Hai lần trước là anh hỏi cô, và cô đều né tránh, từ chối. Bây giờ, đến lượt cô hỏi anh một lần. Có qua có lại mới toại lòng nhau. Thịnh Đằng Vi nhìn sâu vào đôi mắt của Trì Hoài Dã, rồi một lần nữa cất tiếng, giọng nói mềm mại nhưng từng chữ thật rõ ràng: “Trước khi mùa đông này đến, em muốn nói chuyện yêu đương với anh, được chứ?” Trì Hoài Dã sững người, không trả lời ngay mà chỉ nhìn chăm chăm vào Thịnh Đằng Vi, bàn tay ***** má cô dừng lại ở cằm. Anh nghi ngờ đôi tai mình có vấn đề không, anh có nghe nhầm không? Cô gái này thực sự chủ động mở lời, muốn yêu đương với anh sao? Trì Hoài Dã không chắc chắn, nhẹ nhàng nâng cằm Thịnh Đằng Vi lên và hỏi: “… Em vừa nói gì?” Thịnh Đằng Vi không lùi bước, vẫn đón ánh mắt sâu thẳm của anh, nhắc lại: “Em nói, em muốn yêu đương với anh. Em nghiêm túc đấy” Khi đã chắc chắn mình không nghe nhầm, đôi mắt Trì Hoài Dã lóe lên niềm vui sướng, khóe miệng không kìm được nở nụ cười: “Em thật sự muốn thử một lần với anh” Thịnh Đằng Vi khẽ gật đầu, ánh mắt ngập tràn nụ cười: “Em cảm thấy yêu đương với anh, chắc hẳn sẽ rất tuyệt.” Từ lúc quen biết đến giờ, sự dịu dàng và chu đáo của Trì Hoài Dã dành cho cô, kể cả trong những chuyện nhỏ nhặt nhất, anh luôn tôn trọng cô tuyệt đối, thậm chí đôi khi còn quá mức dịu dàng. Cô thực sự không thể không rung động trước một người đàn ông luôn đối xử với cô dịu dàng và quan tâm như vậy. Anh đã âm thầm phá vỡ mọi phòng tuyến của cô, từng bước len lỏi vào tận sâu trong trái tim. Mỗi câu nói, mỗi cử chỉ chạm vào của anh đều khơi gợi những rung động nguyên sơ nhất trong cô. Mỗi lần anh đến gần đều như làn gió xuân thoảng qua mặt hồ tâm hồn cô, khiến nó gợn sóng từng đợt. Trì Hoài Dã cố kìm nén niềm vui đang tràn ngập *****, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh khi nghe cô gái mình thương nói những lời nghiêm túc như vậy. Im lặng một lúc, anh bật cười khẽ. Rồi với giọng trầm ấm: “Anh cứ nghĩ lần này nhắc lại chuyện đó, Vi Vi sẽ giận dỗi đòi về nhà.” Ba lần, cuối cùng anh cũng đổi được lời thổ lộ từ cô, và còn là cô chủ động ngỏ lời, chứ không phải anh phải hỏi cô có muốn thử một lần không nữa. Nụ cười là thứ dễ lây lan nhất, Thịnh Đằng Vi thấy anh cười, cô cũng mỉm cười theo. Cô hiếm khi truy hỏi: “Vậy Trì Hoài Dã, anh vẫn chưa trả lời em, anh có muốn thử một lần không, có muốn yêu đương với em không?” Nụ cười trên môi Trì Hoài Dã nhạt đi đôi phần, ánh mắt nhìn cô đầy nghiêm túc. Anh nói: “Muốn, anh còn muốn em sẽ được sống trong tình yêu của anh thật tự do, thật trọn vẹn, không chút tiếc nuối.” “Em sẽ được sống trong tình yêu của anh thật tự do, thật trọn vẹn, không chút tiếc nuối.” Thịnh Đằng Vi giật mình, cô phải thừa nhận, một lần nữa cô lại bị những lời nói của anh chạm đến nơi mềm yếu nhất trong tim. Anh luôn có thể dễ dàng làm tan chảy trái tim cô, khiến cô không kiểm soát được mà sa vào càng lúc càng sâu. Sau giây phút im lặng, Thịnh Đằng Vi mới hoàn hồn, khẽ nói: “Em không dám nghĩ xa như vậy, em chỉ biết, gặp được anh là điều may mắn.” “Nếu không gặp được anh, có lẽ em mới thật sự tiếc nuối.” – Cô thầm nói thêm trong lòng. Trì Hoài Dã nói: “Em đừng ngại nghĩ xa thêm một chút, biết đâu chúng ta có thể đi được rất xa, thậm chí có thể đến được một kết thúc viên mãn đấy?” Thịnh Đằng Vi mỉm cười nhạt: “Đừng nói gì về tương lai bây giờ, cứ sống tốt hiện tại đã rồi tính tiếp được không?” Cô chỉ muốn thử yêu đương với anh thôi, còn tương lai xa xôi, cô không dám nghĩ tới, càng sợ mình nghĩ quá đẹp, cuối cùng lại thành công cốc. Giống như chuyện của Thịnh Bội Già vậy. Trì Hoài Dã thấy khóe môi cô vẽ nên nụ cười nhạt, nhưng ánh cười không chạm tới đáy mắt, anh hiểu, trong lòng cô chắc hẳn có những e ngại vì cuộc hôn nhân thất bại của bố mẹ. Anh ôm cô vào lòng, ôm thật nhẹ nhàng, không dám dùng nhiều sức. Giọng dịu dàng: “Vi Vi, anh rất vui vì