Say Mộng Giang Sơn

Chương 140

Chạng vạng, trong nhà Mã Kiều hết sức náo nhiệt.

Phường đã đóng cửa rồi, nhưng rất nhiều bà con trong phường vẫn chưa chịu về nhà ngay. Nhà Mã Kiều trong ngoài đều đầy người, nhốn nha nhốn nháo cũng chẳng có ai quản. Bởi vì Bất Lương Soái Hoắc Minh Lôi và phường chính Tô Mặc Hàm cũng có mặt trong số đó, thì còn ai thèm để ý đến lệnh cấm nữa.

Tô Phường chính mặt đỏ bừng bừng, ra sức cất cao giọng, để át đi những tiếng ồn ào trong phòng:

- Này! Để ta nói! Để ta nói! Cũng may là nhờ lão phu tìm thầy phong thủy về lập đàn làm phép, nên phong thủy của phường chúng ta mới tốt lên. Ngươi xem, Tiểu Phàm và Kiều Ca đều có tiền đồ rồi, đều làm đến cấm quân rồi đó!

Hoa đại nương cười nói:

- Tô Phường chính, đủ rồi đấy. Lúc nãy Kiều Ca Nhi cũng nói rồi đấy thôi, cũng là nhờ Tiết đại sư của chùa Bạch Mã giúp cho, nên bọn chúng mới có cơ hội gia nhập cấm quân. Đây là công lao của hòa thượng mà, liên quan gì tới đạo sĩ?

Tô Phường chính không phục, nói:

- Nói về thuật phong thủy, thì bao nhiêu là huyền diệu, có nói bà cũng không hiểu. Bà nói xem, dạo trước trong phường chúng ta xảy ra bao nhiêu là chuyện lộn xộn? Nếu không phải là nhờ Phường chính ta quyết đoán, mời đạo sỹ về lập đàn làm phép, thay đổi vận mệnh phong thủy của phường ta, thì hai đứa nhỏ này làm sao mà gặp được quý nhân?

Bất Lương Soái Hoắc Minh Lôi cười tít cả mắt, nói:

- Mặc kệ do nguyên nhân gì, tóm lại, bọn trẻ trong phường chúng ta có được tiền đồ lớn như vậy cũng là chuyện vui lớn.

Mã Kiều Nương nói:

- Hoắc lão ca nói phải lắm, bất luận nói thế nào, đây cũng là việc vui lớn, đều phải cảm ơn tất cả mọi người. Cuối cùng Kiều nhi nhà ta cũng có chút tiền đồ, cha hắn dưới suối vàng cũng sẽ cảm thấy vui mừng…

Mã Kiều Nương không kiềm nổi, đưa tay gạt giọt lệ nơi khóe mắt, mọi người thấy vậy lại xúm vào an ủi.

Rất nhiều phường đinh (trai tráng trong phường), võ hầu có quan hệ thân quen với Dương Phàm và Mã Kiều đều đến vây quanh bên hai bọn hắn, nhìn bộ đồ cấm quân anh võ trên người bọn hắn với con mắt hâm mộ. Tiêu Thiên Nguyệt, người mới vừa trở thành phường đinh, thay thế vào vị trí của Dương Phàm, đưa tay sờ sờ lên hai bộ chế phục không giống nhau của Dương Phàm và Mã Kiều, tò mò hỏi:

- Tiểu Phàm, sao quân phục của ngươi và Kiều ca không giống nhau, các người đảm nhận chức quan gì trong cấm quân vậy?

Dương Phàm nói:

- Phàm là tân binh mới nhập ngũ, đều phải làm từ đầu, làm gì có chuyện được lên làm quan luôn. Tuy nhiên, do ta đánh đại Thổ Phiên trong cuộc đấu Mã cầu, lập được công lao, Thiên hậu rất vui, nên phá lệ đề bạt, bổ nhiệm làm Hỏa trưởng.

Tiêu Thiên Nguyệt lại nói:

- Nghe nói cấm quân có mười sáu vệ binh mã, vậy các người là cấm quân của vệ nào?

