Say Mộng Giang Sơn

Chương 1046.2

Dương Niệm Tổ ngoan ngoãn tiến lên, làm một cái lạy dài với Võ Ý Tông đang ở dưới đầu tường, tiếng trẻ con ngây thơ nói:

- Tiểu tử vô lễ, đã đắc tội với lão bá, tại đây xin nhận lỗi với ngài, vẫn xin ngài thứ tội.

Võ Du Nghi cười ha hả, vội giảng hòa nói:

- Được rồi được rồi, tiểu hài tử nào có tinh nghịch, thực ra Hà Nội Vương vốn cũng không muốn so đo đâu, chỉ là lệnh công tử bướng bỉnh, phu nhân của ngài cũng có chút bao che khuyết điểm, ngôn ngữ xúc phạm người khác, Hà Nội Vương mới lửa giận đùng đùng như thế.

Dương Phàm liếc nhìn A Nô một cái, trách mắng:

- Thật vô lý! Rõ ràng là con chúng ta làm sai, xin lỗi người ta không phải là xong rồi sao, nàng làm sao có thể bệnh vực con như vậy, vậy không phải là dạy hư con rồi sao.

A Nô không giận nổi nói:

- Thiếp vốn cũng không muốn bao che khuyết điểm, nhưng người này lớn tuổi như vậy rồi, miệng còn thô tục, già mà không đáng kính trọng.

Dương Phàm nói:

- Vậy thì sao, con chúng ta làm sai trước, lẽ nào còn không đáng để người ta nói? Bởi vì người ta nói năng vô lễ, nàng cũng liền vô lễ với người ta, vậy thì nàng có khác gì người ta đâu chứ? Mau ôm con về đi, buổi tối ta lại tính với nàng!

A Nô bị trượng phu dạy dỗ cho một trận, miệng nhỏ liền bĩu ra, ôm lấy Dương Cát rồi rời đi.

Võ Ý Tông nghe u giáo huấn vợ, vẫn chưa hả hê, cả giận nói:

- Dù thế nào, ngươi định nhận lỗi là xong sao? Con trai ngươi cũng dám cưỡi lên đầu bổn vương mà tiểu tiện rồi, Dương Phàm ngươi cũng quá kiêu ngạo đi, chuyện này ta tuyệt đối sẽ không chỉ như vậy mà từ bỏ qua đâu.

Võ Du Kỵ nhíu mày, thấp giọng nói:

- Ý Tông, ngươiu muốn làm gì, đừng khiến người ta chê cười.

- Huynh đừng quản, ai chê cười? Chê cười ai?

Võ Ý Tông đã sớm muốn gây xui xẻo cho Dương Phàm, lần này cuối cùng đã chiếm được lý lẽ rồi, y tự nhiên sẽ không chịu dễ dàng bỏ qua. Dương Phàm ôm Dương Niệm Tổ lên, phi thân một cái liền nhẹ nhàng nhảy xuống dưới tường, thân thủ cực kỳ gọn gàng, nếu không phải tràng diện này, chỉ sợ trong những người vây xem xung quanh có không ít người phải gọi đi ra rồi.

Võ Ý Tông hiểu được quyền cước của hắn lợi hại, hoảng sợ lui về phía sau hai bước, nghiêm mặt nói:

- Ngươi… ngươi muốn làm gì?

Dương Phàm thành khẩn nói:

- Khuyển tử đích thật đã làm sai, Vương gia đức cao vọng trọng lại phải chịu sỉ nhục như vậy, nổi giận cũng là lẽ đương nhiên. Đã có gan làm thì phải có gan chịu trách nhiệm, Dương mỗ sẽ bảo khuyển tử đến nhận lỗi, nếu Vương gia thấy vẫn chưa đủ, Dương mỗ sẽ đem khuyển tử đến trước mặt Vương gia, tùy ý Vương gia muốn đánh muốn mắng, muốn làm gì cũng được

Võ Ý Tông ngẩn ngơ, y không nghĩ tới Dương Phàm lại xử trí như thế, như một đứa nhóc con vắt mũi chưa sạch, y...y đánh như thế nào? Phạt như thế nào? Dương Phàm đem con buông xuống, chắp tay với y, xoay người rời đi, trong lòng Dương Niệm Tổ sợ hãi, vội vàng kéo vạt áo của hắn, khổ sở đáng thương mà nói:

- Phụ thân!

