Say Mộng Giang Sơn

Chương 1067

Mậu Châu đô đốc trần Đại Từ đánh cho Thổ Phiên đại bại, tin tức này trở thành chấn động nhất trong năm! Tin tức trong kinh thành, triều đình Võ Chu bởi vì Thổ Phiên và Đột Quyết liên tiếp hưng binh bức hôn mà khẩn trương cũng nhẹ nhàng thở ra.

Thổ Phiên lần này tấn công Mậu Châu điều động hơn vạn tinh kỵ, nhưng bọn họ không ngờ hành tung đã bị tiết lộ, càng không nghĩ tới, Chu quân quen phòng ngự không đánh lần này lại chủ động rời khỏi quân doanh, hơn nữa không mai phục ở vùng núi dễ thủ khó công, ngược lại chạy đến Vấn Xuyên thiết lập mai phục.

Từ khi Thổ Phiên Vương Tướng nội chiến, tướng tài Thổ Phiên đã tổn thất hầu như không còn, lúc này đã rất khó tìm cho ra một đại tướng có thể độc chắn một phương, bởi vì đủ loại nguyên nhân, binh mã Thổ Phiên ở Vấn Xuyên bị Trần Đại Từ mai phục, thất bại thảm hại. Binh mã Thổ Phiên hoảng sợ bại lui, Trần Đại Từ lại phấn khởi hăng hái hơn, xua quân mau chóng đuổi, giết cho Thổ Phiên thây ngang khắp đồng.

Trần Đại Từ một đường đuổi theo, liên tiếp khiêu chiến, khiêu chiến đều thắng, cho đến khi giết được người Thổ Phiên quăng mũ cởi giáp, vẫn còn đuổi người Thổ Phiên đánh vào lãnh thổ Thổ Phiên hơn mười dặm, lo lắng quá mức xâm nhập trúng mai phục, lúc này mới chiến thắng trở về. Trong khi khiêu chiến, Trần Đại Từ chém đầu hơn ngàn người, bắt giữ tướng sĩ Thổ Phiên hơn ba ngàn người, thu được số lượng lớn dê bò bị người Thổ Phiên sung làm lương thực.

Võ Tắc Thiên nghe hỏi mặt rồng cực kỳ vui mừng, lập tức truyền lệnh ngợi khen tam quân. Bởi vì Trần Đại Từ đánh thắng trận lớn, lo lắng của Võ Tắc Thiên cũng giảm rất nhiều, khi nói về việc hòa thân sau này với Di Tát, Võ Tắc Thiên căn bản không cho gã vào cung. Luận Di Tát không có uy phong gì với tướng sĩ cấm quân thủ vệ ở cửa cung, đành phải bực mình quay lại Tứ Phương quán.

Đối với sứ thần Đột Quyết Mạc Hạ Can, Võ Tắc Thiên cũng không vội vã tiếp kiến, Mạc Hạ Can vẫn chịu đựng năm ngày lại lần nữa thỉnh cầu, suy xét đến nếu không tiếp kiến sẽ quá tết Nguyên Đán rồi, đến lúc đó có nhiều loại tiệc ăn mừng, càng không có thời gian tiếp kiến sứ giả ngoại quốc, Võ Tắc Thiên mới đáp ứng ở Túc Vũ đài thiết yến khoản đãi.

Ngày ấy, Thái Tử, Tương Vương, Lương Vương cùng với quan lại tam phẩm trở lên ở kinh thành tất cả đều tham dự hội nghị, đây cũng là cơ hội để các đại thần trong triều tụ hội một lần. Hai đứa con trai Bình Ân Vương Lý Trọng Phúc, Nghĩa Hưng Vương Lý Trọng Tuấn của thái tử cũng bị gọi đến hầu hạ quân tiền. Thái Tử Lý Hiển còn có một tiểu nhi tử Bắc Hải Vương lý Trọng Mậu, bởi vì vẫn chưa tới mười tuổi, không thể trở thành đối tượng hòa thân cho nên không được tham dự.

