Say Mộng Giang Sơn

Chương 196

- Phu nhân, có nước rồi, phu nhân, ta…

Dương Phàm vừa mới nới vòng ôm, đem đứa bé ôm vào trong lòng, đột nhiên truyền tới giọng của một nữ tử.

Dương Phàm xoay người, chỉ thấy một cô nương với bím tóc lớn từ trong bong tối mờ mịt đi tới.

- Phu nhân…

Đóa Đóa nhìn tình cảnh trước mắt, đột nhiên ngây người, tay nàng buông lỏng, chiếc bồn nước bưng trong tay rơi xuống mặt đất, vỡ thành từng mảnh, nước bốc hơi, ánh sáng chiếu hơi nước bốc lên, bao phủ người nàng trong đó, như thể ẩn trong một màn sương mù.

- Cầm thú, ta sẽ giết ngươi…

Đóa Đóa ánh mắt ngây dại khẽ rời khỏi thân thể đẫm máu của Xuân Nữu Nhi, đối diện với ánh mắt Dương Phàm, mắt nàng đột nhiên hiện lên ánh sáng sắc lạnh, nàng rút đoản đao bên hông, nghiến răng nghiến lợi đánh tới phía Dương Phàm.

- Bịch

Thân mình Đóa Đóa nghiêng về một bên, nặng nề ngã xuống mặt đất, gáy nàng trúng một chưởng, ngất đi.

Tạ Tiểu Man từ trong bóng tối đi tới, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cũng không khỏi giật mình.

Tạ Tiểu Man nửa đêm tìm tòi, vốn không nghĩ rằng nhà kho quan phủ lại trở thành nơi ẩn náu, nhưng ngẫu nhiên nhớ tới lúc trước đi sang quý phủ Dương Minh Sanh, mời y hiệp trợ truy tìm thích khách ám sát Võ Hậu, y từng nói với Lạc Dương úy Đường Túng, nhà kho thành và nha môn có thể trở thành nơi ẩn náu của phạm nhân, vì thế mới tiến vào trong kho thành.

Nhắc tới cũng khéo, lúc Tạ Tiểu Man vào tới kho thành, đúng lúc Đóa Đóa đang bê chậu nước vào, vội vàng chạy vào hầm nhà kho, Tạ Tiểu Man liền bám theo sau nàng tiền vào.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Tạ Tiểu Man không biết phải làm sao?

Dương Phàm đưa đứa bé ôm vào lồng ngực, nói:

- Ta vừa phát hiện nàng ta ở đây, người phụ nữ này vừa sinh con, hoặc là khó sinh, không có bà đỡ tương trợ, nàng đã dùng dao…mổ bụng mình lấy đứa bé ra.

Hầm nhà kho trống trải khiến thanh âm của Dương Phàm có chút trống rỗng, lộ ra sự lạnh lẽo.

Dương Phàm vừa bế đứa nhỏ trong lồng ngực, cố gắng cố định một vị trí, để nó nằm thoải mái một chút, vừa nói tiếp:

- Ta hỏi qua nàng ta, trước khi chết, nàng nói nàng là phu nhân tướng quân Hắc Xỉ Thường Chi, đứa bé này là con tướng quân Hắc Xỉ Thường Chi.

Dương Phàm buộc đai lưng, cầm thanh đao chậm rãi đứng lên, nói với Tạ Tiểu Man:

- Lí do Võ Du Nghi đại tướng quân nói với ngươi chắc cũng như nói với ta, Nói các nàng ta đều là thám tử người Đột Quyết, nhưng ta tin nàng ta.

Tạ Tiểu Man có chút tỉnh táo lại, nói với Dương Phàm:

- Ngươi muốn làm gì?

Dương Phàm dừng trước nàng hồi lâu, bên môi lộ ra nụ cười bất đắc dĩ:

- Tiểu Man, ngươi còn nhớ đêm hôm đó ở

Long Môn không?

- Hôm đó…

- Hôm đó, hai đứa con của Chương Hoài thái tử đều chết, ngươi uống rượu giải sầu trên cây cao, ngươi hỏi ta nếu bản thân ta trải qua việc này, ta có thể thờ ơ được không. Ta nói, ta có thể, bởi đây là chức trách của ta, mặc dù ta không làm, cũng có người khác đi làm.

Dương Phàm đôi mắt lấp lánh, sáng ngời nhìn chằm chằm ánh mắt Tạ Tiểu Man, nghiêm túc nói:

- Ta không lừa ngươi, thật sự, lúc ấy ta đã nghĩ vậy, nhưng khi ta thực sự trải qua thời điểm đó, ta mới biết được, con người đôi khi không thể theo lý trí, người mà lúc nào cũng làm theo lí trí thì không phải người.

Trong lòng, đứa trẻ lại oa oa bật khóc, tiếng khóc quanh quẩn trong hầm nhà kho trống trải, Dương Phàm vỗ nhè nhẹ, xoay người nhìn thi thể đang đầm đìa máu tươi kia, mắt nàng còn chưa nhắm.

