Hết cả tháng giêng, thành Trường An đều ở trong một không khí lờ đờ, chậm chạp
Thổ Phiên nội loạn, các vương tử tranh giành ngôi vị, dĩ nhiên là thân mình vẫn còn lo không xong, kế hoạch cùng Đột Quyết hợp binh đương nhiên tan rã
Luận Di Tát chính là đại tướng của Thổ Phiên, y cũng có bộ lạc riêng của mình, cũng có tư cách trong bộ lạc và được vương tử của bộ lạc ủng hộ. Đến nay, nam nhân vật chính của việc hòa thân đã mất, y còn ở Trường An làm gì nữa, ngày thứ hai lúc mà biết được tin dữ này, y vội vàng bỏ của chạy lấy người, lập tức về Thổ Phiên, tham dự chuyện tranh quyền đoạt lợi.
Thổ Phiên buông xuôi, khiến Đột Quyết có cảm giác như thiếu đi một cánh tay đắc lực, nhưng mà sứ giả của Đột Quyết Mạc Hạ Can không bỏ chạy như Luận Di Tát, y vẫn ở kiên trì ở Trường An mà không đi, thái độ của Võ Tắc Thiên lúc này rõ ràng là cứng rắn hẳn lên, Mạc Hạ Can mười lần xin gặp đều không lần nào gặp được, tình thế khác bình thường rất nhiều, Mạc Hạ Can cũng không có cách nào gây sự nữa rồi.
Ngoài tháng giêng, tiết xuân trở về làm cho đất trời ấm lại, Hoàng triều Đại Chu lại nghênh đón hai chuyện vui.
Vì né tránh việc kết giao hòa thân với Thổ Phiên, Tương Vương nhanh chóng chọn vị hôn phu cho hai cô con gái lớn tuổi nhất của mình là Tiên Nguyên, Thọ Xương. Đến nay Thổ Quyết tuy là vì nội loạn không muốn bức thân nữa, nhưng mà chuyện hôn nhân đã định rồi thì đương nhiên là phải tổ chức, cho nên Võ Tắc Thiên hạ chiếu, cho Thọ Xương, Tiên Nguyên xuất giá.
Võ Tắc Thiên sai Quan Đãi Chế xuống chỉ: “Con gái Tương Vương Thọ Xương quận chúa, Tiên Nguyên quận chúa, tài trí thiên bẩm, giáo huấn Vương môn, phẩm hạnh cao quý, trí tuệ thiên phú. Con cháu đế vương, tuổi vừa cập kê, người trong nước chấp thuận. Thanh miếu Trai Lang Thôi Trân, Thái tử tả phụng Ngự tiết Bá Dương, giáo dục tử tế, tướng mạo xinh đẹp, tài nghệ phi phàm, phi phượng chi chiêm, lại rất hợp tuổi, thích hợp kết hôn. Thọ Xương Huyện chủ có thể gả cho Thích Trân, Tiên Nguyên Huyện chủ có thể gả cho Bá Dương....”
Ý chỉ truyền xuống, hai nhà lập tức chuẩn bị hôn sự, định là ở trong đầu tháng ba của năm tổ chức hôn sự cho hai vị quận chúa. Trên yến hội, các con gái nhà Tương Vương tụ hội một nhà, ở sau hậu viện cũng mở một bàn, các nàng tuy rằng nhỏ tuổi, cũng ăn chút rượu gạo, dù sao cũng là ngày đại hỉ.
Thanh Dương nâng chén rượu, nói với công chúng, tỉ muội:
- Vương tử của Thổ Phiên đột ngột từ trần, tỷ muội chúng ta cũng có thể tránh được một kiếp, đó đều là công lao Thập nương đó, các vị tỉ muội, vẫn còn chưa nâng ly chúc mừng, chúng ta cùng kính Thập nương một chén để tỏ lòng cảm kích.