em chịu thử ở bên anh, nhưng anh không biết tại sao, chỉ là cảm thấy, em và anh sẽ có tương lai, một tương lai dài lâu.” Anh vốn là người một khi đã nhận định ai đó thì sẽ đối xử thật tốt với người đó, chỉ cần đối phương không phụ anh, anh sẽ không tiếc gì mà dốc hết tất cả để yêu họ, che chở họ. Thịnh Đằng Vi dựa vào ***** anh, tham lam hít vào mùi hương đặc trưng pha lẫn với mùi nước hoa trên người anh. Chỉ cần được anh ôm như thế này thôi, lòng cô đã bỗng dưng an yên hơn rất nhiều. Cô từ từ nhắm mắt lại, khẽ nói: “Trì Hoài Dã, em cũng rất vui vì gặp được anh.” Chỉ là tương lai sẽ ra sao, cô không biết. Có lẽ yêu một thời gian rồi chia tay, cũng có thể không, có thể sẽ tiếp tục lâu hơn nữa, cô không muốn nghĩ, chỉ muốn nắm chặt hiện tại. Cô không còn là người nhát gan nữa, đã dũng cảm nói cho anh biết tâm ý của mình, coi như cho cả hai một cơ hội. Còn về sau tình yêu sẽ thế nào, có thể tự do bay nhảy hay không, cứ để thời gian trôi và chứng minh vậy. Trì Hoài Dã hôn nhẹ lên mái tóc cô, thì thầm: “Từ hôm nay, em là Đại công chúa của anh, Vi Vi của chúng ta muốn làm gì, ở chỗ anh đều được cả.” Đại công chúa. Thịnh Đằng Vi cảm thấy lòng mình lại dịu đi, cách gọi này nghe sao mà nũng nịu quá, cô không nhịn được bật cười khẽ. Cô hỏi: “Sao lại là Đại công chúa, mà không phải tiểu công chúa?” Trì Hoài Dã cười nhẹ một tiếng, buông cô ra, không do dự bế ngang người cô kiểu công chúa, bước về phía chiếc sofa trong phòng khách. Anh cười nói: “Vì tiểu công chúa là bà nội anh rồi.” Thịnh Đằng Vi vẫn còn nụ cười trên môi, tiếp tục hỏi: “Vậy phải để bà nội anh là Đại công chúa mới đúng chứ.” Trì Hoài Dã đặt cô xuống sofa, cúi người, hai tay chống lên thành ghế, vòng cô vào giữa anh và sofa, cúi đầu mỉm cười nhìn cô. “Đại công chúa là cao quý nhất đấy, ở chỗ anh em là Đại công chúa, còn bà nội là đứa trẻ già của anh.” Thịnh Đằng Vi bị trêu cười: “Ra là em cao quý trong mắt anh à, còn gì nữa không?” Dường như sau khi xác định tình cảm với anh, cô cũng dám đùa giỡn với anh thoải mái hơn rồi. Trì Hoài Dã nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, như những vì sao xanh thẳm trên bầu trời đêm. Anh đưa tay tháo chiếc kẹp tóc của cô xuống, rồi những ngón tay thon dài vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của cô, vén sang hai bên. Anh hơi nghiêng đầu, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi cô rồi rời ra, giọng đầy nuông chiều: “Thực ra lúc đầu anh thấy đại công chúa của chúng ta là nữ thần lạnh lùng đấy, ừm… nhưng bây giờ, hình như hình tượng đã sụp đổ rồi.” Khóe môi Thịnh Đằng Vi cong lên: “Ấn tượng *****ên của anh là thế à.” Trì Hoài Dã lắc đầu, lại hôn nhẹ cô một cái, cười nói: “Ấn tượng *****ên là nhìn từ xa, chỉ thấy eo thon mông cong thôi.” Anh dừng lại, rồi nói đầy ẩn ý: “Sau mới phát hiện ra chân cũng dài thế, lại còn mềm mại thế này…” Nửa câu sau, anh hạ thấp giọng, cố tình ghé sát tai cô thì thầm: “Lại còn trơn mịn nữa.” Thịnh Đằng Vi không kìm được theo bản năng né người, giọng mềm mại: “Đừng nghịch, ngứa…” Cô vẫn như mọi khi, không chịu nổi khi anh thì thầm bên tai, hơi thở phả vào, cảm giác tê dại đó có thể khiến cô run rẩy tận xương. Trì Hoài Dã giả vờ định rời đi, nhưng lại cố tình dùng đầu ngón tay trêu chọc vành tai nhạy cảm của cô, còn quay đầu lại cắn nhẹ môi cô. Giọng trầm thấp, đầy ý tứ: “Hôm nay xe vừa mới bị đụng, nhưng may là được thêm danh phận, coi như là an ủi, chỉ là bây giờ — Vi Vi biết anh muốn làm gì…” Thịnh Đằng Vi đoán được anh định nói gì, lập tức giơ tay che miệng anh lại, ngăn không cho anh nói tiếp. Trì Hoài Dã mặt mày rạng rỡ nụ cười, cười đến nỗi khiến lòng bàn tay Thịnh Đằng Vi ngứa ngáy. Sau khi cười đủ, anh nắm lấy cổ tay cô, kéo tay cô xuống, đặt lên môi hôn nhẹ, cuối cùng hôn vào lòng bàn tay cô. Một lúc sau, anh mới dừng lại, khẽ thở dài rồi gọi khẽ: “Vi Vi…”