Say Mộng Giang Sơn

Chương 263

Dương Phàm nắm con ngựa của Từ Lang Tướng, chạy ra khỏi nơi vô số mũi tên đang bay tới, tạm thời không có hung hiểm, sau đó mới quay đầu xem xét ông ta, chỉ thấy Từ Lang Tướng ngồi trên ngựa lảo đảo như sắp đổ, sắc mặt trắng xám, trong miệng mơ hồ có máu phun ra.

Một mũi tên trúng thẳng vào phổi ông, vốn thương tích đã rất nặng, sao còn có thể chống lại cái xóc nảy, Dương Phàm tuy vội vã nhưng cũng biết chịu sự xóc nảy kia, nói không chừng còn có cơ hội mất mạng, lúc này dừng lại thì ông ta mới không chết, số binh lính Đột Quyết xông vào hầu hết đều là kỵ binh, sẽ không trì hoãn được lâu nữa.

Nhưng cái mũi tên thô ráp kia đã xuyên trên người Từ Lang Tướng, lại một đường bôn ba, vết thương càng lúc càng lớn, nội tạng đều bị thương tích, mắt thấy đã không chống nổi nữa rồi.

Dương Phàm không khỏi lo lắng, truy binh sắp đuổi tới rồi, chủ soái của Phi Hổ Khẩu lại không hay những việc đang xảy ra, nên làm thế nào mới được. Nói chủ soái là linh hồn trong quân thực sự không phải là giả, một vị thống soái uy vọng nếu bạo tử, thì có thể khiến lòng quân sĩ khí sụp đổ, sẽ không chiến mà tự loạn.

Nhưng Dương Phàm tuy vô cùng lo lắng, vẫn không có kế sách gì khả thi, lúc này Thiên Ái Nô đột nhiên lên trước, hưng phấn nói:

- Nhị lang mau nhìn kìa, ở đó có xe.

Dương Phàm ngẩng đầu nhìn, quả nhiên thấy có một chiếc xe kéo đang đi phía trước trên mặt tuyết, bên cạnh còn có một con ngựa chở một người chăn nuôi, bảo vệ bên cạnh xe, có phần chậm chạp.

Dương Phàm thúc ngựa đi tới gần, Thiên Ái Nô hướng tới người biết tiếng vùng Lũng Hữu, hỏi:

- Sao các người chậm vậy?

Trên xe kéo đó còn có một người đánh xe, trên càng xe được kéo bởi ba con ngựa

Bên cạnh xe là một người đàn ông trung niên, khi Dương Phàm và Thiên Ái Nô thuyết phục bọn họ nhanh chóng đi tới Minh Uy Thú, bọn họ đã từng gặp hai người này, người trung niên kia đáp:

- Xe đi rất chậm, ta cũng rất lo lắng.

Thiên Ái Nô nhìn thăm dò chiếc xe, chỉ thấy trên xe có một người già, hai phụ nữ, mang theo trẻ hai đứa trẻ một lớn một nhỏ, Thiên Ái Nô nói:

- Sao không cưỡi ngựa?

Người trung niên kia nói:

- Nhà ta không có lao động cường tráng, không thả được ngựa, trong bộ lạc chuyên buôn rượu, không chăn ngựa, trong nhà nuôi nhiều ngựa để làm gì chứ?

Thiên Ái Nô nhìn Từ Lang Tướng đang gần như không chống đỡ nói, nói:

- Ta đưa ngựa cho các người, đổi lấy xe ngựa.

- Việc này.

Người trung niên kia do dự, Thiên Ái Nô nói;

- Ông còn chần chừ cái gì?

Người trung niên kia ngượng ngùng, nói:

- Trên xe…, còn có rất nhiều rượu, ta…

Thiên Ái Nô nghe xong, lại nhìn lên xe ngựa, toàn bộ phía sau chồng chất rất cao, ở giữa và phía trên còn đút đầy thảm và vải, đại khái là sợ vì xóc mà làm bình rượu va đập vào nhau mà vỡ. Chả trách tốc độ xe ngựa của ông ta lại chậm như vậy, nhiều rượu như vậy có thể chạy nhanh sao?

