kỳ Cảnh rời đi. Chu Thanh và Hà Húc Đông đứng cạnh nhau, họ nhìn Trì Hoài Dã vẫn đứng trước bàn bi-a, rồi nhìn bóng lưng Kỳ Cảnh và Thịnh Đằng Vi khuất dần, không hẹn mà cùng lắc đầu. Chu Thanh thở dài: “Tình địch này cũng không vừa, không biết cuối cùng Vi Vi sẽ chọn ai?” Họ biết tên Thịnh Đằng Vi sau lần thứ hai cô và Trì Hoài Dã gặp nhau. Hà Húc Đông nhún vai: “Tôi chưa từng thấy anh Dã thua trận nào, lần này biết đâu được.” Ban đêm đường phố thông thoáng, chỉ gặp vài đèn đỏ dọc đường. Trên xe, Thịnh Đằng Vi và Kỳ Cảnh hầu như không nói gì, mỗi người đều chìm trong suy tư. Thịnh Đằng Vi đang phân vân có nên nhắn tin cho Trì Hoài Dã, nói với anh một tiếng. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô thấy không cần thiết, dù sao quan hệ của họ cũng chưa tới mức phải báo cáo hành tung, chỉ mới gặp nhau hai lần thôi mà. Kỳ Cảnh liếc thấy Thịnh Đằng Vi đang nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không muốn quấy rầy cô, chỉ tập trung lái xe. Đi được nửa đường, có lẽ cảm thấy không khí trong xe quá im lặng, anh ta tiện tay bật nhạc lên. Một giai điệu nhẹ nhàng vang lên. Đó là một bài hát tiếng Quảng Đông. Thịnh Đằng Vi không tả nổi tâm trạng lúc này, chỉ thấy giọng ca rất mềm mại dịu dàng, lại mang chút buồn man mác, nghe như một bài tình ca. Cô nghiêng đầu nhìn màn hình xe đang phát bài hát tiếng Quảng, vừa hay thấy đoạn cao trào: “Làm người yêu với em được bao lâu. Cả đời chỉ muốn làm bạn thân” “…” Quả thật là một bài hát buồn. Trái tim Thịnh Đằng Vi khẽ thắt lại, thu hồi tầm mắt, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng trong đầu lại không kiềm được nhớ về những hình ảnh triền miên đêm đó trong con hẻm. Với Trì Hoài Dã, có lẽ cô nên cẩn trọng hơn trong mối quan hệ này, còn chuyện tiến thêm bước nữa, cô thực sự chưa nghĩ tới. Giữ nguyên hiện trạng như bây giờ cũng tốt. Chiếc BMW màu đen của Kỳ Cảnh dừng lại trước biệt thự kiểu phương Tây. Khi Thịnh Đằng Vi xuống xe, cô nhận ra những chiếc xe đỗ trước cổng lúc trước đều đã đi mất. Có vẻ như bữa tiệc ở sân sau đã kết thúc. “Cảm ơn anh. Anh lái xe cẩn thận.” “Ừ.” Kỳ Cảnh chỉ đáp ngắn gọn. Đợi đến khi chiếc BMW màu đen khuất dần khỏi tầm mắt, Thịnh Đằng Vi mới bước vào nhà. Vừa vào cửa, cô nghe thấy tiếng động từ phía nhà bếp. Đi qua xem thì thấy dì Mai vẫn còn đang bận rộn trong đó. Sợ dọa dì Mai, cô gõ nhẹ cửa bếp rồi mới lên tiếng: “Dì Mai, dì còn bận hả?” Dì Mai nghe tiếng cô thì tắt vòi nước, quay lại nhìn và cười: “Mấy người bạn của bà chủ vừa mới về, không còn cách nào khác nên giờ mới dọn dẹp.” Thịnh Đằng Vi gật đầu, thầm nghĩ mình về đúng lúc, vừa hay tránh được họ. “Sao thế, cháu đói bụng à?” Dì Mai tưởng cô vào bếp để tìm đồ ăn. “Không phải ạ, chỉ là nghe thấy tiếng động nên vào xem thôi.” Thịnh Đằng Vi xua tay cười, “Dì cứ bận việc đi, cháu về phòng đây.” “Được rồi.” Thịnh Đằng Vi đi được vài bước, như chợt nhớ ra điều gì, quay lại hỏi: “Dì Mai, hôm nay còn rượu không