Say Mộng Giang Sơn

Chương 126

Mã Kiều đau khổ nói:

- Ta à? Lan cô nương không biết ta sao? Lúc trước ta còn tặng cô một trái bóng, bị các huynh đệ ta đánh cho một trận.

Cũng khó trách Lan cô nương không nhận ra y, Mã Kiều cũng chỉ là một lần tham gia đá cầu, từ nay về sau thì ngay cả tư cách đứng phất cờ hò reo bên sân cũng không có, Lan Ích Thanh đâu có ấn tượng gì với y. Cho nên, mặc dù vừa rồi y có đi bên cạnh Dương Phàm, các cô nương cũng tự nhiên coi y như một người qua đường vô danh.

Y vừa nói, Lan Ích Thanh nhớ lại y, lập tức cảm thấy có chút nản lòng, nàng còn tưởng bắt được điểm yếu gì đó có tên tiểu hòa thượng trọc đầu, mặc dù con lừa ngốc đầu trọc đã có mặt, chỉ sợ tên tiểu hòa thượng đầu trọc và cô nương kia không nhất định là mối quan hệ tình nhân.

Giang Húc Ninh thấy vị tiểu cô nương xinh đẹp này ngăn cản đường đi của họ, không kìm nổi tò mò hỏi Dương Phàm:

- Tiểu Phàm, vị cô nương này là ai?

Dương Phàm nói:

- Vị Lan cô nương này, là người bên trong.

Hắn giơ ngón tay cái, hướng chỉ về phía kinh thành, rồi cười nói với Giang Húc Ninh:

- Lan cô nương đá bóng rất giỏi, tiểu đệ cùng cô ấy đá cầu suýt nữa thì yếu thế.

Thực ra, Lan Ích Thanh mặc dù đá bóng giỏi, nhưng lại kém xa so với Dương Phàm. Thái Bình Công Chúa và Thượng Quan Uyển Nhi không tham gia, nàng và Cao Oánh trở thành những người tiên phong, vì thế những trái bóng Dương Phàm cướp được từ trong tay nàng là không ít.

Nghe xong lời nói của Dương Phàm, tiểu nha đầu cho rằng hắn đang nhạo báng chính mình, hai má đỏ lên, nói:

- Ngươi không cần giả vờ giả vịt, bổn cô nương tất nhiên tài nghệ không bằng ngươi, nhưng các ngươi muốn thắng, không có cơ hội đó đâu, ngày mai trong đại hội thi đấu đá cầu, chúng ta nhất định thắng.

Dương Phàm cười nói:

- Lời nói không thể nói hết, nhỡ may chúng tôi thắng thì sao?

Lan Ích Thanh hứng trí, xoa tay nói:

- Sao cơ, ngươi nghĩ sẽ thắng sao? Được thôi, cược đi, ngươi bằng lòng không?

Vừa nghe tới đánh cuộc, mấy vị cô nương khác tinh thần tinh táo hẳn.

Cuộc sống trong cung, chán nản hơn gấp trăm lần so với ở ngoài, mỗi ngày đều là những cảnh vật không thay đổi đó, vốn dĩ chỉ là một không gian rộng lớn, nhưng hàng ngày chỉ có thể nhìn thấy vài người, quy củ pháp luật lại nhiều hơn gấp trăm lần so với dân gian. Cho nên cảm giác khô khan chán nản rất nhiều, người trong cung đã nghĩ ra rất nhiều trò chơi.

Như câu cá du thuyền, đá cầu, đu dây, đoán cờ, vân vân…các vị cô nương này có đôi chút nghiện đánh cược, nên nghe tới đánh cược liền hứng trí nói:

- Nói mau, vật thưởng là gì, môn đá cầu, chúng tôi năm nào cũng đạt giải nhất, chỉ dựa vào chùa Bạch Mã các ngươi? Hừ, công phu của ngươi mặc dù không tệ, nhưng một cây khó làm lên rừng, không có khả năng thắng, bổn cô nương đánh cược với ngươi!