Thiên Ái Nô vừa bực vừa buồn cười, quát:

- Người Đột Quyết sắp đuổi tới rồi, mạng sắp không còn, ông còn lo cho rượu.

Người trung niên kia khóc không ra nước mắt nói:

- Cô nương, nhà ta toàn bộ đều dựa vào bán rượu mà sống à, số rượu này nếu mất rồi, cả nhà ta chạy đi đâu cũng không còn đường sống.

Thiên Ái Nô sờ lên ngực, còn có mấy thỏi bạc như hạt đậu, Thiên Ái Nô nói:

- Ta còn chút bạc vụn này, hơn nữa ba con ngựa tốt này, đủ cho số rượu này của ông rồi, ông đổi không?

Nói xong liền giơ tay lấy ra vốc giơ lên trước mặt ông ta, khoảng sáu bảy hạt, dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng rực rỡ.

Người chăn nuôi kia nhìn hạt đậu vàng trong tay nàng, lại nhìn ba con ngựa khỏe mạnh cường tráng kia, hơi phỏng đoán, thực sự có thể đổi được một xe rượu kia của mình, liền gật đầu nói:

- Được được, ta đổi, ta đổi.

Lập tức, Dương Phàm và Thiên Ái Nô xuống ngựa, rồi đỡ Từ Lang Tướng đang hấp hối xuống, cả người người chăn nuôi kia lại rời khỏi xe ngựa, lên ngựa của họ. Tuy cả nhà người này hoặc là người già, trẻ nhỏ, hoặc là phụ nữ, nhưng từ nhỏ đã trưởng thành trên thảo nguyên đều biết cưỡi ngựa, bọn họ cưỡi lên ngựa, nói lời cảm ơn với Thiên Ái Nô, liền thúc ngựa nhanh chóng rời đi.

Thiên Ái Nô một bước lên xe, xốc hết vải chăn thảm trên xe lên, đẩy tất cả các vò rượu xuống dưới, đợi ép đẩy hết các vò rượu lên tuyết xong liền ném toàn bộ vào đống tuyết, Thiên Ái Nô rải chăn thảm ra, liền cùng với Dương Phàm đỡ Từ Lang Tướng lên xe, lúc này Từ Lang Tướng đã rơi vào trạng thái hôn mê, bất tỉnh nhân sự rồi.

Thiên Ái Nô nhìn mũi tên cắm sâu trên người Từ Lang Tướng, lo lắng nói:

- Nhị Lang, chỉ e hắn không được rồi.

Dương Phàm nói:

- Ngươi nâng hắn lên, để hắn ít bị xóc hơn, chỉ cần hắn còn một hơi thở là được.

Dương Phàm nói xong, buông màn xe xuống, hai tay nắm dây cương, hét lớn một tiếng nói:

- Đi.

Liền lái cỗ xe ngựa chạy như bay trên cánh đồng tuyết.

***

Lúc này Phi Hổ Khẩu đã loạn lên, tam quân vội vàng tập kết, tất cả đồ quân nhu có thể mang đi đều xếp hết lên xe, cái gì không thể mang đi cũng dùng lửa chuẩn bị thiêu hủy hết, Phó tướng Tiêu Ngưng Phong đang cố gắng chỉ huy.

Chỉ là Từ Lang Tướng ở Phi Hổ Khẩu luôn có tác phong gia trưởng, thương cảm binh sĩ không phải là giả, lại coi nơi này như là sơn trại của ông, không ai có thể nghịch ông, ngay cả vị Phó tướng này cũng luôn tuân mệnh, cho nên uy vọng trong quân kém xa Từ Lang Tướng, đợi ông tập hợp đội ngũ chuẩn bị rút lui, lữ soái thủ hạ, các đội trưởng liền mồm năm miệng mười cãi vã nhau.

