Say Mê

Chương 1

Kiên trì nửa giờ, Dương Lưu Thư vẫn chưa buồn ngủ.

Cô từ từ điều chỉnh lại tư thế ngủ, một tay nhẹ nhàng đặt lên chiếc bụng đang nhô cao.

Mang thai mười tháng, ngày mai cuối cùng cũng sẽ từ một sản phụ thăng cấp thành một người mẹ thực sự, không thể tránh khỏi kích động cùng lo lắng.

Trên chiếc giường bên cạnh, một giọng nói trầm thấp dịu dàng vang lên: “Không ngủ được sao?”

“Ừm.” Cô khẽ trả lời, tay vẫn vuốt ve bụng từng cái.

Anh ngay lập tức ngồi dậy: “Thân thể không thoải mái à? Nếu không gọi bác sĩ vào xem sao?”

Cô vội phủ nhận: “Không phải. Nhưng mà, em muốn anh ngủ với em.”

“Được.”

Anh xốc chiếc chăn mỏng lên rời giường, đi đến mép giường cô, nằm xuống bên cạnh cô.

Vì ở bệnh viện, anh không thay áo ngủ, vẫn mặc áo sơmi. Ngủ lâu như vậy, ngoại trừ thêm vài nếp gấp, còn đâu vẫn không cẩu thả chút nào.

Cô theo thói quen kéo lấy cánh tay anh để gối lên.

Nút tay áo chưa cởi, cơ thể anh bị áo sơ mi nghiêm chỉnh trói buộc.

Anh vươn tay, dùng tư thế ôm lấy cô để cởi nút tay áo.

Dương Lưu Thư thừa cơ chôn mặt vào ngực anh.

Hướng Đông Dương cởi nút xong, thuận thế ôm cô vào trong ngực.

“Sao lại không ngủ được?”

Cô cười: “Không phải anh vẫn chưa ngủ đấy à.”

Như nhau cả.

Anh cũng mới làm cha, cũng chẳng khá hơn cô là bao.

Tay anh trượt xuống dọc theo cánh tay cô, lòng bàn tay ấm áp dán lên mu bàn tay cô, cùng đặt trên bụng cô.

“Có đạp em không?”

“Không. Giờ chắc là ngủ rồi.”

Anh lại cười, nhẹ giọng cảm thán: “Ngày mai là có thể nhìn thấy thằng bé rồi.”

Trong lòng cô cũng cảm thán theo: Đúng vậy, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy thằng bé rồi.

Trước đó bọn họ đã thấy ảnh bốn chiều, hình ảnh biến hóa không ngừng, nhóc con bên trong thực ra đã có thể nhìn thấy ngũ quan sương sương -- như một ông cụ non, xấu xấu, lại đáng yêu.

Kể từ lúc đó, cô đã hết sức mê đắm nhóc con này.

Ngón tay anh hơi cong cong, từng chút nắm chặt tay cô vào trong lòng bàn tay.

“Lưu Thư, anh muốn hỏi một chút, em hiện tại, đã xác định sẽ giao hết quãng đời còn lại cho anh ư?”

Cô hơi sững người.

Bên tai có hai âm thanh một mạnh một yếu: Mạnh, là tiếng tim đập của anh; yếu, là tiếng thở của anh.

Cô khó hiểu ngẩng đầu, đối diện với hai tròng mắt đen nhánh của anh.

“Anh đã từng hỏi rồi mà.” Cô cười, “Không phải đã biết đáp án rồi sao?”

Trước đây, vấn đề tương tự, anh đã từng hỏi hai lần.

Một lần là, cô lần thứ hai chủ động nói với anh “Chúng ta sinh con đi”, ở trên giường, anh hỏi cô trong nỗi kinh ngạc.

Một lần khác, là đêm trước đám cưới của bọn họ. Anh chắc là đã uống say, tốc độ nói rất chậm, giọng nói trầm thấp, hỏi cô liên tiếp hai lần.

Thêm hôm nay nữa, là lần thứ ba.