Dương Phàm nói:

- Bây giờ ta thuộc Kim Ngô Vệ, còn Kiều ca chọn Long Võ quân. Long Võ quân toàn là kỵ binh, vào đội này tuy bây giờ chỉ là binh đinh, nhưng sẽ có rất nhiều cơ hội để chứng tỏ khả năng.

Mã Kiều lớn tiếng nói:

- Các huynh đệ yên tâm, Tiểu Phảm khiến cho Tu Văn Phường bọn ta được mở mày mở mặt, Mã Kiều ta cũng không chịu thua kém đâu. Lần này nhập ngũ, ta nhất định sẽ khổ công rèn luyện cưỡi ngựa bắn tên, sau này sẽ lập được quân công hiển hách trở về!

Đám phường đinh, võ hầu đều rộ cả lên, chúc gã sớm được lên làm tướng quân. Mã Kiều cười toét miệng, vẫy tay lia lịa, giống như đã làm đến tướng quân thật rồi vậy, trông uy phong lắm.

Giang Húc Ninh đến muộn, sau khi thu dọn hàng quán, nàng còn bận rộn thêm một lúc nữa, trộn sẵn số bột cần dùng cho sáng mai đem đặt bên cạnh lò cho “lên men”. Xong xuôi rồi mới đến nhà Mã Kiều, chưa bước vào đến cửa đã thấy nhà họ Mã hết sức náo nhiệt, khắp sân đều là người. Sau khi nàng chào hỏi qua khắp một lượt những người quen, rồi chen qua cửa bước vào, thì thấy Mã Kiều đang mặt mày hớn hở, đang kể lại sự việc xảy ra trong trận đánh cầu với mọi người.

- Lúc đó, Công chúa điện hạ vung một gậy đánh cầu đến trước ngựa của Tiểu Phàm, Tiểu Phàm…

- Hả? Công chúa á?

- Đương nhiên, ngươi đừng có ngắt lời, lúc đó… Ta nói đến đâu rồi nhỉ?

Giang Húc Ninh nghe vậy, không khỏi bụm miệng cười.

Trong phòng có thắp thêm một cây đèn, ánh sáng tương đối tốt, tuy bị đám đông làm cho ánh sáng lay động có chút thoắt mờ thoắt tỏ, nhưng vẫn có thể nhìn rõ hình dáng của gã.

Mã Kiều mặc một chiếc áo võ màu đỏ, bên ngoài nửa người là áo giáp da, đầu đội mũ da che tai, với một chiếc quần ống rộng màu nâu đất, dưới ống bó chặt lại nhét vào trong ủng, chỉ có bấy nhiêu thôi mà khiến hắn trở nên anh tuấn thêm vài phần. Nhìn kỹ gã, thì dường như có gầy hơn, đen hơn hồi xưa một chút.

Nhưng thay đổi lớn nhất không phải là ở vẻ ngoài của gã, mà là một thứ toát ra từ bên trong kia. Gã vẫn giống như trước kia, thao thao bất tuyệt khoác lác với đám bạn đó, nhưng Giang Húc Ninh có thể nhìn ra được, gã có một khí chất khác với trước kia, sáng rỡ hơn rất nhiều.

Dưới cằm gã râu mọc lún phún, chưa đến tuổi phải cạo râu, nhưng cạo lại không hết được, nhưng cũng chính vì thế mà dường như trông hắn ra dáng người đàn ông trưởng thành hơn. Ánh mắt của Giang Húc Ninh lướt qua cái cằm đang cử động của gã một cái, đoạn rời lên miệng hắn, đột nhiên toàn thân nàng nóng bừng, nóng lan cả đến tận mang tai.

Trước kia, chuyện như thế này có tưởng tượng cũng không ra, nàng coi Mã Kiều như huynh đệ, chưa từng coi gã là đàn ông. Cho dù từng bị gã nắm tay, hoặc đụng chạm những lúc vui đùa, cũng chẳng có chút cảm giác gì, nhưng lần này… Nhớ đến cú xoay người bất ngờ của gã ở hội đèn lồng Thượng Nguyên, nụ hôn bất ngờ đó khiến nàng không kịp trở tay, nghĩ thôi là đủ khiến nàng ngượng ngùng khôn tả.