Dương Phàm quay người lại, nghiêm túc nói với cậu:

- Bình thường phụ thân đều dạy con như thế nào, con nói đi, đi tiểu trên đầu Vị bá bá, có phải là con sai hay không?

Dương Niệm Tổ khiếp vía thốt lên:

- Vâng!

- - Nam tử hán đại trượng phu, lỗi là của con, con phải tự chịu! Hiện tại phụ thân đem con giao cho vị lão bá này xử trí, con có sợ không?

Dương Niệm Tổ nói:

- Con không sợ!

Dương Phàm cười nói:

- Ừ, vậy mới ngoan, không được khóc!

Dương Niệm Tổ méo cái miệng nhỏ nhắn, gật gật đầu:

- Vâng!

Dương Phàm vui mừng vỗ vỗ đầu vai non nớt của con, nghênh ngang rời đi.

Dương Niệm Tổ có chút sợ hãi, nhưng cậu vẫn cố gắng dựa theo yêu cầu của phụ thân, phải làm một người đàn ông biết gánh vác. Dương Niệm Tổ nắm chặt nắm tay nhỏ, mím môi mà kiên cường đứng ở đằng kia, dáng người nho nhỏ, giống như một con thỏ trắng nhỏ đứng ở trước mặt sói già xấu xa.

Tóc trái đào, chính giữa trán còn để lại một dúm, trái phải hai bên là hai dúm tóc-cực kì đáng yêu. Mặc trên người một bộ áo ngắn thêu đầy tranh hoa lá chim muông, ở dưới là một cái quần yếm ống rộng, trên chân là một đôi giày đầu hổ, vẻ mặt bi tráng giống tráng sĩ thà chết chứ không chịu khuất phục.

Võ Ý Tông nhìn bóng lưng của Dương Phàm, lại quay đầu lại nhìn Dương Niệm Tổ, không khỏi mắt choáng váng, y đường đường là Quận Vương, y đã năm mươi tư tuổi, y có thể làm gì với một đứa bé như vậy.

Phụ thân người ta đã đi rồi, y hiện tại không cần động đến một đầu ngón tay của đứa nhỏ này, chỉ cần nói một câu nặng lời đều sẽ bị người ta khinh miệt đến chết. Kỳ thật hiện tại ánh mắt người chung quanh xem y cũng đã không được bình thường.

Những người tới dự tiệc hôm nay đều là người Võ gia hoặc là những người có quan hệ chặt chẽ với Võ gia, nhưng mặc dù là những người này, ánh mắt của họ cũng lộ ra vẻ khinh bỉ, các nữ nhân lại càng không hàm súc, Võ Ý Tông lớn tuổi như vậy, đường đường là Vương gia, làm khó dễ một tiểu hài tử khả ái như thế, bản năng của người mẹ trào dâng, chúng phụ nhân đã không thèm che giấu mà dùng giọng điệu bất mãn nói chuyện với y.

Võ Ý Tông có chút mờ mịt:

- Sự việc làm sao sẽ biến thành như vậy, ta vốn là muốn làm khó Dương Phàm, như thế nào lại biến thành người khác gây khó ta?

Dương Phàm chưa về Dương gia mà theo cửa chính của phủ An Nhạc công chúa ra ngoài, đi về hướng về phía cửa phủ mình, mắt thấy đi đến trước cửa phủ, lại thấy một chiếc xe bò đi tới trước mặt, xe đi thong thả, tới bên cạnh hắn liền ngừng lại, trong xe ló ra một gương mặt già nua, dùng thanh âm trầm thấp khàn khàn nói:

- Nhị Lang.