Thanh Dương vốn dĩ là đang chế nhạo Lý Trì Doanh, các chị em nghe xong cười hì hì nâng chén rượi lên, Lý Hoa Uyển lo lắng tiểu muội không chịu đựng nổi, vội vã đi kéo vạt áo của Thanh Dương, nhưng mà đã chậm rồi.
Ai ngờ Lý Trì Doanh không chút buồn bực, mặt còn cười nhẹ nhàng, thản nhiên nâng chén rượu, đón nhận ly rượu chúc mừng của chị em, các chị em biết rằng nàng cũng chỉ là gắng gượng chống đỡ, ai ngờ Lý Trì Doanh cũng âm thầm đắc ý “hừ” một tiếng: Chuyện này vốn dĩ là ta sai người giúp đỡ mới giải quyết được cho các ngươi đấy, nhận của các người một ly kính chúc cũng là lẽ đương nhiên.”
Lý Trì Doanh ban đầu làm chủ, đã nhận định là Vương tử Thổ Phiên đột ngột băng hà là do tay chân của Dương Phàm làm, chỉ có điều lúc trước là lập lời thề, nàng lại là người rất trọng lời hứa, không tiện đem bí mật này nói ra cho các vị tỷ muội biết, nhưng trong lòng cô gái nhỏ này, đã xem Dương Phàm như là một vị thánh nhân rồi.
Thực ra, nàng đã sớm nghe tam ca nói về bản lĩnh khéo léo xoay chuyển tình thế của Dương Phàm, đưa Lư Lăng Vương bình an từ Châu Phòng An Nhiên cứu về Lạc Dương, thì đã xem Dương Phàm là thánh nhân rồi, nếu mà không có thế, nàng cũng không hề vội vã “có bệnh mà loạn” cho là chỉ cần Dương Phàm nghĩ được cách để giúp giúp nàng giải được kiếp nạn này.
Cũng chính là vì nàng sớm cho rằng Dương Phàm có khả năng quỷ thần khó lường, công lao tiêu diệt Thổ Quyết Tán Phổ lần này đều quy về Dương Phàm, nhưng mà, Thổ Quyết Tán Phổ bị chướng dịch Nam Chiếu mà chết, tuy nhiên bất ngờ này cũng nằm ngoài dự đoán, nhưng mà lợi dụng Nam Chiếu kiềm chế Thổ Quyết, chủ yếu thật sự là do chủ ý của Dương Phàm mà ra, sự việc cũng là do hắn thúc đẩy toàn bộ. Chỉ là cái kết quả này không phải là do thủ đoạn của hắn, Lý Trì Doanh cũng coi như đoán đúng nữa phần.
Vương tử Thổ Phiên đột ngột qua đời, chưa kịp an bài hậu sự, lúc này thật sự là lâm vào nội loạn rồi.
Hai vị quận chúa phủ Tương Vương xuất giá, Dương Phàm đã nhận được tin tức từ nội bộ Thổ Quyết truyền tới, chuyện các vị vương tử ở Thổ Phiên tranh bá đã được xác định, chọn được vương tử mới rồi.
Mắt thấy các bộ lạc lớn mỗi người đều ủng hộ kỳ chủ, toàn bộ Thổ Phiên sắp sụp đổ, Hoàng thái hậu Một Lư Thị Xích Mã Lôi vội vàng ra mặt, lấy chức danh Thái hậu chí tôn buông rèm chấp chính.
Thái hậu nghe xong báo cáo, quyết định lập đứa cháu của mình mới bảy tuổi để thay cho Tán Phổ, Mẫu thân gọi là Tán Mạc Thác, gia tộc có thế lực khổng lồ, Thái hậu Xích Mã Lôi cũng có quyền thế, hai nhà cùng hợp lực, lại thêm việc Thái hậu chọn vương tử cũng danh chính ngôn thuận lúc này mới xác định vị trí của Tán Phổ.