Cây đao Dương Phàm ở trước ngực, đao như dòng nước.

Mũi đao nhẹ nhàng từ bên hông rút lên, ánh mắt của hắn cũng nhẹ nhàng, linh hoạt sắc bén như lưỡi dao:

- Ta đã nghĩ, ta có thể vì mình mà không từ thủ đoạn, nhưng chung quy ta làm không được những việc trái lương tâm, ta phải cứu nó.

Tiểu Man có chút thương tâm, lúc hoành đao của

Dương Phàm hướng về phía trước, nàng phát hiện, mình thực sự đã coi hắn như người nhà.

Tiểu Man chưa từng có chút tình cảm đi quá với nam nhân nào, nhưng không biết từ bao giờ, bóng dáng Dương Phàm dần dần đi vào trong nội tâm nàng, tuy rằng vẫn chưa thể lay động vị trí a huynh trong lòng nàng, nhưng sau a huynh thì hắn là người duy nhất khiến nàng có cảm giác thân cận.

Mà hắn, giờ phút này lại hướng hoành đao vào nàng.

Tiểu Man rất muốn hỏi hắn, nếu ta không để ngươi đi, ngươi có thực sự giết ta không?

Nhưng nàng không hỏi, nàng nhìn đứa nhỏ trong lòng Dương Phàm, cái đầu hơi động, dường như đang tìm kiếm gì đó, lúc này nước mắt nàng đã chảy xuống, nàng nghĩ tới mẫu thân mình, lúc lâm chung, thứ duy nhất mẫu thân không bỏ là nàng, nàng là điều vướng bận duy nhất của mẫu thân lúc lâm chung.

Mẫu thân lâm chung, đem nàng gửi gắm cho a huynh, với tình cảnh trước mắt đều rất giống nhau, mặc dù nàng rất muốn biết,

Dương Phàm có vì đứa bé này mà phản bội nàng không, nhưng nàng không hỏi, bởi vì bên cạnh còn có một mẫu thân vĩ đại.

Tiểu Man chậm rãi lui một bước, thu hồi đao trong tay, kìm cơn sóng trong lòng, dùng ngữ điệu bình tĩnh nhất nói:

- Có cần ta giúp không?

Dương Phàm nhìn nàng, Tiểu Man khóe miệng chậm rãi lộ ra một nụ cười ấm áp, nhẹ nhàng mà nói:

- Võ Hậu Hành có thể một cú ngã mà chết, Tạ Tiểu Man đương nhiên có thể chưa từng nhìn thấy cảnh này.

Bóng đêm thâm trầm, chân trời mơ hồ có chùm sáng, nhưng vẫn chưa tới bình minh.

Dương Phàm, Tạ Tiểu Man, Đóa Đóa, mang theo đứa nhỏ đi khỏi hầm.

Sau khi Đóa Đóa tỉnh lại, Dương Phàm đem mọi chuyện kể cho nàng, hiện trường lúc đó đủ làm bằng chứng cho Dương Phàm, Đóa Đóa chỉ khóc, A Lang chết rồi, Nương Tử cũng chết, nàng một mình với đứa nhỏ, nàng không biết mình nên làm gì. Cuối cùng, nàng nghe theo sắp xếp của Dương Phàm, đi cùng đám người của hắn.

- Cô ấy…chôn ở đây, có được không?

Tạ Tiểu Man nhẹ nhàng hỏi Dương Phàm.

Dương Phàm nói:

- Lúc này, thật sự không thể mang cô ấy theo, tạm chôn nơi này, sau này sẽ nghĩ cách dời đi, vị trí kho hầm này chỉ cần nhớ kĩ là được rồi.

Ánh mắt hắn dừng trên khung cửa kho hầm lúc nãy, chỗ đó có một chữ “Tạp” to màu đỏ, đây là kho hầm số bảy.

Dương Phàm nói với Đóa Đóa:

- Đây là hầm số bảy, nhớ đó!

Đóa Đóa lau nước mắt gật gật đầu.

Đứa nhỏ ở trong lòng Dương Phàm khẽ nhúc nhích, Dương Phàm vỗ nhẹ vào mông nó:

- Đặt tên tiểu tử này là Tiểu Tạp, Đóa Đóa, ngươi cùng Tiểu Tạp, ta sẽ sắp xếp một chỗ ở cho hai người, còn chuyện giải oan với Địch Công, ta sẽ nghĩ biện pháp sau, chúng ta đi!

Đóa Đóa mặc trên người bộ quần áo cũ, cách ăn mặc như một quân Hán gầy yếu, dưới sự trợ giúp của Dương Phàm và Tạ Tiểu Man, Đóa Đóa dễ dàng theo họ bay qua bức tường cao, đi trên con đường dài khi trời còn mờ tối.