Khuôn mặt kia dị thường già nua, tóc hoa râm, Dương Phàm ngẩn người, mới nhận ra người trong xe là Đỗ Kính Đình. Đỗ Kính Đình hơn năm mươi tuổi, nhưng bảo dưỡng rất tốt, vẫn còn phong thái chiếu nhân. Dương Phàm không nghĩ tới mới một thời gian ngắn không thấy, lão liền biến thành bộ dáng như vậy, tuy rằng con lão tự tìm đường chết, nhưng khi nhìn đến vị lão nhân này tiều tụy, Dương Phàm vẫn có vài phần áy náy.

Đỗ Kính Đình kêu xong ‘Nhị Lang” liền thu người về, hiển nhiên là mời hắn lên xe, hắn bước lên xe, tiến vào thùng xe, Đỗ Kính Đình không tiếng động làm động tác mời ngồi, Dương Phàm liền ngồi xuống ở một tấm gấm đôn. Đỗ Kính Đình khàn giọng nói:

- Dương tông chủ, lão phu muốn đối phó Trương Xương Tông.

Dương Phàm đối với việc đi thẳng vào vấn đề của lão không có một tia kinh ngạc, trầm ổn gật gật đầu nói:

- Trương Xương Tông cũng là địch nhân của chúng ta.

Đỗ Kính Đình nói:

- Nguyên nhân cũng bởi như thế, cho nên lão phu mới nói ngươi, lão phu rất nhanh sẽ động thủ với hắn!

Dương Phàm nhíu nhíu mày, nói:

- Ngươi muốn đối phó hắn, ta cũng muốn, không chỉ ta và ngươi, kỳ thật Võ gia và Lý gia đều muốn động đến hắn, nếu loại việc này dễ làm, Nhị Trương đã sớm suy sụp rồi. Hiện giờ Nhị Trương là người của Thánh thượng, không nên nóng vội, một khi đánh rắn động cỏ, ngược lại sẽ khiến cho bọn họ cảnh giác.

Đỗ Kính Đình bùi ngùi nói:

- Nghe ý của Nhị Lang là không thể trợ lực vài phần cho lão phu rồi?

Dương Phàm áy náy lắc đầu, nói:

- Rất xin lỗi! Ta không thể! Nhất cử nhất động của ta, cũng không phải chỉ đại biểu cho một mình ta, ta cho rằng bây giờ không phải là lúc phát động công kích Trương Xương Tông.

Đỗ Kính Đình gật gật đầu, cười khổ một tiếng, chậm rãi nhắm mắt lại, tựa lưng vào ghế ngồi, sâu kín mà nói:

- Võ gia, Lý gia, cũng đều là ý tứ này. Kỳ thật lão phu cũng biết, bây giờ không phải là đối phó bọn họ thời cơ tốt nhất, nhưng lão phu không kìm nổi được nữa!

Đỗ Kính Đình chậm rãi mở mắt, dùng ánh mắt thống khổ nhìn Dương Phàm, nói:

- Trương Xương Tông trong cung du dương tự tại, mà con ta đang ở trong quan tài chậm rãi hư thối, ta thường xuyên mơ thấy nó, nó ở trong mộng chảy nước mắt hỏi ta, hỏi ta vì sao còn không thay nó báo thù ...

Đỗ Kính Đình nói xong nước mắt đã tuôn đầy mặt, Dương Phàm bất động, bình tĩnh hỏi ngược lại:

- Cho nên, ngươi không tiếc dùng tiền đồ gia tộc Đỗ thị mạo hiểm sao?

Đỗ Kính Đình lắc đầu, nói:

- Không! Không cần nói ta chỉ chết một đứa con trai, cho dù tất cả con của ta đều chết ở trên tay hắn, ta cũng không dùng toàn gia tộc bồi táng, ta sẽ rất cẩn thận ra tay!

