Say Mê

Chương 50

“Anh Song Dưỡng Thủy ơi.” Trong khe cửa mở hé, xuất hiện khuôn mặt của một thiếu nữ. Tóc xoăn ngắn, khóe miệng nhếch lên cao, cặp mắt to chớp chớp không ngừng, sau đó bỗng dưng trừng lớn, “…… A!” Âm cuối kéo dài vang lên trong phòng.

“Quyển Quyển!” Thiếu niên khẽ gầm một tiếng, kéo phắt lấy chăn trên giường, lung tung quấn nửa dưới người mình lại, “Em không biết đường gõ cửa à?”

“Gõ rồi. Em gõ ở trong lòng rồi.” Quyển Quyển phồng má, giả vờ giả vịt che hai mắt, lại lén nhìn tình trạng lúng túng của anh trai qua kẽ tay, “Ai mà biết anh đang thay quần áo. Em đâu có con mắt nhìn xuyên thấu.”

Đúng là cãi chày cãi cối.

Song Dưỡng Thủy hết cách với cô em gái nghịch ngợm nhất nhà này, bất lực nói: “Vậy giờ em biết rồi, có thể ra ngoài trước được rồi chứ?”

Rầm!

Cánh cửa nhanh chóng đóng lại, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp biến mất sau cửa.

Bên trong cánh cửa, Song Dưỡng Thủy bất lực lắc đầu, bỏ chăn mỏng ra, lấy chiếc quần jean màu xanh lam nhạt trên giường mặc vào người.

Ngoài cửa, Quyển Quyển xoa xoa đôi bàn tay lên khuôn mặt nhỏ nóng bừng: “Mắt tý thì mọc lẹo.”

Ngụy Lạc Di bên cạnh cô không nhìn thấy tình huống cụ thể, nhưng dựa vào đối thoại của hai anh em, đại khái có thể đoán được đã xảy ra chuyện gì, bởi vậy mặt cũng trở nên đỏ bừng.

“Nhìn thấy gì thế? Sẽ không phải là chưa mặc gì hết đấy chứ?”

“Mặc rồi. Mà kể cả có khỏa thân cũng chẳng sao, anh em trong nhà cả, hồi nhỏ bọn mình còn tắm chung cơ.” Quyển Quyển vỗ vỗ má mình, thở dài, “Nhưng anh mình thật là, chẳng phải vẫn mặc quần lót đấy à, nổi nóng dữ vậy làm gì?”

Ngụy Lạc Di mím môi cười, kéo tay Quyển Quyển: “Bọn mình xuống dưới chờ đi.”

“Ừ.”

Hai người đi xuống nhà, trong phòng khách dưới nhà có không ít người đang đứng. Mấy túi hành lý ném tứ tung ngang dọc trên sô pha, trên tay các bạn nhỏ đều cầm mũ che nắng, trên mặt ai ai cũng lộ ra vẻ háo hức và mong chờ.

Không lâu sau Song Dưỡng Thủy đi xuống với một chiếc túi màu đen trên lưng.

Hướng Đông Dương ngồi ở một góc sô pha, người vừa mới gây họa, đã đổ sữa bò lên người anh cả, Miên Miên, đang ngồi bên cạnh anh, nửa thân trên rúc cả vào trong lòng anh.

“Mọi người đang đợi con đấy, Song Dưỡng Thủy, lần sau thao tác nhanh nhẹn một chút.” Người làm bố nhắc nhở nói.

Song Dưỡng Thủy gật đầu: “Vâng.”

Dương Lưu Thư xót con trai lớn, nói đỡ: “Còn không phải là họa do Miên Miên mà ra, muốn trách thì cũng nên trách con gái anh.”

Song Dưỡng Thủy nghiện sạch sẽ, sữa bò đổ lên người, nhất định không chỉ có lau một cái, thay bộ quần áo là có thể xong việc. Nhìn tóc cậu còn hơi ướt, chắc là đã đi tắm.

Miên Miên tủi thân nhìn mẹ một cái, dựa càng sát hơn vào lòng bố.

Dương Lưu Thư lại chuyển qua cậu hai nhà mình và cậu hai nhà Hướng Đồ Nam, nhẹ giọng dặn dò bọn họ: “Hai đứa nhỏ hơn, phải nghe lời anh chị, đừng chạy lung tung một mình, biết không?”