Tuy nhiên, đây chỉ là bề ngoài yên ổn, sau lưng bộ lạc của các vương tử, gia tộc cũng không cam lòng, vương quyền nhanh chóng sụp đổ, lại không có một tướng hùng mạnh nào để áp chế, rất nhiều bộ lạc bắt đầu tự điều hành mọi việc, lệnh của các vương tử cũng khó lòng mà quán triệt toàn bộ Thổ Quyết.
Dương Phàm và Thẩm Mộc sẽ phải cá cược một phen, cho rằng Thổ Quyết ít nhiều cũng sẽ loạn trên hai mươi năm, chỉ đến khi Lục Tán trưởng thành, nếu mà y có thể trở thành một anh hùng như Tùng Tán Can Bố, Thổ Quyết mới hồi phục nguyên khí. Ít nhất trong vòng hai mươi năm, Thổ Phiên đã rất khó trở thành sự uy hiếp với Trung Nguyên rồi.
Ước tính của hai người lần này là dựa vào tình huống của các thế lực khắp nơi ở Thổ Phiên, lại đạt được các trí giả “Quan Thiên Bộ” sau khi tham tường mới có được kết luận. Trên thực tế, sau khi Lục Tán trưởng thành đã không thể trở thành một vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất, từ nay về sau, Thổ Phiên Tán Phổ cũng không hề có một người nào hào kiệt giống như Tùng Tán Can Bố nữa.
Thổ Phiên suy yếu, từ lúc này lại bắt đầu, từ lúc này trở đi, Thổ Quyết vẫn trên đà xuống dốc cho đến khi vong quốc.
Ba ngày sau khi hai vị Huyện chủ Phủ Tương Vương xuất giá cũng là ngày lại mặt, thì tin tức tốt lành từ Tây Vực truyền lại. Đường Hưu đã đến thành Toái Diệp, vừa đấm vừa xoa, lại dùng tiền mua chuộc thủ lĩnh mười bộ lạc, khiến mười bộ lạc phải mê muội
Đứng đầu mười bộ lạc là Ô Chất Lặc được Đại Chu chính thức phong làm Quận vương, thừa nhận y là Đột Kỵ Thi Hán, từ đó y có thể danh chính ngôn thuận mà đá Hộc Sắt La một cước văng ra, chính thức trở thành người đứng đầu của mười bộ tộc, xem như chiếm được lợi ích thực tế, cho nên vui vẻ đồng ý xuất binh.
Ô Chất Lặc xuất binh chinh phạt Mặc Xuyết, không chỉ có thể được Đại Đường ủng hộ, cũng phù hợp với lợi ích thiết thực của y. Dù sao phía Đông Tây Đột Quyết từ khi tách nhau liền biến thành kẻ thù truyền kiếp, nếu mà y có thể thay thế được A Sử Na Hộc Sắt La trở thành người đứng đầu Tây Đột Quyết, như vậy phát động tiến công Mặc Xuyết lại là lập trường của y.
Ô Chất Lặc có được hai mươi vạn hùng binh, Mặc Xuyết chỉ có đến một nửa, nhưng mà lãnh thổ của Mặc Xuyết rất rộng, các nơi đều cần phải phòng thủ, đặc biệt là các nơi giáp ranh với Đại Chu, do đó thực tế có thể điều động binh mã cũng không có thể hơn được Ô Chất Lặc, đến lúc này chiến sự của Mặc Xuyết ở tuyến phía Đông chỉ có thể dừng lại, điều động binh mã đón đánh Ô Chất Lặc.
Mạc Hạ Cổ sau khi biết được tin tức này, cũng lập tức chuyển thái độ. Y hiện tại muốn làm không phải là muốn bức hôn Đại Chu, mà là muốn thể hiện thiện ý với Đại Chu, cố gắng chữa trị quan hệ hai nước, tránh cho Đại Chu và mười bộ lạc liên kết lại, sau đó đâm một dao từ sau lưng của y.