Dương Phàm đột nhiên hỏi:

- Trước khi Đỗ tiên sinh đến, từng mở tiệc chiêu đãi khách chưa?

Đỗ Kính Đình ngẩn ra, nghĩ đến Dương Phàm đã hiểu biết hành tung của mình. Kỳ thật Hiển Tông tuy rằng hùng mạnh, cũng sẽ không vô duyên vô cớ nhìn chằm chằm hành tung mỗi người, Dương Phàm hỏi như vậy, là bởi vì hắn ngửi được mùi rượu nhàn nhạt. Đỗ Kính Đình gật gật đầu, nói:

- Ngụy công là bạn tốt nhiều năm của lão phu, hôm nay lão phu mời hắn du ngoạn ven hồ, hắn đã tới tiệc mừng võ Phò mã thăng quan, lúc này đã sớm trở về.

Có thể được Đỗ Kính Đình xưng là Ngụy công tất nhiên là Ngụy Nguyên Trung. Ngụy Nguyên Trung hôm nay đã làm tới chức Phượng các Thị lang, đồng Phượng các loan đài Bình Chương Sự, nhưng ông ta vốn là Túc chính đài Ngự Sử Trung Thừa, làm Túc chính đại thần mấy chục năm, quan lại trong Ngự Sử Đài phần lớn là đệ tử của ông ta.

Dương Phàm nghe đến đó, đã hiểu được đỗ Kính Đình định làm gì, hắn trầm mặc một lát, chậm rãi nói:

- Nếu việc cơ mật của các ngươi không chặt chẽ, bị Nhị Trương phản pháo lại, Dương mỗ sẽ hết sức giúp đỡ các ngươi giải vây.

Đỗ Kính Đình mẫn cảm nói:

- Chủ ý của Dương Tông chủa là lão phu nhất định sẽ thất bại?

Dương Phàm không trả lời, hắn hướng sang Đỗ Kính Đình chắp tay, xoay người xuống xe bò. Đỗ Kính Đình trầm mặc một lát, nâng giày nhẹ nhàng đá vào tấm hiên, xe bò tiếp tục chạy nhanh về hướng cửa phủ An Nhạc công chúa.

Dương Phàm trở lại trong phủ, Tiểu Man vừa lúc theo mặt sau bức tường ra đón, phía sau nàng còn đi theo Dương Tư Dung và a Nô, trong lòng a Nô còn ôm tiểu Dương Cát. Vừa thấy Dương Phàm một mình trở về, Tiểu Man không khỏi hoa dung thất sắc:

- Lang quân, Niệm Tổ đâu?

Dương Phàm cười nói:

- Niệm Tổ à, có lẽ lập tức sẽ về.

Dương Cát ghé vào trong lòng mẫu thân, cắn ngón tay, vừa thấy cha đi tới, lập tức nhếch môi, chìa hai tay với hắn, hơn nửa người đều vươn ra ngoài, Dương Phàm đón lấy cậu từ trong tay A Nô, một tay ôm, nện bước đi đến phía sau tòa nhà, Tiểu Man dậm chân oán giận nói:

- Lang quân làm sao lại yên tâm đưa đứa nhỏ cho người ta vậy.

Tiểu Man còn chưa nói xong, chợt nghe trước cửa phủ từng tiếng ho:

- Ách... khụ!

Tiểu Man và a Nô nghe tiếng quay đầu, chỉ thấy Dương gia đại thiếu gia tay trái nâng cái bát sứ, tay phải cầm cái thìa mà múc kẹo mạch nha trong bát, ngoài miệng dính đầy. Võ Du Nghi và Võ Du Kỵ tươi cười đầy mặt đứng ở hai bên cậu, một người trong tay cầm con ngựa tre, một người trong tay giơ máy xay gió.

Võ Du Nghi tươi cười chân thành mà nói:

- Dương gia nương tử, mau nhận nhi tử bảo bối của ngươi về đi!

Bình Luận (0)
Comment