Nụ hôn đó chẳng có gì hay ho, cảm giác rõ rệt nhất là đau, môi nàng bị va trầy sước, sưng mất hơn một ngày, nhưng nụ hôn đó đã gây nên một lực xung kích mạnh mẽ trong tim nàng.

Mã Kiều nói tía lia, đầu ngoảnh sang bên này một cái.

Giang Húc Ninh giật thột trong lòng, thậm chí có chút lo sợ sẽ bị gã nhìn thấy, vội vã cúi đầu, chen vào đám người bên cạnh mẫu thân nàng…

***

Trời về khuya, Bất Lương Soái Hoắc Minh Lôi cho mọi người kéo dài thêm một canh giờ nữa rồi mới giới nghiêm, bây giờ thời gian đã hết, khách khứa lần lượt cáo từ ra về.

- Kiều nhi, con tiễn hai mẹ con Tiểu Ninh nhé.

Bởi vì hai nhà quan hệ tốt từ trước tới giờ, nên Mã mẫu nói chuyện với mẹ con Diện Phiến Nhi lâu nhất. Sau khi tiễn hết khách khứa rồi, Mã mẫu mới dặn dò con trai mình tiền bọn họ về.

- Cháu… Cháu hơi mệt, không đi đâu, Ninh tỷ, ngày mai gặp.

Dương Phàm vốn định cùng đi tiễn, nhưng thấy Giang Húc Ninh cứ lấp ló nửa thân người phía sau lưng mẹ, có chút không giống với một Giang Húc Ninh hào sảng thường ngày, mà có vẻ giống như một tiểu nữ nhi e thẹn, thì trong lòng không khỏi rúng động. Vốn định nói “Cháu cũng đi!” nhưng nhất thời lại sửa thành không đi.

Mã Kiều đi ra cùng mẹ con Giang Húc Ninh, vừa hay bắt gặp Hoa đại nương đang chậm rãi bước đi. Nơi ở của Hoa đại nương cách nhà họ Giang không xa, hai chị em cùng sống gần cả đời trong phường bèn sóng đôi bước đi, vừa đi vừa nói chuyện. Thế là họ bỏ Mã Kiều và Giang Húc Ninh tụt lại phía sau.

Giang Húc Ninh đương nhiên thấy hồi hộp, còn Mã Kiều nghĩ lại sự việc tối hôm đó cũng có chút không thoái mái. Hai người sóng đôi đi theo sau hai vị lão nhân gia, tim khe khẽ đập, cả hai cúi đầu nhìn xuống mặt đất mờ mờ như sương, chẳng biết nên nói gì cho phải.

Có lúc, bọn họ khẽ nghiêng đầu, len lén liếc trộm người bên cạnh một cái, nếu vừa đúng lúc đối phương cũng đang nhìn sang, ánh mắt chạm nhau, bèn lập tức quay đi. Cái cảm giác vừa ngượng ngùng vừa e sợ đó, trước đây bọn họ chưa từng cảm nhận qua, nhất thời không thể nói rõ.

Rẽ qua con đường trước mặt là đến nhà họ Giang, nhà họ Giang là ngôi nhà gần ngã rẽ nhất. Diện Phiến Nhi đứng lại, mắt nhìn xuống đất, có chút ngại ngùng nói với Mã Kiều:

- Được rồi, ngươi cũng mau về nghỉ ngơi đi, ngày mai dậy sớm, còn phải đến doanh trại điểm danh nữa, đừng có đi trễ đó.

- Ờ! Vậy… ta về đây.

Mã Kiều dừng bước, thở phào một cái giống như trút được gánh nặng trên vai, kéo kéo vạt áo quân phục, vờ như dợm bước đi.

Giang Húc Ninh nhìn thấy bộ dạng lóng ngóng của gã, không khỏi bụm miệng cười, dịu giọng nói:

- Ngươi đấy, bây giờ cũng có vẻ nên người lắm rồi. Sau này làm cấm quân rồi, cũng coi như là thoát khỏi cái vòng nhỏ hẹp của Tu Văn Phường, cố làm cho tốt, sau này kiến công lập nghiệp, làm Đại tướng quân, rồi oai phong trở về cho ta xem nhé.