Có người đề nghị để chuyển quân nhu đi trước, còn đại đội thì đuổi theo để tiếp ứng cho Từ Lang Tướng, có người kiến nghị toàn quân lui binh, rút lui tới Minh Uy Thú trước, còn có người đề nghị bố trí một đội quân tiên phong đi lên trước đánh đội quân mai phục của Đột Quyết, lúc này Tiêu phó tướng liền không lấn áp được cục diện.

Một đống tướng tá tranh chấp, coi Tiêu phó tướng như cái dầu lớn để chiến đấu, lúc này tộc người Viêm Nhĩ kia vội vàng, dìu già dắt trẻ trốn đi rồi, Tiêu phó tướng vội vàng kéo mấy người dân du mục lại hỏi tình hình, số người này là nhân lúc hai quân giao chiến ở cửa cốc trốn thoát, đâu biết được tình hình cụ thể ở đó.

Tiêu phó tướng vừa hỏi, bọn họ nói kiểu gì cũng có, có người nói Từ Lang Tướng dẫn người đại triển thần uy, giết chết quân lính Đột Quyết tan rã, đã bảo vệ tốt cho cửa cốc, có người nói người Đột Quyết che trời phủ đất, có tới vài chục vạn người ngựa, Từ Lang Tướng đã xong đời rồi, người Đột Quyết đã sắp đánh tới.

Bọn họ người này một câu, người kia một câu, nói xong thì liền vội vàng bỏ đi, nghe vậy khiến Tiêu phó tướng và đám tướng tá đều hồ đồ. Có một số lữ soái, đội trưởng trừng mắt, cất cao giọng gầm thét mắng Tiêu phó tướng là kẻ bất lực, kẻ nhát gan, ông ta không dám đi, thì phải kéo bộ binh mà đuổi đi cứu viện, có tướng lĩnh thì giật dây Tiêu phó tướng khẩn trương hạ lệnh, toàn quân rút lui về Minh Uy Thú.

Một trận cãi vã, toàn bộ đại doanh Phi Hổ Khẩu hỗn loạn tựa như một cái chợ.

Lúc này, Dương Phàm vội thúc xe ngựa chạy tới, quân coi giữ Phi Hổ Khẩu đã tới dưới sườn núi, các loại xe chở quân nhu đều ở phía đằng kia, những tướng tá bất đồng ý kiến với Tiêu phó tướng đang vây quanh ông ta đã cãi vã, đám lính thì ôm mâu đứng trong đống tuyết không biết nên theo ai.

Dương Phàm đứng xa chỉ nghe thấy những tiếng lăng nhục rít gào của các tướng lĩnh, vội vàng giảm tốc độ, vén rèm lên, quay đầu hỏi:

- Tam quân đã loạn rồi, có thể đánh tỉnh ông ta không, bảo ông ta xuống…

Dương Phàm nói được một nửa, giọng nói lại ngừng, Thiên Ái Nô khẽ lắc đầu với hắn, thăm dò cổ bàn tay của Từ Lang Tướng, cúi đầu nói:

- Ông ta chết rồi.

Trong lòng Dương Phàm trầm xuống, hao hết trăm cay nghìn đắng mới kéo được Từ Lang Tướng ra, nhưng ông ta thật sự đã chết rồi.

Dương Phàm lo âu và bất an, không phải vì lo lắng bọn hắn nhiều lần gian khổ đưa tình báo tới nhưng lại không được Từ Lang Tướng coi trọng, mà vì thực sự xác định Bạch Đình là mục tiêu công kích chính là một tay hắn tạo ra.

Tuy rằng người đột Quyết nếu lựa chọn Liêu Tuyền của Hà Tây để công kích, thì cũng sẽ tạo ra rất nhiều thương tổn cho bách tính muôn dân, như vậy triều đình sẽ phải đối mặt với cục diện càng khó khăn hơn, mà Thổ Phiên cũng có thể sẽ nhúng tay vào, nhân cơ hội dùng mâu thuẫn giữa bọn họ để hướng tới Đại Đường, nhưng trước mắt nơi này rốt cuộc vẫn là lựa chọn của hắn.