ạ?” Dì Mai ngạc nhiên: “Hình như còn, dì dọn dẹp bếp xong chưa đổ đi.” Ở nhà họ Thịnh, rượu không uống hết thường không giữ lại, sẽ đổ đi ngay trong ngày. Thịnh Đằng Vi mím môi: “Vậy cho cháu một chai.” Dì Mai không chắc chắn hỏi: “Cháu định uống à?” “Vâng, đừng nói với mẹ cháu nhé, cứ như dì không biết ấy.” Đây là lần *****ên cô xin rượu từ dì Mai. “Được.” Dì Mai vội lau tay vào tạp dề, định ra ngoài lấy rượu cho cô. “Còn ở bàn ngoài sân sau, để dì đi lấy cho.” “Dì cứ làm việc đi, cháu tự đi lấy được rồi.” Thịnh Đằng Vi từ chối hảo ý của dì Mai, nói xong liền đi về phía sân sau. Cô xách chai rượu vang đỏ còn một nửa, cởi giày đi chân trần lên lầu. Khi đi ngang qua phòng Thịnh Bội Già, cô dừng bước. Qua khe cửa hé mở, cô mơ hồ thấy cảnh tượng trên giường, tim đập nhanh hơn. Tiếng cười đùa của người phụ nữ, tiếng rên rỉ kiềm nén của đàn ông, cùng với âm thanh hôn môi liên tục khiến cô vô cùng khó chịu, thậm chí còn có chút buồn nôn. Dưới ánh đèn mờ ái ân, cô còn thấy quần áo vứt đầy đất, áo sơ mi và quần đen vắt bừa bộn trên lưng ghế, tạo nên một khung cảnh khó coi. Giữa những tiếng rên rỉ thô tục, Thịnh Đằng Vi hoàn hồn, vội vã bước nhanh về phòng mình. Vào phòng, cô khóa cửa lại, dựa vào tường *****. Tâm trạng bỗng trở nên bức bối, cô ngửa cổ tu một hơi rượu vang đỏ, muốn dùng cồn dập tắt nỗi phiền muộn và bức rức trong lòng. Nhưng chẳng có tác dụng gì. Thật ra việc Thịnh Bội Già tái hôn, cô cũng không muốn can thiệp hay phản đối. Nhưng sau sự việc mấy năm trước, từ tận đáy lòng cô luôn cảm thấy Thịnh Bội Già còn nợ mình điều gì đó. Cô không thể chấp nhận, trong lòng khó chịu, không thể nào chúc phúc cho Thịnh Bội Già được. Sự việc đó đối với cô là một nút thắt không thể gỡ. Nghĩ đến cảnh Thịnh Bội Già và Tạ Văn Uyên vừa rồi, cô chỉ thấy ghê tởm, thực sự ghê tởm. Có lẽ vì nghĩ đến cảnh tượng đó, Thịnh Đằng Vi bỗng thấy buồn nôn dữ dội, vội vàng che miệng chạy đến bồn rửa mặt nôn thốc nôn tháo, chai rượu vang đỏ vẫn nắm chặt trong tay. Mọi thứ trong dạ dày cuồn cuộn trào lên, cô nôn đến tái mét mặt mày, cho đến khi chỉ còn lại những cơn nôn khan, không còn gì để nôn nữa mới thẳng lưng dậy. Dạ dày trống rỗng, khó chịu vô cùng. Thịnh Đằng Vi dùng nước lạnh vỗ nhẹ lên mặt, cố gắng trấn tĩnh lại tâm trạng, rồi ngửa cổ uống một hơi cạn số rượu vang đỏ còn lại trong chai. “Khụ khụ… khụ khụ…” Cô sặc đến đỏ mặt, cổ họng như bốc lửa, không kìm được ho dữ dội. Ho một lúc lâu mới dần dịu lại, Thịnh Đằng Vi chống tay vào bồn rửa, ngước nhìn bản thân trong gương. Đôi mắt đỏ hoe, sắc mặt không mấy tốt, trông có vẻ *****. Nhìn bản thân trong gương như vậy, khóe môi cô nhếch lên một nụ cười chua chát, nụ cười đượm buồn. Không biết đến bao giờ mới thoát ra được. Thịnh Đằng Vi chỉnh trang lại bản thân trước gương, bước ra ngoài, đi đến cửa nhặt túi xách lên, lấy điện thoại ra. Mở WeChat, cô thấy có tin nhắn của Trì Hoài Dã. “Không phải nói tối nay đợi tôi sao?”

Bình Luận (0)
Comment