Mã Kiều vừa nghe, lập tức dũng cảm đứng ra, lớn tiếng nói:

- Đánh cược gì cũng được?

Đám cô nương nói:

- Đánh cược gì cũng được, là ngươi nói đó nhé!

Mã Kiều khí thế hiên ngang mà nói:

- Được!Nếu chúng tôi thắng, Lan cô nương hãy gả cho ta đi!

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan cô nương liền đỏ, xấu hổ mắng:

- Hồ đồ, ai thèm lấy nhà ngươi?

Mặt khác, nàng lại hứng chí hỏi:

- Nếu ngươi thua thì sao?

Mã Kiều vỗ ngực nói:

- Nếu chúng tôi thua, tôi sẽ chấp nhận làm phu quân của Lan cô nương!

- Cút!

Các cô nương hờn dỗi, những chiếc chân ngọc tung lên, đá Mã Kiều sang một bên!

- Được rồi, không cần náo loạn! Trên đường cái, còn thể thống gì nữa?

Tạ Mộc Văn hừng hực anh khí, hai hàng lông mày rướn cao đi tới, đánh giá Dương Phàm từ trên xuống dưới, thản nhiên cười nói:

- Ngày mai đã tới đại hội thi đấu đá cầu rồi, ngươi còn có tâm trí dạo phố xem đèn, hay là đã nắm chắc lợi thế thắng trong tay.

Dương Phàm mỉm cười nói:

- Lan cô nương không dám ứng chiến, hay là Tạ cô nương muốn cược trận này?

Tạ Mộc Văn nhíu mày lại, hỏi:

- Cược gì?

Mã Kiều phẩy bụi đất trên người, nói:

- Đương nhiên, nếu các ngươi thua thì hãy làm vợ của huynh đệ ta, còn chúng ta thua thì huynh đệ ta sẽ nguyện làm phu quân của ngươi.

Tạ Mộc Văn không để ý tới y, nói với Dương Phàm:

- Trận cầu ngày mai, nếu là “bạch đả” thì các ngươi mới có cơ hội thắng, nhưng rất tiếc, không có chuyện đó đâu.

Dương Phàm nói:

- Có thể chúng tôi sẽ thua, nhưng cô hãy nhớ rằng, ta thì không thua được.

- Là ý gì?

Dương Phàm nói:

- Đám người bọn ta trong thời gian ngắn như vậy tất nhiên là không thể bằng được các cô, tuy nhiên, nếu ta có tài nghệ trấn áp quần hùng…Ha ha, nói sai rồi, hẳn phải là tài nghệ trấn áp nữ nhi, cũng đủ để làm cho uy phong chùa Bạch Mã lên cao rồi! Mà ta, thì có bản lĩnh này đấy!

Tạ Mộc Văn khẽ cười:

- Ngươi quá tự tin rồi, tự tin quá hóa cuồng vọng, thủ tọa đại sư ạ!

Mày kiếm của Dương Phàm giương nhẹ, nhìn thẳng vào mắt nàng, gằn từng tiếng mà nói:

- Có kiêu ngạo hay không, ngông cuồng hay không, ngày mai các cô sẽ rõ! Tạ cô nương, không chỉ có cô, cho dù là Công chúa điện hạ hay Thượng Quan Đãi Chiếu, những người được các cô tôn sùng đó một khi lên sân bóng cũng sẽ phải quỳ gối dưới chân ta!

Hai bên tranh luận thỏa đáng, đám người ven đường trong lúc hối hả cũng có một người đã đứng lại, hứng trí nhìn bọn họ.

Người này là một nữ nhi đóng giả nam, ở chung quanh nàng, còn bốn nữ nhân cải nam khác, những nàng đó là những nữ giả nam trang to lớn mạnh khỏe. Bốn cô gái này như những cây trụ lớn, đùi lớn, vòng eo tráng kiện, cánh tay to lớn, bộ mặt to dữ tợn, nếu không nhìn kĩ thì có thể nhầm họlà nam nhân.