Mạc Hạ Can do quan viên Lễ Bộ dẫn tới ngự tiền, hướng về Võ Tắc Thiên thi lễ, nghiêng mắt liếc thấy hai thiếu niên áo bào gấm ở bên cạnh Võ Tắc Thiên, biết rõ còn cố hỏi:

- Bên cạnh bệ hạ hai vị thiếu niên này tuấn kiệt, tài đức, nói vậy chính là hoàng tôn của bệ hạ rồi.

Võ Tắc Thiên nói:

- Không sai! Trọng Phúc, Trọng Tuấn, vị này chính là đặc phái viên của Đột Quyết, Mạc Hạ Can!

Lý Trọng Phúc và Lý Trọng Tuấn bước lên, Mạc Hạ Can khẩn trương xông về phía trước thi lễ, nói:

- Ngoại thần Mạc Hạ Can bái kiến...

Nói tới đây Mạc Hạ Can đột nhiên dừng lại một chút, ra vẻ chần chờ nói:

- Ồ...lại không biết hai vị điện hạ, vị nào mới là đương kim Hoàng thái tôn?

Lý Trọng Phúc và Lý Trọng Tuấn nao nao, đồng thời chắp tay nói:

- Tiểu vương là Bình Ân Vương Trọng Phúc (Nghĩa Hưng Vương Trọng Tuấn), Mạc Hạ Can sứ giả, hai ta đều không phải là Hoàng thái tôn.

Mạc Hạ Can vòng vo nói với Võ Tắc Thiên:

- Bệ hạ, ngoại thần lần này vì hòa thân mà đến, bệ hạ vì ngoại thần dẫn kiến hoàng tôn, ngoại thần hoan nghênh đã đến. Nhưng Khả Hãn chỉ định là phải gả ái nữ cho Hoàng thái tôn quý quốc, bệ hạ sao lại đem hai vị Vương gia đến, mà cũng không cho ngoại thần được gặp Hoàng thái tôn.

Ánh mắt Lý Trọng Phúc và Lý Trọng Tuấn đột nhiên biến đổi, Võ Tắc Thiên thản nhiên nói:

- Thái Tử gia có tam nam, Trọng Tuấn, Trọng Phúc, Trọng Mậu, đều phong vương. Trọng Mậu tuổi nhỏ, chưa tới tuổi kết hôn, chưa từng dự tiệc. Trẫm hiện giờ chỉ lập hoàng Thái Tử, chưa lập Hoàng thái tôn, sao vậy, ngươi muốn giúp trẫm tuyển lập một vị Hoàng thái tôn hay sao?

Mạc Hạ Can nóng ruột vội hạ thấp người nói:

- Ngoại thần không dám, ngoại thần không dám. Chỉ có điều •••••• Khả Hãn chỉ định không phải Hoàng thái tôn không gả, hiện giờ quý quốc chưa lập Hoàng thái tôn, chuyện này nên làm thế nào cho phải?

Võ Tắc Thiên ngửa mặt lên trời cười ha hả, lạnh nhạt nói:

- Cái này dễ thôi, Thái Tử đến lúc lập gia đình có hoàng tử, hiện giờ chỉ có Trọng Phúc và Trọng Tuấn, hai người đều là Phượng Tử Long tôn, Thiên hoàng hậu duệ quý tộc, cũng sẽ không làm nhục Công chúa của ngươi • vả lại ngươi xem hai người ai xứng với Công chúa nhà ngươi, cứ việc gả lại đây là được.

Mạc Hạ Can giảo hoạt mà nói:

- Bệ hạ, Khả Hãn của ta muốn chọn con rể nhưng lại là Hoàng thái tôn quý quốc.

