Say Mộng Giang Sơn

Chương 267

Người Đột Quyết giống như bầy sói bao vây quân Đường như vũ bão làm quân sĩ không thoát ra được. Hai bên chiến đấu không ngừng nghỉ, thây người chồng chất đầy khắp nơi.

Tiêu phó tướng tay mang trường đao, chạy nhanh như bay bên cạnh xe ngựa, mặt đầy mồ hôi và vết máu, vẻ mặt thê lương nói to:

- Lang tướng quân! Các huynh đệ trong đội hầu hết đã bị thương vong, có thể ra lệnh cho trú đội tiến lên!

- Không được! Trú đội không thể tiến lên! Hãy nghĩ ngơi và chuẩn bị cho đội tiên phong toàn bộ chuẩn bị xông lên, bằng bất cứ giá nào cũng chặn người Đột Quyết, khiến chúng không thể tiến đến nửa bước!

- Lang tướng quân!

- Có nghe lệnh ta không!

- Vâng! Tai hạ sẽ chặn người Đột Quyết, khiến chúng không thể tiến đến nửa bước!

Tiêu phó tướng hét lên một tiếng, xoay trường đao quát:

- Các huynh đệ tiên phong, theo ta xông lên!

Vừa nói xong y liền tiến lên trước nhất.

Đội quân thứ ba là đội quân dự bị cuối cùng gồm hơn một ngàn kỵ binh. Bọn họ đang nhìn sang bên này, hy vọng Lang tướng quân có thể hạ lệnh cho bọn chúng xông lên thay thế cho các huynh đệ đang chiến đấu mệt mỏi kia. Nhưng chiếc xe ở đằng kia vẫn đứng yên không một tiếng động.

Thiên Ái Nô không thể để bọn họ tiến lên được. Nếu ra lệnh họ xông lên chiến đấu có thể giết được nhiều người, vì họ còn khỏe. Nhưng mục đích của nàng là để những quân sĩ này về phòng thủ Minh Uy. Nếu để họ xông lên lúc này chỉ có thể lấy một chọi một, nhưng dựa vào thành lũy chắc chắn ở Minh Uy cánh quân sĩ này có thể lấy một chọi mười. Nàng nghĩ trăm phương ngàn kế nhưng mục đích cuối cùng cũng chỉ muốn bảo tồn lực lượng.

Chính vì vậy, đội dự bị không thể sử dụng. Nếu viện binh đến trợ giúp kịp thời thì đội dự bị và viện quân cùng nhau yểm hộ toàn quân thực hiện trọng trách. Hiện tại nếu họ xông lên rồi sau đó lại mệt mỏi, không còn sức chiến đấu. Nếu cánh quân phòng thủ Minh Uy chi viện hai ngàn quân, như vậy sẽ không có lực lượng bảo hộ cho bọn họ toàn quân trở về.

Lúc này Thiên Ái Nô lo lắng nhất chính là làm thế nào để phòng thủ Minh Uy. Nếu viện quân không đến thì toàn bộ đội quân có thể bị chôn vùi. Nàng và Dương Phàm thân thủ siêu phàm nhưng trước thiên binh vạn mã không thể nào thoát được, mọi chuyện không thể lường trước được.

Thiên Ái Nô ngồi trong xe hồi hộp theo dõi trận chiến. Nàng như một con cá bị cách ly khỏi nước, cảm giác vô cùng khó chịu. Nàng muốn rời khỏi xe để hít lấy bầu không khí mới mẻ, nhưng lúc này nàng không thể nào ra ngoài được. Nếu nàng ra ngoài, mọi người sẽ biết được Lang tướng quân đã chết, toàn quân sẽ bị tan rã.

Thiên Ái Nô hít một hơi rồi thở ra thật mạnh. Dương Phàm ở ngoài xe có thể nghe được hơi thở của nàng. Hắn vẫn ngồi như cũ, một tay hạ mảnh vải xuống nhẹ nhàng đưa bàn tay vào trong an ủi nàng. Thiên Ái Nô như người sắp chết đuối vớ được chiếc phao, liền nắm vội lấy bàn tay hắn.

