Say Hương Hồng - Củ Củ Miêu

Chương 52

Thịnh Đằng Vi phát sốt sau một đêm đứng dưới vòi sen nước lạnh và ngồi uống rượu bên cửa sổ đến khuya. Cô cuộn mình trong chăn, người nóng như thiêu đốt nhưng vẫn run lên vì lạnh, không còn sức để ngồi dậy khỏi giường. Ho khan vài tiếng trong chăn, cổ họng khô rát. Cô khát nước đến phát điên. Cố gắng vươn tay về phía ly nước trên bàn cạnh giường, nhưng tay run rẩy yếu ớt làm đổ ly xuống sàn. Tiếng thủy tinh vỡ tan vang lên chói tai, mảnh vỡ văng tung tóe khắp nơi. Thịnh Đằng Vi nhìn đám mảnh vỡ trên sàn bằng ánh mắt mệt mỏi, nhíu đôi mày thanh tú khi cảm giác đầu như muốn vỡ tung. Có tiếng bước chân vội vã ngoài cửa. Rồi cánh cửa phòng được mở bằng chìa khóa. Thịnh Bội Già bước vào, ánh mắt *****ên quét qua đám mảnh vỡ trên sàn rồi mới nhìn về phía Thịnh Đằng Vi. Thấy con gái cuộn trong chăn với gương mặt tái nhợt và vẻ khó chịu hiện rõ. Thịnh Bội Già tránh những mảnh thủy tinh vỡ, đến ngồi bên mép giường đối diện. Bà lật người Thịnh Đằng Vi lại, đưa tay chạm vào trán con gái và giật mình vì độ nóng. “Con đang sốt.” Thịnh Bội Già cau mày nói. Thịnh Đằng Vi gạt tay mẹ ra, nhắm mắt không muốn nhìn, giọng yếu ớt: “Đừng đụng vào con.” Thịnh Bội Già nhìn vẻ bướng bỉnh của con gái, suýt nổi giận nhưng nghĩ lại vì con đang ốm nên tạm thời không so đo. Bà nhìn đồng hồ đeo tay, có vẻ không còn nhiều thời gian. Bà lại đưa tay chạm trán Thịnh Đằng Vi, giọng dịu dàng hơn: “Mẹ đi lấy nhiệt kế đo cho con. Nếu sốt cao quá, mẹ sẽ bảo dì Mai đưa con đi bệnh viện.” Thịnh Đằng Vi vẫn nhắm mắt, không đáp. Thịnh Bội Già không tỏ vẻ tức giận, đứng dậy về phòng mình rồi quay lại với cây nhiệt kế màu xanh. Bà đặt nhiệt kế vào nách Thịnh Đằng Vi, giọng trầm xuống: “Mẹ còn có cuộc họp phải dự. Nếu có chuyện gì thì gọi điện cho mẹ hoặc nhờ dì Mai báo với mẹ.” Thịnh Đằng Vi muốn hỏi tại sao mẹ không thể ở lại với con, cuộc họp quan trọng đến thế sao? Con đang ốm mà. Cô cắn môi, cuối cùng vẫn không hỏi ra được. Nhiệt kế chỉ 38.7 độ. Thịnh Bội Già xem kết quả xong, đặt nhiệt kế lên tủ đầu giường rồi đứng dậy: “May là chưa đến 39 độ. Mẹ bảo dì Mai lấy thuốc hạ sốt cho con uống trước.” Bà xoay người rời khỏi phòng, tiện tay đóng cửa lại. Thịnh Đằng Vi nghiêng đầu nhìn cánh cửa đóng kín, khóe môi thoáng nụ cười chua xót. Nói là quan tâm mà như không quan tâm. Lúc cần có mặt thì lại bận họp. Thật buồn cười làm sao. Dì Mai mang cháo đến và bảo cô ăn xong rồi uống thuốc. Nhưng Thịnh Đằng Vi chỉ ăn được vài muỗng đã buồn nôn, đành phải nhờ dì Mai mang đi. Uống thuốc hạ sốt xong, cô lại chìm vào giấc ngủ mê man. Cô không chịu đi bệnh viện, dù dì Mai có khuyên thế nào cũng kiên quyết từ chối. Khi tỉnh dậy lần nữa đã là chiều. Bên ngoài không biết từ lúc nào đã đổ mưa, tiếng mưa rơi rả rích trên cửa kính, bầu trời tối sầm như hoàng hôn. Thịnh Đằng Vi chống tay ngồi dậy, đầu vẫn còn choáng váng nhưng đỡ hơn buổi sáng nhiều. Uống nửa cốc nước, theo thói quen cô mò điện thoại