Nhưng đứng giữa các nàng cũng là một nữ tử cải trang nam, nàng có dáng người mảnh mai, thon thả, cao gầy mà đẫy đà. Cô gái này mũi cao, mắt phượng môi son, tuy rằng cải trang là nam, che dấu phần nào sự diễm lệ của nàng, nhưng vẫn lộ ra sự quyến rũ, đúng là Thái Bình công chúa Lý Lệnh Nguyệt.

Thú vui ngắm đèn du ngoạn, tuyệt không phải những nhà quyền quý đứng trong chính sân nhà mình, trong sự hầu hạ của một đám tôi tớ người hầu, thì xem xét du ngoạn trong nhà có thể có chút hứng thú, còn muốn hưởng thú vui đích thực, thì hãy đi ra phố phường, vui cùng dân chúng.

Thái Bình công chúa hôm nay cải nam trang, đến nơi phố phường xem đèn.

Nàng dẫn theo tám kiện phụ, và hai người con trai đi xem đèn, nhưng hai đứa bé dù sao cũng còn nhỏ, một đứa mới một tuổi, đứa kia mới bốn tuổi, du ngoạn một lúc đã buồn ngủ rồi, Thái Bình công chúa liền sai bốn kiện phụ đưa chúng về phủ, bản thân và bốn người khác tiếp tục ngắm đèn.

Dọc đường đi, tâm trạng nặng nề tích tụ đã lâu của nàng từ từ bớt đi,lúc Dương Phàm và Tại Tiểu Man đánh cuộc ở đầu đường, nàng vừa đi qua nơi này, thấy được cảnh tượng đó.

Thái Bình công chúa dừng lại, bốn kiện phụ lập tức đứng bên cạnh nàng, với thân hình dày rộng bao vây cực kì chặt chẽ bốn phương tám hướng xung quanh Thái Bình công chúa, trên đường tuy nhiều du khách, nhưng không ai có thể làm mất sự tập trung của bọn họ.

Tám kiện phụ này đều là những đô vật, hàng năm vòa Tết Nguyên Tiêu, trong cung thi đấu đại hội đô vật, không chỉ có nam đô vật giúp Thái Bình công chúa đoạt giải nhất mà còn có các nữ đô vật, Dương Phàm nhìn thấy bốn nữ nhân như cái trụ lớn này, liền biết tại sao các nữ nhân có thể đoạt giải nhất rồi, các nàng tuy là nữ nhân nhưng còn nam tính hơn cả nam nhân.

Mày kiếm của Dương Phàm giương nhẹ, nói năng rất có khí phách:

- Không chỉ có ngươi, ngay cả Công chúa điện hạ, Thượng Quan Đãi Chiếu, những người được các ngươi tôn sùng đó một khi lên sân bóng cũng phải quỳ gối dưới chân ta.

Những lời này vừa nói ra, ánh mắt Thái Bình công chúa bừng sáng, khóe miệng khẽ cười, cảm thấy thú vị.

Lúc này, một người đàn ông đi đường đầu đội mũ mềm, áo vải thô ngắn, chắp tay chào, đi dọc theo con phố tiến lại gần, mặt cười hớn hở, nói:

- Các vị nhường bước, xin nhường bước, đa tạ, đa tạ, xin nhường đường!

Phía sau y, có bảy tám chiếc xe người kéo đi chậm rãi tới, xe tuy rằng không lớn, pháo nổ trên xe chất lại như ngọn núi nhỏ, nếu không dùng dây thừng buộc lại thì đã bị bám đầy đất rồi.