Nàng đang nắm chặt bàn tay to có phần lạnh lẽo nhưng vô cùng mạnh mẽ của Dương Phàm. Những thấp thỏm lo âu trong lòng như có một ma lực làm cho chúng biến mất khiến nàng nhanh chóng bình tĩnh trở lại. Dương Phàm cũng cảm giác được bàn tay nàng thật lạnh, toát cả mồ hôi khiến cho hắn không khỏi thương cảm.

- Lang tướng quân! Lang tướng quân!

Cổ Chu ngã nhào lăn một vòng xông tới.

Dương Phàm nghe tiếng la, liền muốn rút tay lại nhưng Thiên Ái Nô siết lại chặt hơn, nàng hướng phía cửa sổ nói:

- Nói!

Cổ Chu vừa khóc vừa nói:

- Lang Tướng quân! Tiêu phó tướng chết trận rồi. Quân tiên phong cùng các huynh đệ chết hơn một nửa, chỉ còn lại những huynh đệ sức tàn lực kiệt cả rồi. Xin Lang tướng quân hạ lệnh, cho đội quân dự bị tiến lên ... Bằng không các huynh đệ sẽ chết thảm hết!

Thiên Ái Nô suy tư một lát hỏi:

- Không có tin tức của viện quân sao?

Cổ Chu nói:

- Không có! Ngay một bóng người cũng không!

- Lên đi! Đội quân dự bị xông lên, để quân tiên phong và quân sĩ tạm nghỉ! Truyền lệnh quân kỵ chuẩn bị, sau một nén hương toàn quân phản công!

- Phản công?

Cổ Chu sửng sốt, bọn họ bây giờ còn lực lượng để phản công ư?

Thiên Ái Nô nói rất có khí phách:

- Đúng! Phản công! Toàn quân tiến lên, chuẩn bị phản công. Một nhóm huynh đệ mau cưỡi ngựa chạy về phía phòng thủ Minh Uy, chúng ta cản phía sau!

Cổ Chu đã hiểu ra, hắn bỗng giật mình lên tiếng đáp:

- Vâng!

Cổ Chu ưỡn ngực bước nhanh rời đi, Thiên Ái Nô bỗng nhiên vén màng kiệu lên gọi nhỏ:

- Nhị Lang!

Dương Phàm quay đầu lại nhìn, thấy nét mặt dịu dàng của Thiên Ái Nô hắn liền giãn chân mày ra. Nàng nói nhẹ nhàng:

- Nhị Lang, hôm nay có lẽ chúng ta phải bỏ mạng nơi này rồi!

Dương Phàm theo bản năng cầm chặt chuôi đao, nói từng tiếng một:

- A Nô, chỉ cần ta còn một hơi thở, nhất định sẽ bảo vệ nàng an toàn!

Thiên Ái Nô từ từ ngước mắt lên nhìn vào mắt Dương Phàm, nhẹ nhàng hỏi:

- Huynh có thích ta không, phải nói thật lòng đấy?

Dương Phàm mấp máy môi rồi, gật đầu thật mạnh.

Thiên Ái Nô cố chấp nói:

- Ta muốn nghe huynh nói ra!

Dương Phàm hít mạnh vào, dùng sức gật đầu nói:

- Đúng, huynh thích muội! Dương Phàm thích A Nô!

Thiên Ái Nô nở nụ cười ngọt ngào, bỗng nhiên nàng ngả thân mình mềm mại vào thành xe dịu dàng thở dài, hạ giọng nói:

- Vậy là được rồi. Chết thì có gì đặc biệt hơn sống.... Chết thì có gì đặc biệt hơn sống sao?

Có đôi khi, mạng sống có trong đời là một chuyện vô cùng quan trọng, cũng có khi nó không là gì cả. Mặc kệ là tính mạng của mình hay của người khác, tất cả đều như rau dại bên đường. Chuyện đó chính là lúc này, là giờ phút này đây!