Võ Tắc Thiên cười híp mắt nói:

- Vậy cũng dễ xử lý, chờ trẫm dựng lên Hoàng thái tôn, quý quốc lại phái đặc phái viên đến hòa thân là được.

Mạc Hạ Can có chút tức giận, cố nhẫn nại mà nói:

- Nếu quý quốc vẫn không lập Hoàng thái tôn, chẳng lẽ Công chúa Đột Quyết ta cứ phải chờ đợi hay sao?

Thần sắc của Võ Tắc Thiên hòa ái, nói:

- Hoàng thái tôn của trẫm đợi được, chẳng lẽ Công chúa quý quốc đợi không được. Nếu Công chúa quý quốc không phải Hoàng thái tôn Đại Chu không lấy chồng, vậy cũng đành phải đợi trẫm tuyển dựng đã! Nói sau, chẳng lẽ vì Công chúa quý quốc xuất giá, trẫm phải gấp gáp tuyển lập một vị Hoàng thái tôn hay sao? Trẫm lựa chọn một Công chúa hòa thân Đột Quyết, cũng không phải là thái tử quý quốc không lấy chồng, quý quốc sẽ lập tức tuyển lập Thái tử hay không?

- Việc này...

Người Đột Quyết quen thói ba que xỏ lá, Võ lão thái thái bỗng nhiên đùa giỡn vô lại với gã, Mạc Hạ Can nhất thời lại không phản bác được.

Phía trên chiến tranh miệng lưỡi quyết liệt, phía dưới chúng thần cũng không an phận.

Lúc này Ngự Sử Trung Thừa Tống Cảnh vừa mới đi vào Túc Vũ đài, lần trước buộc tội ba huynh đệ Trương Đồng Hưu, tịch thu tiền phi pháp hai mươi cân đồng của Trương Xương Tông, chính là họ Tống bày mưu đặt kế cho chúng quan Ngự Sử Đài hoàn thành. Hai huynh đệ Trương Dịch Chi, Trương Xương Tông từ đó ghi hận họ Tống này.

Nhưng hai người họ cũng rõ ràng, họ Tống nay là Ngự Sử Trung Thừa, cầm giữ Túc Chính đài, khống chế quan văn, đối vởi cả triều văn võ cũng đều có quyền lực giám sát, đúng là một nhân vật thực quyền đau đầu, kết thù không bằng kết giao. Hơn nữa, huynh đệ bọn họ lần trước tuy rằng mất mặt, nhưng trong họa được phúc, ba huynh đệ đồng tông đều bị điều ra ngoài châu huyện chấp chưởng thực quyền, cũng không có gì quá mức.

Tống Cảnh lên điện, đưa mắt nhìn quanh một phen, đang muốn đi đến cái chiếu bên cạnh Ngụy Nguyên Trung, Trương Dịch Chi đã vội vàng đứng lên, nhường lại vị trí của bản thân cách thiên tử gần hơn, hướng về Tống Cảnh nghênh hành lễ, tươi cười chân thành mà nói:

- Tống công là người dưới một người trên vạn người, có thể nào ngồi dưới chứ, nào nào, Tống công mau mời ngồi.

Tống Cảnh liếc mắt nhìn y một cái, thản nhiên nói:

- Ta vị trí thấp kém, Trương khanh lại nói là thứ nhất, đây là đạo lý gì?

Sắc mặt của Trương Dịch Chi lập tức cứng đờ, y chỉ muốn nịnh bợ một câu đơn giản, ai biết Tống Cảnh sẽ đáp trả như vậy?

Thần sắc Trương Dịch Chi xấu hổ, đang không biết nên tự bào chữa như thế nào. Thiên quan Thị lang Trịnh Cảo bên cạnh thấy lập tức sinh lòng không vui, y đã đầu nhập vào Nhị Trương, thành vây cánh Nhị Trương, vừa thấy Tống Cảnh hỏi vặn, Trịnh Cảo lập tức lạnh lùng nói:

- Tống công có thể không phải là đệ nhất đương thời hay sao, nếu không có thứ nhất, sao lại xưng Ngũ Lang là 'Khanh’?