Hai cậu nhóc cùng nhau gật đầu.

Cô lại dặn dò hai cô gái nhỏ: “Lạc Di rất ngoan, khỏi cần quá lo lắng, nhưng Quyển Quyển, cháu là đứa nghịch ngợm nhất, khi ra ngoài, nhất định phải cẩn thận trong mọi việc, đừng cậy mạnh, biết không?”

Ngụy Lạc Di mím môi cười, ngoan ngoãn gật đầu.

Quyển Quyển thè lưỡi với bác dâu cả: “Cháu biết rồi! Anh cháu không đánh cháu thì cháu sẽ an toàn tuyệt đối.”

Hai người lớn đều cười bất lực.

Con bé Quyển Quyển này ấy, thực sự là một con khỉ (1).

Hướng Đông Dương cười xong, lại nhẹ giọng dặn dò Song Dưỡng Thủy: “Song Dưỡng Thủy, con lớn nhất ở đây, là anh, phải để ý nhiều hơn tới các em.”

Song Dưỡng Thủy nhấp môi dưới, gật đầu: “Con biết rồi.”

“Đi chuyến này không phải để đi chơi, mà là để rèn luyện các con, để các con hiểu rằng cuộc sống không hề dễ dàng, chú tài xế chỉ có trách nhiệm lái xe, chú vệ sĩ chỉ chịu trách nhiệm cho an toàn của các con, những việc khác, các con đều phải tự tìm cách giải quyết, nhớ chưa?”

Song Dưỡng Thủy lại gật đầu: “Bố, bố yên tâm.”

Hướng Đông Dương thật ra vẫn khá yên tâm.

Mọi người đều nói tính cách của Song Dưỡng Thủy cực kỳ giống anh, không nói nhiều, nhưng là một ông cụ non, đã biết suy xét và xử lý mọi chuyện như một người lớn.

“Vậy được rồi, mấy đứa đi đi.” Anh chỉ vào túi hành lý bên cạnh, “Tất cả tự đeo túi của mình, không được làm phiền các chú. Từ giờ trở đi, các con phải học cách chăm sóc bản thân.”

Mấy bạn nhỏ đồng thanh nói “Vâng ạ”, sau đó giành nhau đi lấy túi của mình, đeo lên trên lưng, chào tạm biệt.

Miên Miên vốn đang ngoan ngoãn nhìn các anh chị, vừa thấy mọi người sắp đi, tức khắc đòi theo.

“Con cũng muốn đi! Bố, con cũng muốn đi!”

Hướng Đông Dương bế con gái út lên, đặt cô bé ngồi đối mặt trên đùi.

“Miên Miên không đi được. Miên Miên còn nhỏ quá.”

Cô gái nhỏ hoàn toàn không cảm thấy mình nhỏ: “Con gần năm tuổi rồi.”

“Như vậy cũng vẫn nhỏ quá, chưa biết cách chăm sóc bản thân.”

“Con có thể tự ăn cơm rồi.” Cô gái nhỏ tủi thân đến nỗi đôi mắt đỏ ửng, “Con còn có thể tự mặc quần áo.”

“Lúc sét đánh có thể tự ngủ một mình à?” Mẹ bên cạnh hỏi.

Lập tức nói trúng tim đen.

Không thể.

Lúc sét đánh phải ngủ giữa bố và mẹ.

Cô gái nhỏ mếu máo, nước mắt lăn dài trên má.

Hơn bốn mươi tuổi mới sinh ra chiếc áo bông nhỏ này, điều mà Hướng Đông Dương, người sang năm sẽ sang tuổi nửa trăm không muốn thấy nhất, chính là Miên Miên khóc.

Anh xót xa lau nước mắt cho cô bé, nhẹ giọng dỗ dành cô bé: “Miên Miên hôm nay không đi được, nhưng bố hứa với con, khi bố mẹ đi đón anh chị, nhất định sẽ dẫn theo Miên Miên, được không?”

Cô gái nhỏ bĩu môi, thút thít, chớp mắt hết lần này đến lần khác, chớp một lần là một hạt đậu vàng rơi xuống.

“Không được nói dối.”

“Không nói dối.”

“Ngoắc tay.”

Một lớn một nhỏ ngoắc hai tay nhau, lắc lắc, rồi buông ra.

Cô gái nhỏ hít một hơi, chỉ vào tóc mai bạc trắng của bố: “Bố mà nói dối thì sẽ biến thành ông lão. Mẹ vẫn là mẹ xinh đẹp, còn bố sẽ biến thành ông lão tóc bạc. Hừ!”

“Phụt”, Dương Lưu Thư ở một bên cười trên nỗi đau của người khác, lập tức nhận được đôi mắt hình viên đạn của Hướng tiên sinh. Trong đôi mắt kia rõ ràng đang nói: Đêm nay sẽ cho em biết tay.

--

Về phía các bạn trẻ, lúc này tất cả đã lên xe. Vệ sĩ thì lên một chiếc xe khác đi theo.

Đi được nửa đường, đến đón Lương Vũ. Lương Vũ là bạn học của Song Dưỡng Thủy, hai người bằng tuổi, năm nay đều mười bốn tuổi. Nghe nói nhà họ Hướng sắp làm hoạt động trải nghiệm cuộc sống này, Lương Vũ lập tức tỏ ý muốn đến góp một suất.

Về phần Ngụy Lạc Di, cô là bạn thân của Quyển Quyển. Cô gái nhỏ và Quyển Quyển có tính cách khác biệt, nhưng lạ kỳ là lại trở thành bạn bè thân thiết nhất, không giấu nhau điều gì.

Một cô bé mười ba tuổi, đúng độ tuổi có khao khát và tưởng tượng mơ hồ về người khác phái, Ngụy Lạc Di trước đó tình cờ nhìn thấy anh họ của Quyển Quyển, lập tức động lòng xuân, hơn nữa không hề giấu giếm mà chia sẻ bí mật này với bạn thân của mình, vì vậy chuyến đi này, Quyển Quyển mới dẫn cô theo.

Đáng tiếc là, cô bị say xe, kể từ khi lên xe, những cuộc trò chuyện cười đùa kia đã chẳng liên quan gì đến cô.

Lúc nghỉ ngơi dọc đường, Ngụy Lạc Di ngồi xổm bên cạnh xe, sắc mặt tái nhợt. Dạ dày cô lúc này lộn cào cào, nhưng buồn nôn mà nôn chẳng ra.

Cách đó không xa có tiếng kêu ríu ra ríu rít của Quyển Quyển.

Cậu ấy luôn không chịu ngồi yên như vậy.

Một chai nước đưa tới trước mặt cô.

Cô duỗi tay nhận lấy, quay đầu lại nói lời cảm ơn: “Cảm ơn…… anh Song Dưỡng Thủy.”

Thế mà lại là anh họ Quyển Quyển.

Cô gái nhỏ nóng bừng cả mặt, một tay nhận nước, tay kia nhanh chóng sửa sang lại đầu tóc.

Cô biết rất rõ dáng vẻ của mình lúc say xe là như nào, tuyệt đối không phải là kiểu khiến người khác cảm thấy ưa nhìn.

Song Dưỡng Thủy gật đầu, rồi lấy chai nước trong túi nilon trên tay mình ra, đưa cho Quyển Quyển đang hùng hùng hổ hổ chạy tới.

Trong miệng Quyển Quyển đang ăn một cái kem, trên tay còn cầm một cái, trước chai nước anh trai đưa cho, liên tục lắc đầu.

“Cầm hộ em, em hiện tại không cần.” Xẹt qua bên cạnh Ngụy Lạc Di, “Manh Manh, mau, ăn chút kem sẽ không khó chịu nữa.”

Thật không hổ là bạn thân.

Ngụy Lạc Di nhận lấy kem, nhè nhẹ liếm một miếng.

Quyển Quyển ở bên cạnh đột nhiên kêu toáng lên: “Mình là đầu heo!” Mép khóe miệng cô nàng có một vòng sữa nhỏ màu trắng, kết hợp với động tác chụp trán, trông hơi buồn cười, “Vừa rồi anh tớ với cậu ở riêng bên nhau, tớ mò đến làm gì cơ chứ. Heo! Heo!”

Ngụy Lạc Di để chai nước sang một bên, giơ tay xoa cái đầu xoăn nhỏ của cô nàng.