Con người điên cuồng đông như kiến, chém giết lẫn nhau, một người ngã xuống liền có người khác vào thay thế. Thấy người chồng chất cao như núi, máu chảy thành sông. Đến giờ phút này so với sắt thép cần phải kiên cường hơn. Có đôi khi chết không có gì đặc biệt, nên khi đối mặt với thời điểm đó, con người cũng chỉ có thể xông lên!

Chuẩn bị xe, Dương Phàm đột nhiên đứng lên, nói như sấm sét:

- Lang tướng quân có lệnh toàn quân phản công!

Đứng cách xe không xa, lính liên lạc cũng nghe được Thiên Ái Nô trong xe truyền đạt mệnh lệnh, lập tức phát cờ hiệu. Đã sớm nắm hai nắm đấm đứng bên cạnh ngựa, huyết mạch sục sôi, những kỵ binh đều chuẩn bị sẵn sàng trên lưng ngựa. Đám binh sĩ mêt mỏi, thương vong tạm nghỉ dưỡng sức. Đối với họ dù có thương tổn hay không, dù chân cụt tay đứt, chỉ cần có thể cử động được nhất định sẽ cầm vũ khí chiến đấu.

Tiếng kèn xung phong vang lên.

Dương Phàm từ từ rút thanh trường đao đeo bên thắt lưng tạo ra những tiếng động loạt xoạt.

Hắn định đợi thời khắc toàn quân tiến lên, sẽ chặt đứt dây cương, phi ngựa xông thẳng lên. Dù người Đột Quyết có hung hãn đến cỡ nào, hắn nhất định tiến lên giết địch mở đường máu, nhất định phải mang Thiên Ái Nô còn sống ra ngoài. Hắn nợ nàng!

Đao đã giương lên không trung chợt có ánh nắng phản xạ ra một tia sáng kỳ lạ. Dương Phàm nhanh chóng mở to hai mắt ra nhìn. Xa xa có một điểm đen. Trong khoảnh khắc điểm đen kia liền biến thành vòng tròn cuộn cuộn như hình một con rồng khổng lồ. Dương Phàm giật mình, hưng phấn kêu to:

- Viện quân đến rồi! Viện quân đến rồi!

Cuối cùng viện binh phòng thủ Minh Uy cũng tới!

Đối với tướng phòng thủ Minh Uy thì đây cũng là một quyết định vô cùng thống khổ. Vứt bỏ quân mình như không hề để ý đến, ngồi nhìn hàng nghìn huynh đệ lần lượt chết bên đường, hắn không thể nào chịu nổi. Nhưng nếu hắn phái hết toàn bộ hai ngàn năm trăm tên kỵ binh trong tay nhưng chẳng những không thể nào cứu năm nghìn quân coi giữ Phi Hồ Khẩu mà còn làm cho cánh quân này chết theo thì hắn không chịu nổi.

Cuối cùng, hắn vẫn lựa chọn đánh cược một lần phái viện binh tới.

Tiếng hét của Dương Phàm , làm kinh động đến toàn bộ binh lính hai bên. Họ đều nhìn về phía phòng thủ Minh Uy i, thấy được chiến kỳ, thấy được chiến mã cuồn cuộn chạy như bay. Đám quân sĩ đồng loạt vang lên tiếng hoan hô.

Một tiếng kèn vang lên, binh lính bên cánh trái khoảng một nghìn năm trăm kỵ binh đều đã rút đao ra khỏi vỏ. Toàn đội xếp thành hình như song mã sắc bén tạo thành đường cong lao về phía quân địch.

Dựa vào tốc độ cực nhanh của ngựa, khi bọn họ dọc theo đường cong vô tình lao về phía doanh trại người Đột Quyết tới một tốc độ được phát huy nhanh đến mức cao nhất.

Quân sĩ phản ứng không chậm so với bọn họ, nhưng tốc độ không thể nào so sánh được. Bọn họ vừa lao ra vài bước, phía sau liền vang lên những tiếng hoan hộ. Vốn bọn họ nghĩ bản thân sẽ chết, nên quyết tâm chuẩn bị xông lên thì bây giờ đám binh sĩ ngạc nhiên quay đầu lại, lập tức phát hiện ra viện binh đã đến.