Dương Phàm và Thẩm Mộc lần này đối với chuyện lần lượt đốt cháy hậu viện của Thổ Phiên, Đột Quyết gây ra tổn hại lớn, dĩ nhiên là cười trên nỗi đau của người khác, nhưng mà bọn hắn không ngờ, Võ Chu giặc ngoại xâm vừa đi khỏi thì lại bắt đầu nội chiến rồi.
Trận nội loạn này, hiển nhiên vẫn là chiến tranh giữa bách quan và Nhị Trương.
Nhị Trương và bách quan vẫn xung đột không ngừng, nhưng người làm cho hai bên tuyên chiến lẫn nhau lại là Trương Xương Kỳ
Trương Xương Kỳ lần trước bị Ngự Sử Đài buộc tội giáng chức quan, Võ Tắc Thiên thiên vị, lợi dụng quyền lực của Hoàng đế, đối với gã minh thăng ám giáng (bề ngoài là thăng, bên trong ngầm giáng), “giáng chức” làm Kỳ Châu thừa. Trương Xương Kỳ đến Kỳ Châu, đúng là lúc Đột Quyết và Thổ Phiên liên kết với nhau để xâm lấn đất đai, gã không ngừng kêu khổ, cũng không dám bỏ thành chạy trốn, may mà trước mặt bọn họ còn có binh lính trấn thủ, đành phải nhanh chóng đóng cửa thành, ngồi chờ địch tới.
Kết quả không bao lâu, đầu tiên là trần Đại Từ ở Mậu Châu đại thắng, cho nên các lộ binh mã Thổ Phiên không dám lần nữa hành động thiếu suy nghĩ, tiện đà Thổ Phiên Tán Phổ thân chinh Lục Chiếu, kết quả nhiễm lên chướng dịch chết ở trong quân, chư Vương Thổ Phiên tranh bá, một hồi nội chiến, hoạn biên quan Võ Chu được giải trừ, xem như hữu kinh vô hiểm (có kinh hãi mà không có nguy hiểm).
Lúc này, trí thông minh của Trương Xương Kì lại nổi lên rồi, gã làm bộ dẫn binh "đuổi giết" một trận, đến một bóng dáng binh Thổ Phiên cũng không thấy y liền "Chiến thắng khải hoàn trở về", sau đó gã lập tức dâng tấu chương nói ygã đánh bại địch xâm phạm, xin đường huynh của gã giúp gã xin công.
Nhị Trương có được lý do này, cả ngày nài nỉ Võ Tắc Thiên, Võ Tắc Thiên chịu không được vẻ cứng rắn mà nhõng nhẽo của tình lang, đành phải đồng ý xem xét phong chức quan cho Trương Xương Kỳ. Ngày đó lâm triều, lại khuyết chức Bộ Báo Ung Châu trưởng sử, Võ Tắc Thiên lập tức nghĩ ngay đến chuyện đáp ứng nguyện vọng cho tình lang, liền nhìn quanh chúng ái khanh hỏi:
- Ung Châu Trưởng Sử khuyết chức, ai có thể đảm nhiệm?
Ngụy Nguyên Trung ra tấu :
- Tiết Quý Sưởng có thể đảm nhiệm việc này.
Tiết Quý Sưởng vốn dĩ chính là Ung Châu Trưởng sử, bây giờ là Hữu Đài đại phu, cao quý hơn lúc trước, nhưng mà không quyền trọng bằng trước kia, Ngụy Nguyên Trung muốn cho vị đồng liêu này lại đảm nhiệm chức Ung Châu trưởng sử. Thiên tử già rồi, những ngày biến cố sắp tới, cần nắm bắt một ít quyền lực thực sự, tương lai thành công sẽ càng nhiều.
Trong số các tể tướng, Dương Tái Tư, Tô Vị Đạo, Vi Nhân Khánh, Vi Tự Lập đều có cái giao tình thâm hậu với Nhị Trương, nhưng mà chuyện này phát sinh đột nhiên, trước đó họ vẫn chưa được Nhị Trương đến bày mưu đặt kế, đương nhiên sẽ không đề Trương Xương Kỳ.