dưới gối. Mở khóa vào WeChat, tin nhắn chưa đọc *****ên là từ Trì Hoài Dã. Cô mở ra, thấy những lời chào buổi sáng, buổi trưa quen thuộc cùng vài tấm ảnh anh chụp ở trường đua. Thịnh Đằng Vi lướt xem từng tấm một, khóe môi không tự chủ nở nụ cười nhẹ, ngay cả bản thân cũng không nhận ra. Cô không nhớ đây là lần thứ mấy họ chia sẻ với nhau những điều nhỏ nhặt trong ngày như thế này, dường như dạo gần đây ngày nào cũng vậy. Xem xong ảnh, Thịnh Đằng Vi nhấn ra ngoài, ngón tay trắng muốt gõ lên màn hình ba chữ ngắn gọn: “Vừa tỉnh dậy.” Không ngờ Trì Hoài Dã lại trả lời ngay lập tức. Cô vừa đặt điện thoại xuống, định xuống giường đi vệ sinh thì màn hình sáng lên kèm theo tiếng thông báo tin nhắn. Trì Hoài Dã gửi một tin nhắn thoại, giọng có chút cười: “Em ngủ trưa hay là ngủ từ tối qua đến giờ?” Trong giọng nói còn có chút tạp âm. Thịnh Đằng Vi trả lời: “Sốt.” Lần này bên kia không trả lời ngay. Thịnh Đằng Vi hơi hối hận, nói với anh làm gì chứ. Ném điện thoại lên giường, cô vào phòng tắm. Vừa mới ngồi xuống bồn cầu, điện thoại bên ngoài đã đổ chuông. Thịnh Đằng Vi không có sức để quan tâm ai gọi WeChat đến, cô chậm rãi đi vệ sinh xong, rửa tay rồi mới ra ngoài. Đến bên giường, cuộc gọi đã kết thúc. Cô cầm điện thoại lên mở khóa thì cuộc gọi lại đến. Tim Thịnh Đằng Vi khựng lại. Là Trì Hoài Dã. Cô nghe máy: “Alo.” “Bây giờ em thế nào rồi? Đỡ hơn chưa?” Đầu dây bên kia không còn tạp âm nữa, giọng anh không giấu được sự lo lắng. Thịnh Đằng Vi mím môi, lòng ấm áp: “Đỡ nhiều rồi.” Trì Hoài Dã: “Ở nhà có tiện không? Tôi qua thăm em.” Thịnh Đằng Vi đã từng kể đôi lúc ở nhà không được thuận tiện. Mỗi khi anh đến đón, đều phải đảm bảo Thịnh Bội Già sẽ không xuất hiện mới dám để anh đến. Thịnh Đằng Vi nhìn giờ, còn hơn ba tiếng nữa mẹ mới về theo lịch thường ngày. Cô hỏi: “Anh mất bao lâu mới đến?” Trì Hoài Dã im lặng một lúc rồi đáp: “Chắc nửa tiếng.” Thịnh Đằng Vi: “Trời mưa, anh đi cẩn thận.” Gần một tiếng sau, chiếc Wrangler màu đen của Trì Hoài Dã từ từ đỗ trước cổng biệt thự nhà họ Thịnh. Bên ngoài vẫn còn mưa, anh không thèm cầm ô, mở cửa xe chạy thẳng vào nhà. Vừa hay gặp dì Mai từ trên lầu đi xuống. Dì Mai dừng bước, không nói gì, chỉ gật đầu chào anh rồi tiếp tục công việc. Cửa phòng Thịnh Đằng Vi không khóa, chỉ khép hờ, cố tình để cho anh vào. Trì Hoài Dã đẩy cửa bước vào, Thịnh Đằng Vi đang nằm nghiêng trên giường, có vẻ như đang ngủ. Anh nhẹ nhàng đóng cửa lại, khóa trái, sau đó cởi chiếc áo khoác hơi ướt, vắt lên ghế bàn học. Rồi tiến đến bên giường, đứng yên nhìn gương mặt ngủ của Thịnh Đằng Vi. Có lẽ vì sốt nên má cô hơi ửng đỏ, môi cũng hồng hơn bình thường. Nhìn một lúc, anh cúi người đưa tay chạm vào trán cô, cảm thấy không còn quá nóng nữa mới thở phào nhẹ nhõm. Thầm nghĩ, may quá. Bàn tay lạnh của anh chạm vào làm Thịnh Đằng Vi khẽ run, hàng mi rung nhẹ rồi từ từ hé mở, đập vào mắt là gương mặt tuấn tú quen thuộc. Cô lẩm bẩm: “Anh đến rồi.”

Bình Luận (0)
Comment