Mã Kiều bật cười ha hả, nói:

- Làm Đại tướng quân á, mấy người trẻ tuổi mà làm đến chức Đại tướng quân thì cũng có, nhưng bọn họ đều là con cháu thế gia cả. Còn những người xuất thân dân nghèo như bọn ta, thì trừ khi lập được công lao ngất trời, bằng không thì phải hết sức may mắn, đợi ta làm được đến Đại tướng quân thì chắc cũng thành ông lão bảy tám mươi tuổi rồi, đến lúc đó nàng còn muốn đến nhìn ta sao?

Giang Húc Ninh nói:

- Nếu ngươi về thì ta sẽ đến, bảy mươi tám mươi thì đã sao? Chỉ sợ đến lúc đó ngươi lại chê ta xấu xí thôi.

Mã Kiều buột miệng:

- Không có đâu, cho dù đến khi tám mươi tuổi, Tiểu Ninh vẫn là Tiểu Ninh, vẫn xinh đẹp như xưa.

Mặt Giang Húc Ninh thoáng chút ửng đỏ, khẽ gắt:

- Nói hươu nói vượn, vậy chẳng phải ta thành lão yêu tinh ư?

Thấy bộ dạng thẹn thùng mê hồn của nàng, Mã Kiều lại đột nhiên trỗi dậy cảm giác muốn được hôn nàng.

Tuy chỉ là suy nghĩ trong lòng, nhưng do kích động, đột nhiên lại để lộ ra qua ánh mắt. Giang Húc Ninh mơ hồ có chút cảnh giác, khẽ ngẩng mắt lên, mắt mở to hơn một chút, sự mê ly trong ánh mắt của nàng là mong đợi, hay kinh ngạc, hay sợ hãi, chính nàng cũng không rõ nữa.

Đầu Mã Kiều hơi cúi xuống…

- Tiểu Ninh, cháu…

Vừa đúng lúc đó, Hoa đại nương xuất hiện ngay chỗ khúc rẽ như một cơn gió, nhìn thấy hết cảnh tượng Mã Kiều nghiêng người định hôn, Giang Húc Ninh ngẩng mặt đón nhận.

Mã Kiều và Giang Húc Ninh lập tức đứng thẳng người dậy, hoang mang nhìn về phía bà ta, nói:

- Hoa đại nương…

- À… à! Tiểu Ninh à, trời không còn sớm nữa, cháu mau về sớm nghỉ ngơi đi, đại nương về nhà đây.

Sống lâu thành tinh, Hoa đại nương chỉ hơi khựng người mất một chút, đoạn lập tức lấy lại được trạng thái bình thường, tựa hồ như bà ta không hề nhìn thấy cảnh tượng đó. Giang Húc Ninh đỏ mặt đáp lại một tiếng, Hoa đại nương bèn quay người bước đi. Vừa rẽ qua góc tường, Hoa đại nương liền bước nhanh, chạy như bay vào cửa lớn nhà họ Giang, hạ giọng gọi:

- Muội nói này, lão tỷ tỷ, lão tỷ tỷ, tỷ mau ra đây…

Bị Hoa đại nương đột nhiên xen ngang, nên Mã Kiều và Giang Húc Ninh chỉ nói thêm vài câu đơn giản, rồi Giang Húc Ninh đi như chạy về nhà.

Mã Kiều trên đường đi về, trong lòng tràn ngập cảm giác mới lạ. Trước giờ gã chưa bao giờ coi Giang Húc Ninh là nữ nhi, bây giờ lại không thể không nghĩ đến, suy nghĩ lặp đi lặp lại: “Tiểu Ninh… thật ra rất xinh đẹp, lại chăm chỉ, lại là một cô gái tốt, giỏi giang, nếu quả thật mình có thể cưới nàng ấy về làm vợ…”

Nghĩ đến nụ hôn đó, nghĩ đến đôi môi mềm mại, mọng đỏ của Giang Húc Ninh, toàn thân Mã Kiều không khỏi nóng rực, đồng thời có cảm giác như vừa uống rượu, ngây ngất không thôi.

Trong màn đêm, có một bóng người lặng lặng đứng nơi góc tường, thấy Mã Kiều trở về, bóng người ấy nép sát hơn vào bờ tường, Mã Kiều không hay không biết, cất bước đi vào trong sân…
Bình Luận (0)
Comment