Võ Tắc Thiên biết rằng không thể trông cậy vào người mà nhóm Tể tướng tiến cử, liền chủ động nhắc tới:
- Tiết Quý Sưởng lâu nay đảm nhiệm chức vụ ở kinh thành, trẫm có trọng dụng khác. Gần đây, Kỳ Châu Trương Xương Kỳ đánh lui giặc Thổ Phiên xâm phạm, lập được chiến công, trẫm muốn cho Trương Xương Kỳ đảm nhiệm Ung Châu Trưởng sử, các ái khanh nghĩ như thế nào?
Dương Tái Tư, Tô Vị Đạo và Tể tướng giờ mới hiểu được ý đồ của Võ Tắc Thiên, liền vội vàng khom người đa tạ:
- Bệ hạ thánh minh!
Ngụy Nguyên Trung từ trong đám người kia bước ra, cao giọng nói:
- Trương Xương Kỳ không thể đảm nhiệm Ung Châu Trưởng sử!
Võ Tắc Thiên mày hơi hơi nhăn lại, hỏi:
- Ngụy Tướng sao lại nói vậy?
Ngụy Nguyên Trung nói:
- Trương Xương Kỳ còn trẻ người non dạ, không rành công việc ở địa phương Ở Kỳ Châu thời gian đảm nhiệm công việc ngắn ngủn, càng khó có thể xem là dày dạn kinh nghiệm. Ung Châu là đế kinh (Ung Châu tức phủ Kinh Triệu, trị thiết Trường An), chính vụ phiền phức, sao lại để Trương Xương Kỳ đảm nhiệm chức vụ này? Người này so với Tiết Quý Sưởng, ưu điểm khuyết điểm rõ ràng
Vốn dĩ, các Tể tướng đều có quyền tiến cử quan viên, hiện tại Dương Tái Tư, Tô Vị Đạo và mọi người đã hiểu ý đồ của Võ Tắc Thiên, chỉ cần Võ Tắc Thiên kiên trì một chút nữa, mấy vị này nhất định ra mặt hát đệm, nhưngVõ Tắc Thiên cũng biết Trương Xương Kỳ bất kể là kinh nghiệm, lai lịch, tài cán, danh vọng cũng không đảm nhiệm được chức Ung Châu Trưởng sử.
Võ Tắc Thiên lấy việc công làm việc tư, nên không có lo lắng nhiều như vậy, bị Ngụy Nguyên Trung vừa nói khiến bà trầm mặc. Đám người Dương Tái Tư, Tô Vị Đạo đều là kẻ dối trá lão luyện, thấy Thiên tử chưa kiên trì, dĩ nhiên sẽ không ra mặt nói chuyện, nếu chẳng may Trương Xương Kỳ ở Ung Châu đảm nhiệm xảy ra chuyện gì, bọn họ làm người tiến cử cũng phải nhận chịu trách nhiệm đấy, việc này lại không giải quyết được gì.
Nhị Trương sau khi nghe được chuyện này, không khỏi giận tím mặt. Trương Xương Tông vỗ bàn quát lên:
- Lão già họ Ngụy này liên tiếp làm khó Trương gia ta, cái gì có thể nhẫn nhịn được chứ cái này thì không thể!
Một Trương Dịch Trọng luôn luôn điềm đạm hơn y cũng bị Ngụy Nguyên Trung chọc giận, giận dữ nói:
- Lão già này không biết đối nhân xử thế, thật là đặt mất mặt, cho rằng người Trương gia chúng ta dễ bắt nạt sao? Không cho lão biết thế nào là lễ độ, lão hồ đồ kia nhất định càng thêm càn rỡ!
Hai huynh đệ bàn bạc một phen nhằm trả thù Ngụy Nguyên Trung.