Khanh ở đời Hán trước kia là kính xưng đối với người khác, từ Ngụy Tấn lục triều tới nay thì trở thành gọi thật mật hoặc ti xưng (danh hiệu), tới Tùy Đường lại biến đổi, thành Hoàng đế chuyên dụng xưng hô với thần dân, câu này của Trịnh Cảo có thể nói là giấu diếm sát khí.

Tống Cảnh cười ha hả, nói:

- Trương Dịch Chi chức vị tới Cửu khanh, lấy chức quan mà nói, đáng xưng là vậy. Túc hạ cũng không phải là gia nô Trương khanh, vì sao xưng hắn là lang?

Những lời này của Tống Cảnh có điểm cưỡng từ đoạt lý rồi, đương thời từ lang dùng rất rộng, đối với nam tử không quen biết, có thể mời xưng là Lang quân, cũng có thể xưng là Quý nhân, về phần dựa theo thứ tự trong nhà mà thêm một từ lang, đó là người thân cận mới dùng xưng hô, rất nhiều người xưng hô Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông là Ngũ Lang, Lục Lang, đều là tỏ vẻ thân cận.

Nhưng gia nô đối với chủ nhân, Thiếu chủ nhân cũng là xưng lang đấy. Tỷ như ở quý phủ Dương Phàm, Dương Phàm được xưng là a lang, Dương Niệm Tổ liền được xưng là Đại Lang quân, Dương Cát chính là Nhị Lang quân. Tống Cảnh lúc này cố ý cường điệu xưng hô nô bộc đối với chủ nhân, rõ ràng là trước mặt mọi người trào phúng Trịnh Cảo theo đuôi quyền quý, nịnh bợ.

Trịnh Cảo trời sinh tính khô khan, không có sở trường ăn nói, làm sao so được với Tống Cảnh xuất thân Ngôn quan, chuyên dựa vào cán bút, giỏi tài ăn nói mưu miệng, trong lúc nhất thời sắc mặt đỏ bừng, cứng họng không nói nên lời. Trên điện rất nhiều quan viên đều nghe thấy màn đối đáp của hai người, mắt thấy song phương đối chọi gay gắt, ngay cả hòa khí trên quan trường cũng không để ý tới, không khỏi đều có chút giật mình.

Trên điện nhất thời an tĩnh lại, Trịnh Cảo càng cảm thấy khó chịu cực kỳ, tức đến mức da mặt phát tím. Tống Cảnh cười ha hả, thản nhiên mà đi về phía Ngụy Nguyên Trung, Ngụy Nguyên Trung mỉm cười thi lễ, liền ngồi xuống ở bên cạnh Ngụy Nguyên Trung. Gò má Trương Dịch Chi co giật vài cái, phất tay áo đi trở về chỗ ngồi của mình.

Quan viên trên điện đều nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ của Trương Dịch Chi xanh mét, trong mắt mơ hồ hiện ra lửa giận. Lúc này, đúng là lúc Võ Tắc Thiên và Mạc Hạ Can đối đáp, cho nên Võ Tắc Thiên cũng không hề chú ý màn giao phong của tình lang và Tống Cảnh, nhưng Dương Phàm lại thấy rất rõ ràng.

Dương Phàm lập tức nhướn mày, hắn biết rằng, sự tranh đấu giữa triều thần và Nhị Trương còn lâu mới xác định được thắng bại , lúc này đây chỉ là bởi vì Đột Quyết và Thổ Phiên lần lượt xâm lấn và hòa thân, tình thế giương cung bạt kiếm giữa triều thần và Nhị Trương mới tạm giảm bớt. Hoạ ngoại xâm một khi giải trừ, cũng chính là lúc bọn họ lại lần nữa ngươi chết ta sống....

Bình Luận (0)
Comment