Trên đường gặp ba nhóm Võ Hầu tuần tra đêm, đều được Dương Phàm xử lí, sau đó còn gặp hai cấm quân thì được Tạ Tiểu Man xuất hiện giúp đỡ, Dương Phàm dẫn Đóa Đóa đi tới tòa nhà gần phường Diên Phúc Nam thành, dùng thẻ bài cấm quân để mở cửa phường.

Dương Phàm mang theo Đóa Đóa và đứa nhỏ vào trong nhà, tìm một phòng xá đầy đủ giường đệm, lại lấy ít nước giếng, tắm rửa cho đứa nhỏ, đứa bé tắm rửa sạch sẽ, làn da trắng mềm thật đáng yêu.

Hai người vây quanh đứa nhỏ, Dương Phàm lấy vải mềm xé ra, quấn quanh đứa nhỏ, đứa nhỏ vừa mới sinh ra sức khỏe còn yếu, nên sau một hồi bị dày vò liền ngủ ngay.

Đóa Đóa ôm đứa nhỏ, mở to ánh mắt hoảng sợ hỏi Dương Phàm:

- Dương đại ca, ta…Ta bây giờ phải làm sao? Đứa nhỏ cần ăn gì?

Dương Phàm nhíu lông mày suy nghĩ hồi lâu, thở dài, nói:

- Không thể tìm một vú em tới cho nó bú, ngươi tạm ở đây, khu này khá lớn, đứa nhỏ có khóc cũng không sợ bị láng giềng nghe thấy.

Lát ta rời đi, sẽ khóa sân cửa lại, ngươi nhất định không được ra ngoài.

Hắn ngẫm nghĩ một chút, lại nói:

- Khi trở về, ta sẽ mang chút gạo và mì, rau xanh, bản thân ngươi…à, đúng rồi, ta sẽ mua thực phẩm chín cho ngươi, hai ngày một lần. Tuy nhiên, đứa nhỏ phải ăn nước cháo nóng, ngươi cần chú ý, nấu cơm phải vào ban đêm, không được để ai thấy khói lửa.

Đóa Đóa hoang mang lo sợ, hiện tại chỉ có thể dựa vào hắn, nên chỉ gật đầu liên tục, ghi nhớ từng câu của hắn.

Dương Phàm lại nói:

- Đứa nhỉ chỉ uống nước cháo gạo sợ không ổn, ta đi xem một chút, mua ít sữa dê về.

Lúc ấy, đồ uống lưu hành nhiều nhất ở Đại Đường là sữa, các loại sữa, sữa bò và sữa ngựa thì không nhiều, nhưng sữa dê thì khá phổ biến, cho nên rất dễ có thể mua được sữa dê, tòa nhà Tiết Hoài Nghĩ tặng hắn, khắp nơi trồng hoa cỏ hiện tại đều dùng để làm bãi cỏ.

Dương Phàm nói câu nào, Đóa Đóa nghe câu đó, gật gật đầu, cô nương này đã bị những biến cố liên tiếp làm cho sợ hãi, lúc này chỉ dựa vào duy nhất Dương Phàm, tâm can nàng cũng đã nghe theo.

Dương Phàm đem những điều mình nghĩ ra dặn dò một lượt, cuối cùng nói:

- Đây là bọc quần áo.

Quần áo để trên giường, mặt trên đã vấy ít máu, Đóa Đóa gật gật đầu, nhớ tới phu nhân đã chết, nước mắt không kìm được chảy xuống.

Dương Phàm cẩm bọc quần áo, nói:

-Được, cái này ta mang đi, người phái chúng ta đi là Võ Du Nghi, là người đối đầu với Hắc Xỉ Thường Chi, tất nhiên cũng là bộ tộc Võ thị, Địch Công và Võ Thị sớm không qua lại, cũng từng nghĩ tới việc cứu viện Hắc Xỉ tướng quân, đáng tiếc những chứng cứ này đều muộn một bước, ta sẽ nghĩ cách đưa tới tay Địch công!

- Ân công! Dương đại ca!

Đóa Đóa lòng cảm kích không nói lên lời, đột nhiên hai gỗi khẽ cong, thình thịch một tiếng quỳ rạp xuống đất, ôm đứa nhỏ, nặng nề khấu đầu.

Dương Phàm vội vàng dìu nàng lên, nói:

- Ngươi làm gì vậy, mau đứng lên! Ngươi yên tâm, trên phố ai cũng biết đây là nhà của Tiết sư, cũng không biết từng qua tay ta, không ai dám xông vào đâu, cứ yên tâm ở nơi này, giờ không còn sớm, ta phải đi trước, sẽ quay về thăm ngươi sau.

Dương Phàm vội vàng rời khỏi, khi đi hắn khóa kỹ cửa chính, lúc đi tới ngã tư thì tiếng chuông ở Thiên môn đã vang lên.
Bình Luận (0)
Comment