Say Hương Hồng - Củ Củ Miêu

Chương 97

Trong phòng khách, Bà nội và Thịnh Đằng Vi ngồi trên chiếc sofa đã có tuổi, chuyện trò rôm rả. Ánh mắt bà lấp lánh khi nhìn Thịnh Đằng Vi, tay nắm chặt không muốn buông, như sợ cô gái sẽ biến mất nếu thả lỏng. Hai người chủ yếu nói về sườn xám truyền thống, thỉnh thoảng xen kẽ vài câu chuyện bên lề, nhưng rồi lại quay về đề tài chính. Bà thể hiện niềm đam mê thực sự với sườn xám, điều này Thịnh Đằng Vi có thể cảm nhận rõ qua những kiến thức chuyên môn mà chỉ những người trong nghề mới hiểu được. Trì Hoài Dã tựa người vào khung cửa, tay bưng rổ trái cây đã rửa sạch, khóe môi nở nụ cười khi thấy hai người trò chuyện thân thiết. Anh thảnh thơi cho một quả cherry vào miệng. Thịnh Đằng Vi thoáng thấy Trì Hoài Dã qua khóe mắt và quay sang nhìn, anh liền nháy mắt với cô. Đã bị phát hiện, anh không còn tựa cửa nữa mà bước đến đặt rổ trái cây lên bàn, mời hai người ăn rồi tiếp tục trò chuyện. Vừa ăn xong trái cây được một lúc, dì An đã đến báo có thể dùng cơm trưa. Thịnh Đằng Vi đứng dậy đỡ bà, Trì Hoài Dã đi sau, cả ba người lần lượt vào phòng ăn. Sau bữa trưa, bà nội hỏi họ có muốn ở lại qua đêm không, hay ăn tối xong sẽ về nội thành. Thịnh Đằng Vi đã dự đoán được câu hỏi này từ trước, và đã bảo Trì Hoài Dã tìm cớ từ chối, nói rằng sẽ về nội thành chứ không ở lại. Cô nghĩ lần đầu đến thăm mà ở lại qua đêm thì không được phải phép cho lắm, đợi sau này thân thiết hơn thì sẽ tính. Sau khi trò chuyện thêm một lúc với bà nội, Trì Hoài Dã dẫn Thịnh Đằng Vi về phòng cũ của anh để nghỉ trưa. Và đúng là chỉ để nghỉ trưa thật. Rèm cửa được kéo kín, căn phòng chìm trong bóng tối dịu nhẹ. Thịnh Đằng Vi cuộn tròn trong vòng tay Trì Hoài Dã, đầu tựa vào cánh tay anh, tham lam hít hà mùi hương dễ chịu từ cơ thể anh, trong lòng càng thêm kiên định. Cô thực sự rất thích cảm giác được nằm trong vòng tay anh thế này, cảm giác an toàn và thư thái đến lạ. Bàn tay Trì Hoài Dã luồn vào mái tóc rối của cô, thỉnh thoảng cuốn những lọn tóc quanh ngón tay đùa nghịch. Thịnh Đằng Vi nhận ra anh rất thích làm điều này. Đặc biệt là mỗi tối trước khi ngủ, anh đều phải nghịch tóc cô một lúc mới chịu yên giấc. Nghĩ đến đó, cô khẽ cựa mình. Trì Hoài Dã từ từ mở mắt, cúi xuống nhìn cô và hỏi nhỏ: “Em ngủ không được à?” “Hơi khó ngủ một chút,” Thịnh Đằng Vi thành thật đáp. Khi nói chuyện, cô co chân lên, kéo theo cả chăn, theo bản năng cọ cọ chân, cảm giác thật dễ chịu. Trì Hoài Dã rút tay ra khỏi mái tóc cô, chuyển xuống eo và xoay người cô nằm nghiêng, ôm cô từ phía sau, vùi mặt vào cổ cô, hít sâu hương thơm mát lạnh tỏa ra từ cơ thể cô. Giọng trầm của anh như có ma lực bên tai cô: “Em có biết anh đã hứa với bà nội là chậm nhất khi nào sẽ dẫn cháu dâu về ra mắt không?” “Ừm?” Thịnh Đằng Vi chỉ khẽ ừm một tiếng nghi hoặc. Trì Hoài Dã ngẩng lên hôn nhẹ gáy cô, mỉm cười nói: “Ban đầu anh hứa chậm nhất là sang năm, nhất định sẽ dẫn về một cháu dâu cho bà. Ai ngờ cuối năm nay đã dẫn về rồi.” “… Ai là cháu dâu chứ, bát tự còn chưa có xem đâu… Ưm… Anh đừng nghịch!” Ngay khi cô vừa nói đến chuyện bát tự, Trì Hoài Dã đã thò tay véo nhẹ eo cô, như một cách trừng phạt nhỏ. “Sớm muộn gì cũng vậy thôi,” giọng anh chắc nịch. “…” Thịnh Đằng Vi vừa buồn cười vừa ngượng, “Mới quen nhau