“Không sao. Dáng vẻ bây giờ của tớ nhất định rất xấu, tớ còn lâu mới muốn để anh ấy nhìn thấy.”

Quyển Quyển gật đầu lia lịa, lập tức nhận ra có gì đó sai sai, lại lắc đầu nguây nguẩy: “Không xấu, không xấu một chút nào hết. Tiểu Manh Manh của tớ xinh đẹp nhất.”

Ngụy Lạc Di biết đây chỉ là lời an ủi cô của Quyển Quyển.

Cô không có chiếc cằm nhọn mà bây giờ người ta thích, nhưng ngược lại, khuôn mặt cô rất tròn, đôi mắt cũng tròn, mũi nhỏ mà tròn, miệng cũng nho nhỏ tròn tròn, kết hợp lại với nhau, nhiều nhất chỉ có thể xem như đáng yêu.

Mà Quyển Quyển thì cực kỳ xinh đẹp, là đối tượng mà rất nhiều con trai mến mộ.

Về phía Song Dưỡng Thủy, cô từng nghe Quyển Quyển nói, trước đây ở trong trường, anh ấy đã đặc biệt khiến cho con gái yêu mến. Điều quan trọng là, Song Dưỡng Thủy có một người mẹ ngôi sao, là một người đẹp có tiếng. Song Dưỡng Thủy nhìn mẹ mình hằng ngày, nhất định không thích con gái bình thường.

Cùng ở tuổi mười ba, Quyển Quyển hoàn toàn không thể hiểu được nỗi đa sầu đa cảm kiểu em gái Lâm (2) này của bạn thân mình.

“Theo tớ, cậu dứt khoát trực tiếp tỏ tình với anh tớ, giết anh ấy không kịp trở tay, sau đó tóm trong một lần.” Vài miếng ăn xong que kem trong tay, cô nàng liếm môi dưới, “Nhưng nói thật, Tiểu Manh Manh, tớ vẫn kiên định cho rằng người anh kia của tớ không tốt. Quá là tẻ nhạt, lớn lên cũng sẽ giống vậy, hay là, cậu đổi sang thích người khác?”

Ngụy Lạc Di dở khóc dở cười.

Bên kia, Song Dưỡng Thủy chia nước xong, tự mình vặn nắp chai, uống mấy ngụm, nhìn đồng hồ rồi gọi mọi người lên xe.

Hơn một giờ chiều mới đến nơi.

Sau khi Song Dưỡng Thủy xuống xe, đầu tiên là gọi điện báo bình an về cho gia đình.

“Bọn con đến nơi rồi.”

“Ừ.” Hướng Đông Dương ở bên kia nói, “Các con vừa mới đến, bữa trưa nay, bố đã bảo bọn họ thu xếp, còn bữa tối, và cả những ngày tới, các con đều phải tự nấu.”

“Con biết rồi.”

“Để ý các em cho tốt.”

“Vâng.”

“Chăm sóc tốt bản thân nữa.”

Trên mặt thiếu niên lộ ra ý cười nhàn nhạt: “Vâng.”

“Mẹ muốn nói chuyện với con.”

Điện thoại được chuyển cho Dương Lưu Thư, chưa kịp nói câu nào, đã nghe thấy tiếng cười của cô đầu tiên: “Đưa con gái rượu của anh đi ra kia chơi, em muốn nói nhỏ vài câu với bảo bối lớn của chúng ta.”

Bên trong truyền đến tiếng bước chân, còn có tiếng Miên Miên gọi anh cả, sau đó tai nghe thoại truyền đến tiếng của mẹ.

“Đừng cảm thấy bố nghiêm khắc, bố con đã quen với việc gánh vác mọi chuyện, con giống bố con, là con trưởng, bố con chỉ là đòi hỏi ở con nhưng tiêu chuẩn mà bố con đã đòi hỏi ở chính mình mà thôi, hiểu không con?”

———-

(1) Ý muốn nói cô bé rất tinh ranh

(2) Ở đây chỉ Lâm Đại Ngọc – một nhân vật chính trong Hồng Lâu Mộng, có tính cách yếu đuối, mong manh dễ vỡ, đa sầu đa cảm,… 
Bình Luận (0)
Comment