Hắn lựa chọn nơi này, vốn dĩ là vì hậu phương tiện lợi, khi khẩn cấp còn có thể điều động binh mã ở hai địa phương Hà Tây và Sóc Phương, nhưng vì sự kiêu ngạo của Từ Lang Tướng mà làm hỏng việc quân cơ, nếu một chút sơ sẩy mà làm tổn hại tới dân chúng ở Lương Châu, thì hắn khó mà tránh được sai lầm này.

Dương Phàm ngẩng đầu nhìn đỉnh núi, đỉnh núi có ba chỗ phong hỏa dài, hôm nay thời tiết thật đẹp, ba chỗ phong hỏa đài này đều đã dấy lên khói báo động, khói cuồn cuộn bay lên không trung, tuy nhiên bị gió thổi, vẫn rất lâu không tan, Dương Phàm thoáng an tâm một chút.

Có khói lửa này, ít nhất quân coi giữ Minh Uy Thú có thể đề phòng trước, còn các bộ lạc du mục lớn nhỏ bên ngoài Minh Uy Thú thì biết rõ hết thảy mọi tín hiệu cảnh báo, chỉ cần không quá ngu xuẩn, bọn họ đều sẽ lập tức rút khỏi Minh Uy Thú, đương nhiên, nếu đụng phải những chủ nhân thà rằng liều mình chứ không tha, thì thực sự không có cách nào.

Bên tai, các tướng còn đang cãi vã không ngừng, Dương Phàm đột nhiên bạo phát, đột nhiên xoay người, đứng ở đầu xe, quát to:

- Đừng có cãi nhau nữa.

Khiến các tướng lĩnh đều ngẩn ra, nhìn trang phục của hắn, giống như là dân chăn nuôi, nhưng nói tiếng hán thì rất rõ ràng.

Dương Phàm quát:

- Hai đội quân của Đột Quyết, lần lượt chọn hai con đường đi xuyên qua sa mạc và Di Nga hướng về phía Bạch Đình công kích, đến nay hữu lộ quân từ Di Nga đã tới cửa núi, các ngươi còn ở đây huyên náo mà không chịu lập tức quay về Minh Uy Thú, đợi quân địch tới rồi, các ngươi chủ yếu la bộ tốt, chẳng phải là toàn bọ chôn vùi ở nơi này sao?

Một đội quân coi giữ trú đóng ở Phi Hổ Khẩu phần nhiều là bộ tốt, trên thực tế biên quân các nơi đóng quân chức trách chủ yếu là phòng thủ, cho nên trong quân phần lớn là bộ tốt, khi cần tới biên cương xa xôi dã chiến, sẽ điều động một đội kỵ tốt khác làm chủ lực, đây là những binh sĩ hàng năm phòng thủ biên cương dùng cơ hội cưỡi ngựa ít hơn, sẽ không có nhiều quân phí nuôi dưỡng ngựa.

Tiêu Ngưng Phong bị thuộc hạ của mình làm cho bụng đầy lửa giận, thấy một người ngoài hét to, không khỏi phẫn nộ:

- Ngươi là người phương nào?

Dương Phàm lấy tấm lệnh bài bên hông, lớn tiếng nói:

- Vũ Lâm Bách Kỵ cấm vệ quân Dương Phàm, phụng thánh chỉ đi về phía tây làm việc, nghe được tin tức của quân Đột Quyết, cố ý tới cảnh báo.

Cổ Chu bên cạnh cũng “a” lên một tiếng, nói:

- Là hắn, hắn chính là người mà nói chuyện với Từ Lang Tướng.

Một đám tướng tá xông tới, mồm năm miệng mười hỏi han:

- Lang tướng thế nào rồi, Từ Lang Tướng vẫn ổn chứ?

- Từ Lang Tướng, ông ta…

Dương Phàm do dự một lát, đang muốn nói thẳng ra cái tin Từ Lang Tướng đã chết, trong xe đột nhiên truyền tới tiếng chửi bậy đầy dũng khí của Từ Lang Tướng:

- Ta vốn rất khỏe! nhưng bây giờ sắp bị đồ khốn khiếp các ngươi làm cho tức chết rồi.
Bình Luận (0)
Comment