Hướng Đông Dương cúi đầu, hôn trán cô một cái thật nhẹ nhàng.

“Anh nhớ. Anh chỉ là, muốn xác nhận một chút.”

Cô khó hiểu nhìn anh, đầu tiên là cười, thoắt cái, nụ cười đọng lại trên mặt.

Anh luôn luôn bình tĩnh tự chủ, gần như chưa từng thất thố, lộn xộn thế này, không phải là phong cách làm việc của anh, nhất là cái kiểu lộn xộn xuyên không gian thời gian này.

Nhưng, đây có lẽ, chẳng qua là bởi, anh thật sự không xác định.

Trong lòng cô, Hướng Đông Dương là người thành thục ổn trọng, bày mưu tính kế, không gì không làm được, bất kể phiền phức gì đến trước mặt anh, đều nhất định sẽ dễ dàng được giải quyết.

Tuy nhiên, hôm nay lần đầu tiên cô nghĩ đến, có lẽ, anh cũng không phải là không gì không phá được.

Lần đầu gặp nhau, Hướng Đông Dương 22 tuổi, đẹp trai lai láng, anh khí bức người, đáng tiếc trong sự ôn hòa cũng mang theo sự lạnh nhạt, cao cao tại thượng.

Khi gặp lại, anh 28 tuổi, đứng gần, vẫn khôi ngô tuấn tú, nhưng chững chạc hơn. Điều duy nhất không thay đổi, là vẫn trong ôn hòa cũng mang theo xa cách, cao cao tại thượng.

Mà hiện tại, anh đã 35 tuổi, nhưng lại lặp đi lặp lại hỏi cô cùng một vấn đề.

Người đàn ông nếu có người ngoài ở đây, sẽ không bao giờ chịu lôi thôi lếch thếch, gặp chuyện lớn, cũng không viết cảm xúc trên mặt, yêu cầu nghiêm khắc đến gần như khắc nghiệt đối với bản thân này, trước nay đều khiến người khác cảm thấy không thể tới gần.

Nhưng giờ phút này, anh nằm bên cạnh cô, chẳng qua chỉ là chồng của cô, bố của con cô, không hề cao cao tại thượng, cũng có cả những mừng giận buồn vui, tham sân si oán (1) như người bình thường.

Anh từng thật sự sợ, sợ mất đi cô.

Kể từ ngày đó gặp lại, thẳng đến hôm nay, bọn họ đã từng có thời gian vô cùng vô cùng ngọt ngào, và cũng từng có chướng ngại gần như không thể vượt qua.

May mà có anh, là anh, bất kể lúc nào, cũng kiên trì, không buông tay cô.

Cô đã từng bị tổn thương, từng oán, từng hận, nhưng đi đến hôm nay, cô muốn cảm ơn sự chấp nhất gần như cố chấp của anh.

Cảm ơn anh, luôn chưa từng từ bỏ em.

Hốc mắt cô nóng lên, mũi chua xót, vừa mở miệng, mới phát giác giọng bị khàn.

“Em, muốn nói cho anh, một bí mật.”

Anh cười khẽ: “Là ‘ em yêu anh ’ hả?”

Cô cũng cười, cọ trán mình vào cằm anh.

Sau một ngày, những sợi râu mới nhú đâm vào da, có chút tê, có chút ngứa.

“Không phải.” Cô nói, “Em yêu anh, chưa bao giờ là bí mật.”

Cho dù vào khoảng thời gian khó khăn nhất kia, em cũng vẫn yêu anh như vậy.

Luôn yêu, chưa bao giờ là bí mật.

———-

(1) Tham sân si oán (贪嗔痴怨): Tham: Tham lamSân: Cơn giận, lòng giận dữ, thù hận khi không vừa lòng, không được như ý muốnSi: Si mê, dại dột, ngu si, ngu xuẩnOán: Oán hận, trách cứTham sân si là Tam Độc trong Phật pháp
Bình Luận (0)
Comment