được bao lâu, ngộ nhỡ sau này có gì thay đổi thì sao, không sợ mất mặt à?” Trì Hoài Dã siết chặt vòng tay ôm cô, giọng nói vừa nghiêm túc vừa lười biếng: “Bên cạnh anh sẽ không có chuyện thay đổi đâu.” Em không biết đâu, chỉ một ánh mắt thôi, anh đã muốn định cả đời với em rồi. Trì Hoài Dã thầm nói thêm trong lòng. Thịnh Đằng Vi khẽ cong môi: “Anh tự tin vậy sao?” “Chẳng lẽ Vi Vi không tin tưởng anh?” Trì Hoài Dã hỏi ngược lại. Thịnh Đằng Vi mím môi cười, không trả lời câu hỏi của anh. Không phải là không tin tưởng anh, mà cô không tin vào chính mình. Nhưng không thể phủ nhận rằng, cô ngày càng thích anh nhiều hơn, cũng ngày càng thích những bữa ăn anh nấu. Không đợi cô trả lời, Trì Hoài Dã cũng không hỏi thêm, chỉ tựa cằm lên vai cô, nhẹ nhàng cọ cọ vào cổ cô, tham lam hít hà hương thơm từ cơ thể cô. Hành động này của anh rõ ràng đang có ý đồ không trong sáng. Để tránh tình hình vượt ngoài tầm kiểm soát, Thịnh Đằng Vi vội vàng kéo giãn khoảng cách với anh, giọng mang ý cảnh cáo, bảo anh phải ngoan ngoãn một chút, không ngủ được thì nằm quay đi. Trì Hoài Dã nhìn bóng dáng cô, khẽ cười. Rồi anh lại đưa tay kéo cô về, áp sát vào người mình. Ban đầu anh không có ý gì đặc biệt, nhưng lúc này bỗng nhiên lại nảy sinh những suy nghĩ không nên có. Vì động tác hơi mạnh nên gió lạnh lùa vào chăn, Thịnh Đằng Vi không hài lòng càu nhàu vài tiếng, dùng khuỷu tay huých anh mấy cái. Trì Hoài Dã đắp chăn kín cho cô, cười khẽ, ghé sát tai cô thì thầm: “Làm sao bây giờ, hình như giấc ngủ trưa này khó ngủ quá.” “…” Thịnh Đằng Vi thật sự bị người đàn ông phía sau này làm cho khó chịu. Ngày qua ngày, sau nhiều lần thương lượng, anh mới miễn cưỡng đồng ý hai ngày một lần. À không, hai ngày một lần thì anh phân ra sáng hoặc tối. Trong căn phòng tối mờ, không khí dần trở nên nóng bỏng. Trì Hoài Dã liên tục thử thách sự kiên nhẫn của Thịnh Đằng Vi. Cô nhiều lần né tránh anh, không quên nhắc nhở rằng đây là nhà bà nội, đừng có làm bậy. Trì Hoài Dã lại trơ trẽn nói rằng biệt thự cách âm rất tốt, hỏi cô có muốn thử xem không. Thịnh Đằng Vi hạ giọng xuống thấp nhất có thể, trừng mắt nhìn anh: “… Anh có thể tự đi nhà vệ sinh giải quyết không…” Trì Hoài Dã bật cười thành tiếng, lại kéo cô về, lật người cô lại để cô dựa vào mình, thò tay vào trong chăn, vén váy cô lên. Nói với cô rằng, không thể. Anh nói: “Làm gì có chuyện người yêu ở bên cạnh mà còn phải tự xử, điều này không hợp logic.” Thịnh Đằng Vi hiếm khi mất bình tĩnh, nói rằng chuyện này có liên quan gì đến logic, rõ ràng là anh đang cố tình xuyên tạc khái niệm. Trì Hoài Dã cười càng sâu đậm hơn, nâng người cô lên một chút. Thịnh Đằng Vi quá rõ đó là gì, lại muốn tách người ra thoát khỏi, nhưng Trì Hoài Dã nào chịu buông tha. Còn thuận tay cởi luôn đồ lót của cô. Thịnh Đằng Vi muốn phát điên, lần đầu đến nhà bà nội, anh lại có ý định như vậy, sao có thể chứ… Dù cô liên tục né tránh, nhưng cuối cùng, Trì Hoài Dã vẫn từng chút từng chút phá vỡ sự kháng cự của cô. Thịnh Đằng Vi nắm chặt chăn, cố gắng kiềm chế bản thân, không dám phát ra tiếng động quá lớn, nhưng đáng tiếc, bản chất xấu xa trong xương tủy của Trì Hoài Dã lại bộc lộ. Sau đó, Thịnh Đằng Vi chỉ có thể lấy gối bên cạnh che mình lại, nhiều lần suýt mất kiểm soát…

Bình Luận (0)
Comment