Người đi trước mở đường họ Lục, tên Lục Mặc, chính là một thương nhân. Thời điểm Thượng Nguyên năm trước, gã vì kinh doanh nên lưu lại huyện Lam Điền, Trường An, chưa kịp trở về Lạc Dương, liền ở lại huyện Lam Điền Trường An cả tháng giêng. Tuy rằng tha hương, ăn tết cũng phải tới chúc mừng, cho nên Lạc Mặc cũng kêu người nhà đi mua đèn màu, ống pháo nổ trở về, chuẩn bị rượu tiệc.

Kết quả trong lúc đốt pháo, gã mới vô tình phát hiện, thanh âm của ống pháo nổ xa vang hơn thanh âm của các pháo bình thường, hơn nữa, đốt ra một màn dày đặc khói và lửa, đốt lên càng có không khí Tết.

Lục Mặc vốn là thương nhân, đối với việc này rất chú ý, vội vàng đem các ống pháo chưa đốt mang ra, cẩn thận xem xét kĩ lưỡng. Hóa ra, ở đây có tên Lý Điền, muốn nổi bật nên nghĩ ra một cách, đem quặng nitrat, kali nhét vào ống pháo, như vậy khi đốt, những ống pháo này càng dễ cháy, lúc đốt sẽ phát ra thanh âm cực kì lớn, bùng nổ hóa mỹ khói lửa, hóa thành sương khói cuồn cuộn, mang đến không khí náo nhiệt vô cùng.

Sau khi Lý Điền phát hiện ra loại pháo này, ống pháo của y liền biến thành ống pháo bán chạy nhất huyện Lam Điền, tuy nhiên người này lại không có đầu óc buôn bán khôn khéo, tuy rằng ống pháo nhà mình tiêu thụ tốt, y lại chưa bao giờ nghĩ tới việc kinh doanh ra ngoài. Sau khi Lục Mặc hiểu rõ bí quyết thì như là lấy được báu vật.

Lúc này, đón Tết người ta thường ném các cây pháo gậy trúc vào chậu than, đốt một loạt, gậy trúc nổ, phát ra những thanh âm lốp bốp, chúc mừng Tết, mà phát minh ống pháo nổ này của Lý Điền có thể nói là có không khí hơn nhiều so với các lễ tục truyền thống, sau khi Lục Mặc trở về Lạc Dương, tết Nguyên Đán thử làm một loạt, quả nhiên được nhiều người hoan nghênh.

Lục Mặc được ủng hộ, mướn rất nhiều người ngày đêm gia công, đợi trong ba ngày Tết Nguyên Tiêu kiếm thật nhiều lợi nhuận. Y làm ống pháo nổ chứa quặng nitrat, kali tuy rằng giá tương đối cao, nhưng dân chúng Lạc Dương hoàn toàn có thể mua được, trên con đường dài tới bốn km đường có tới hàng triệu dân chúng, chỉ sợ trong đó chỉ có 1% là mua ống pháo của y, chỉ cần thế là có thể phát đạt rồi.

Lục Mặc vái chào, mặt mày hớn hở mở đường, nhìn đám người hối hả, y dường như đang nhìn tới tòa núi vàngđang thân thiết vẫy tay chào mình.

Dương Phàm vừa nói xong, Lan Ích Thanh liền nổi giận quát:

- Kiêu ngạo, ngông cuồng!

Tức giận tiến lên cùng hắn tranh cãi, Tạ Mộc Văn đưa tay ngăn nàng lại, cười lạnh nói với Dương Phàm:

- Được, Vậy bổn cô nương đành mỏi mắt mong chờ vậy, chúng ta lên sân cầu sẽ biết, cáo từ!

Dương Phàm tranh luận với người khác, Mã Kiều đương nhiên trợ uy cho huynh đệ mình, liếc mắt nhìn thì thấy Lục Mặc và bảy tám chiếc xe ngựa chứa ống pháo nổ đang đi tới, Mã Kiều lập tức hét lớn:

- Chưởng quầy, đứng lại! Ta muốn mua pháo đốt, chúc mừng đội đánh cầu chiến thắng trước.
Bình Luận (0)
Comment