Nhưng thật ra Trì Hoài Dã không có đi đâu xa, chỉ là xuống lầu ngồi trong xe hút thuốc mà thôi. Anh nghiêng đầu nhìn vào gương chiếu hậu, khẽ cười mỉa mai. Nếu như lúc nãy anh không kéo Thịnh Đằng Vi vào lòng, không hít thở được mùi hương mát lạnh đặc trưng trên người cô, thì giờ này anh đâu đến nỗi phải xuống xe hút thuốc giải sầu thế này. Không phải anh thiếu tự chủ, chỉ là khi gặp Thịnh Đằng Vi, dù chỉ nhìn thấy cô thôi cũng đủ khiến anh rung động, còn chạm vào cô nữa thì như bị ma mị vậy. Thật đúng là có độc. Tự nhận là người đàn ông mạnh mẽ, vậy mà lại gục ngã trước người phụ nữ tên Thịnh Đằng Vi này. Hút liền hai điếu thuốc, cảm giác bức bối trong lòng Trì Hoài Dã mới dịu đi đôi chút. Ngồi trong xe thư giãn một lát, anh mới mở cửa bước xuống, khóa xe lại. Rồi bước về phía căn nhà cũ phía Tây. Thịnh Đằng Vi vẫn chưa ngủ, cuộn mình trong chăn lướt điện thoại xem Xiaohongshu. Tin nhắn nhiều đến 99+, đến giờ cô vẫn chưa đọc hết, phần lớn cô chỉ chọn lọc để trả lời. Có vài tin nhắn cô không hồi âm nữa, cô cũng lười tìm cách lấy lòng khách, dù sao một năm cô cũng chỉ nhận có từng đó đơn hàng, đôi khi còn phải xem có duyên mới nhận nữa. Vừa trả lời xong một tin nhắn thì WeChat lại báo tin mới, là từ khách quen của cô – Cô Tô. Cô click vào xem, đó là một đoạn video về chiếc sườn xám đỏ mà cô đã may trước đó. Trong video, chiếc áo rõ ràng đã hỏng, đường may bị toác lên đến một vị trí… không thể tả, như thể bị ai đó xé rách vậy. Thịnh Đằng Vi xem xong video, trả lời: “Đầm bị hỏng à?” Cô Tô trả lời ngay: “Nói thật với chị, nó hỏng từ tháng 9 rồi, chỉ mặc được đúng đêm tân hôn thôi, chị hiểu ý em chứ? /che mặt” Thịnh Đằng Vi khẽ cong môi cười, làm sao cô không hiểu ý nghĩa câu nói đó chứ. Chắc chắn là đôi vợ chồng son quá nóng vội trong đêm động phòng rồi. Cô suy nghĩ một chút rồi gõ: “Không ngờ chồng em có bàn tay… khéo léo nhỉ /cười trộm” Qua tiếp xúc với Cô Tô, Thịnh Đằng Vi biết đối phương là người thế nào. Hai người nói chuyện khá thoải mái, không màu mè khách sáo, cũng chẳng quanh co, luôn đi thẳng vào vấn đề. Xem qua Facebook của Cô Tô, biết cô ấy làm sales nên là người giỏi ăn nói. Vì vậy, Thịnh Đằng Vi nói chuyện với cô ấy chẳng phải giấu giếm gì. Lần trước Cô Tô đến lấy đồ còn dẫn chồng theo, rủ cô đi ăn cơm và đãi một chầu. Cô Tô nhắn lại: “Đàn ông miệng thì nói ngon lành lắm, nhưng khi ra tay thì chẳng được như lời. Cái đầm này là do anh ấy làm hỏng, hôm nay em lục tủ thấy nên nhắc lại chuyện cũ với ảnh, chị đoán xem ảnh nói gì không?” Thịnh Đằng Vi đọc tin nhắn của Cô Tô, vừa buồn cười vừa bất lực. Cô trả lời: “Đặt may cái mới à?” Cô Tô: “Ảnh bảo em muốn bao nhiêu cũng được, ảnh đền cho em hahahahaha” “…” Thịnh Đằng Vi dù cách màn hình điện thoại vẫn có thể ngửi thấy mùi hạnh phúc ngọt ngào nồng đậm từ phía bên kia. Cô biết Cô Tô và chồng rất tình cảm, ngay buổi tối hôm đó uống rượu cô đã nhận ra. Ừm… làm sao nói nhỉ, có chút giống Trì Hoài Dã ở một số phương diện, như là sự chu đáo chẳng hạn. Thật ra, chồng Cô Tô cũng rất đẹp trai, không kém Trì Hoài Dã là mấy. Chỉ có điều Trì Hoài Dã thua kém duy nhất là chiều cao thấp hơn chồng Cô Tô. Thịnh Đằng Vi nhắn lại: “Em đang thả thính giữa đêm hôm khuya khoắt đấy à, quá đáng thật /mặt bệnh” Cô Tô như đang canh chừng điện thoại, trả lời ngay lập tức: “Quay lại chuyện chính, tháng sau em định qua chỗ chị đặt may một bộ mới. Em thích cách chị thiết kế lắm, tiếc là bộ này hỏng mất. Tiện thể đi dạo quanh khu chị luôn, hai lần trước toàn vội vàng quá.” Thịnh Đằng Vi: “Được thôi, em định qua ngày nào? Để chị sắp xếp thời gian dẫn em đi dạo.” Hai người tuổi tác không chênh lệch nhiều, trò chuyện rất hợp, Thịnh Đằng Vi thích tính cách thẳng thắn của Cô Tô. Cô Tô: “Giữa tháng nhé, lúc đó chỗ chị cũng mát mẻ hơn rồi, em với chồng em cùng qua.” Thịnh Đằng Vi: “Ok, vậy trước một ngày nhắn chị biết nhé.” Thịnh Đằng Vi vừa gửi tin nhắn xong thì nghe tiếng mở cửa, sau đó là tiếng đóng cửa và khóa trái. Tim Thịnh Đằng Vi bỗng đập nhanh hơn, xoay người nhìn ra, quả nhiên thấy dáng cao lớn của Trì Hoài Dã đang đứng bên giường, đôi mắt u tối đang cúi xuống nhìn cô với nụ cười. “…” Thịnh Đằng Vi mấp máy môi, “… Anh không phải đi rồi sao?” Trì Hoài Dã bước đến bàn học, cởi chiếc áo khoác ngắn trên người, vắt lên ghế, cười đùa: “Xem ra Vi Vi hơi thất vọng khi thấy tôi quay lại nhỉ?” Thịnh Đằng Vi kéo chăn lên cao hơn, muốn che đi ánh mắt của anh. Cô cũng không hiểu sao hôm nay lại thế này, có phải vì đang trong kỳ sinh lý nên trở nên nhõng nhẽo thế không?! Rõ ràng ngày thường muốn gì cô đều nói thẳng với anh, vậy mà hôm nay lại thế này, thật chẳng giống cô chút nào. Trì Hoài Dã bước đến mép giường, vươn tay vén chăn lên, thấy gương mặt nhỏ nhắn trong chăn đỏ ửng hiếm thấy, đáy mắt anh càng thêm ý cười, “Em là ngại ngùng, hay là nóng mà đỏ mặt vậy?” Tháng mười sắp hết rồi, đâu có nóng đâu chứ. Thịnh Đằng Vi kéo lại chăn, nghiến răng: “Tôi đau bụng, đỏ mặt không được à?” Trì Hoài Dã cười: “Được, Vi Vi nói gì cũng đúng.” Những hành động nhỏ nhặt của cô đêm nay khiến Trì Hoài Dã thấy vô cùng đáng yêu. Từ khi quen biết đến giờ, đây là lần đầu anh thấy cô như thế này. Có phải con gái trong kỳ sinh lý đều thay đổi tính tình không nhỉ? Anh nhớ Chu Thanh từng than phiền về việc bạn gái đến kỳ thì tính tình thay đổi, đến nỗi cả tuần không dám lại gần, ngay cả điện thoại cũng không dám gọi, sợ đối phương nổi cơn giận dữ vô cớ. Trì Hoài Dã không trêu cô nữa, vào phòng tắm rửa chân, lau khô nhanh chóng rồi mới lên giường. Chui vào trong chăn, anh dang tay ôm Thịnh Đằng Vi vào lòng, tiện thể hôn lên trán cô. “Rõ ràng rất muốn tôi ở lại bên em, mà cứ cứng miệng không chịu nói.” Tim Thịnh Đằng Vi đập nhanh hơn, như thể bị anh đọc được tâm tư, nhưng vẻ mặt vẫn cố tỏ ra bình tĩnh. Cô ghé mũi lại gần ngửi ngửi, mùi thuốc lá quen thuộc xộc vào mũi, đôi mày đẹp nhíu lại, cô chuyển chủ đề: “Anh xuống dưới chỉ để hút thuốc thôi à?” Trì Hoài Dã nghe vậy liền cúi đầu ngửi ngửi chính mình, mùi thuốc vẫn còn vương lại. Anh cười bất lực: “Tôi cố tình đợi thêm một lúc mới lên đây, vậy mà cái mũi của em vẫn ngửi ra.” Đã chuyển được chủ đề thành công, Thịnh Đằng Vi xoay người, quay lưng về phía anh, nhưng vừa chạm phải “nó” lại thấy không ổn, vẫn là nằm thẳng cho an toàn. Trì Hoài Dã như hiểu được suy nghĩ của cô, trực tiếp với tay lấy một cái gối ôm đặt sau lưng cô, rồi kéo cô lại gần hơn. Thịnh Đằng Vi: “…” Anh ấy biết hết mọi thứ. Thịnh Đằng Vi hé môi, cuối cùng chẳng nói gì. Bỗng nhiên, bụng cô cảm nhận được một hơi ấm. Thịnh Đằng Vi cảm thấy ấm áp trong lòng, đó là bàn tay Trì Hoài Dã đặt lên bụng cô, nhẹ nhàng xoa bóp, cảm giác ấm áp thật dễ chịu. Rồi bên tai vang lên giọng nói trầm thấp của anh: “Xoa bóp là hết đau thôi. Ngủ đi em.”