Trong xe, Thiên Ái Nô nghe được tin viện binh đã đến, nàng liền lấy lại bình tĩnh, dùng giọng của Từ Nghĩa Sinh la lớn:

- Cổ Chu, Lương Tứ Nhi!

Vừa lúc Lương Tứ Nhi đáp:

- Xin Lang tướng quân ra lệnh!

Thiên Ái Nô nói:

- Phất cờ hiệu! Lệnh cho cánh quân phía bên phải tập kích cánh phải! Toàn thể lính bộ, chuẩn bị lui lại!

- Vâng!

Lương Tứ Nhi trả lời một tiếng, đại kỳ lần nữa lại huy động, quân chi viện từ phòng thủ Minh Uy thấy cờ hiệu khoảng cách còn xa hơn trăm bước, liền quẹo qua phải theo hướng đồng hoang mà đi, vượt qua người Đột Quyết ở cánh trái mà tiến lên!

Tiếng chân vội vã vang lên như sấm, viện quân phòng thủ Minh Uy như lưỡi hái sắc bén, đi đến đâu, kẻ địch chết đến đấy. Người Đột Quyết cũng có thiệt hại lớn, họ không có thời gian và khoảng cách để triển khai chiến mã. Trong lúc này bị quân Đường lao tới liền ngã ngựa. Mãi cho tới khi thế xông tới của đối phương chậm lại, trận thế mới đứng vững

Tiếng ngựa hí vang, tiếng người hò hét. Tình hình hai bên lúc này đã ngang nhau, cuộc đại chiến giữa các kỵ binh bắt đầu.....

Khi đội quân thứ ba của người Đột Quyết đã đuổi tới.chỗ hai bên chiến đấu với nhau vô cùng ác liệt. Lúc này trên mặt đất có vô số các xác người chất chồng lên nhau. Gió thổi vù vù như muốn cuốn phăng cả cánh đồng trống này đi. Một vài chú ngựa không chủ, một số binh sĩ bị thương lại nằm giẫy dụa trên mặt đất. Bọn họ muốn phái người đi tìm hiểu nguyên nhân nhưng liền thấy Thủ Lĩnh tiên phong của bộ lạc đang dẫn binh quay lại.

Thì ra là kỵ binh của quân Đường vừa ngăn địch, che chở cho sĩ tốt, vừa đánh vừa lui về tới gần khu vực phòng thủ của Minh Uy.. Bọn họ không biết còn bao nhiêu quân kỵ binh của nhà Đường, sợ sơ suất khi phản công bị áp chế, đành phải lui quân trở về khiến cho miếng thịt béo bở đưa đến miệng mà còn bị đánh mất.

Phòng thủ Minh Uy, Tướng quân phòng thủ Bạch Đình Trung lang tướng Diệp Vân Báo tự mình ra khỏi cửa thành nghênh tiếp. Đám tướng sĩ Phi Hồ máu tràn đầy áo giáp, hai tay nắm giữ nơi vết thương do đao gây nên. Mặc dù họ rất mệt mỏi, vết thương đầy người nhưng tất cả tướng sĩ tràn đầy sức sống sau khi thắng trận trở về.

Xe ngựa của Dương Phàm được các tướng sĩ hộ tống,đi về phía cửa thành.

Dương Phàm đánh xe ngựa với vẻ mặt sầu khổ.

Thiên Ái Nô cho hắn một vấn đề nan giải:

“Không được nói nàng đã thay thế Từ Nghĩa Sinh chỉ huy trận này.”

Không nói là nàng thì giải thích thế nào? Chẳng lẽ nói sau khi trúng tên đã chết nhưng sống lại ư? Nhưng không đồng ý nguyện vọng của nàng, với giọng điệu nũng nịu của nàng làm sao mà hắn có thể chống cự được?
Bình Luận (0)
Comment