Say Mộng Giang Sơn

Chương 274

Vào lúc chạng vạng tối, đúng lúc đang tấn công thì dừng lại, đội quân Đột Quyết rút lui như nước chảy ngược.

Rất nhanh, ở phía xa xa, trên đầu các lều trướng bốc lên từng đợt khói. Dưới thành có vô số thi thể nằm trong vũng máu.

Từng cơn gió mang theo hơi bếp vào cánh đồng bát ngát, như là biểu tượng của sự sinh tồn. Vô số thi thể đó cũng không phảikhông vì sự sinh tồn.

Quân coi giữ đầu thành mệt mỏi thu thập lại chiến trường, bổ sung các loại vũ khí thủ thành, đem thi thể của chiến hữu khiêng xuống, lại đỡ những huynh đệ bị tổn thương của mình xuống. Một cảnh tượng đau buồn sau trận chiến.

Dương Phàm nói với Thiên Ái Nô:

- Chúng ta về thôi, Diệp Trung lang tướng phải tiếp đãi viện quân, bây giờ không có thời gian gặp ta. Ta về suy nghĩ kỹ kế hoạch của mình một chút, ngày mai nói lại với ông ta.

Thiên Ái Nô khẽ gật đầu. Hai người vừa đi tới thành, liền thấy một thị vệ đang vội vã đi tới. Bọn họ thấy Dương Phàm, liền đứng lại nói:

- Dương Thị vệ, Trung lang tướng quân cho mời.

Dương Phàm quay đầu liếc mắt nhìn Thiên Ái Nô. Thiên Ái Nô gật đầu, dịu dàng nói:

- Ta đợi huynh ở dịch quán.

Dương Phàm đi cùng thị vệ kia tới thẳng phủ của Trung lang tướng quân đóng ở Minh Uy. Đó là một căn nhà rất rộng, cổng gác nghiêm ngặt, binh sĩ cầm đao gươm canh cửa, tuần tra bốn phía. Theo sự chỉ dẫn của tên thị vệ, Dương Phàm đi dọc theo con đường lát đá vuông vức thẳng tắp tới tận chính đường.

Dưới bình phong uy vũ, đặt mấy cái ghế nhỏ, hai cái ghế tựa. Ngồi trên cái ghế bên phải là một người mập mạp, khoảng lục tuần, mặc đồ nhung, không đoán ra được phẩm hàm. Ngồi bên trái, Trung lang tướng Diệp Vân Báo đang nói chuyện cùng lão.

Dương Phàm báo danh tham kiến. Diệp Vân Báo liền giới thiệu:

- Dương Phàm, đây là Kinh lược Đại sứ Hà Nguyên Hành quân Đại tổng quản Lâu Đại tướng quân. Sau khi Lâu tướng quân nghe nói việc của ngươi, rất muốn gặp ngươi.

Dương Phàm nghe xong không khỏi kinh ngạc. Lão già mập mạp cười tủm tỉm vẻ mặt hòa nhã, hoàn toàn không nhìn ra chút khí chất nào của một lão tướng sa trường, nếu không phải là mặc đồ nhung lụa thì chẳng khác gì một một ông lão chân thực gặp ngoài đường.

Dương Phàm vội vã chào, nói:

- Ty chức Dương Phàm, tham kiến Lâu Đại tướng quân.

- Ha ha, không cần đa lễ. Lão phu đã nghe nói về việc của ngươi! Rất giỏi, rất giỏi, đúng là hậu sinh khả úy.

Lâu Sư Đức đứng dậy, nắm cánh tay Dương Phàm, cười nói:

- Tới đây, ngươi không thuộc quyền chỉ huy của ta, không cần giữ lễ như vậy, ngồi xuống nói chuyện.

Lão vừa di chuyển, Dương Phàm liền phát hiện một chân của lão hình như có tật, dưới chân bước vô lực, hoàn toàn là do một chân còn lại chống đỡ, cho nên hành động thong thả, bả vai trái phải cũng một bên cao một bên thấp. Hắn vội đưa tay ra dìu lão.

Vừa thấy Lâu Sư Đức đứng lên, Diệp Vân Báo cũng vội đứng dậy. Hai người cùng dìu Lâu Sư Đức ngồi xuống. Dương Phàm liền ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

Lâu Sư Đức vuốt vuốt chòm râu nói:

- Mọi việc ngươi đã làm khi ở Đột quyết, lão phu vừa nghe Vân Báo nói rồi. Những việc này, Vân Báo đã gửi công văn tới phủ Lương Châu. Sau đó Lương Châu phủ sẽ chuyển về kinh, triều đình sẽ ban thưởng.

Lâu Sư Đức dừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Vân Báo nói, ngươi và Thống soái A Sử Na Mộc Ti của Đột Quyết có tướng mạo giống nhau, có thể đánh tráo được. Ngươi cho rằng nên lợi dụng mâu thuẫn giữa hai bộ tộc A Sử Na và A Sử Đức, khơi mào để họ tự giết nhau?

Dương Phàm cúi người nói:

- Vâng, ty chức đã bàn việc này với Trung lang tướng, chỉ là biện pháp này có nhiều sơ hở. Hơn nữa thực hiện cũng không dễ. Mấy ngày nay, Diệp Trung lang tướng suy nghĩ rất nhiều, ty chức cũng đang tìm cách, vừa nãy khi đứng trên thành quan sát, ty chức chợt nghĩ ra một chủ ý, có vẻ khả thi.

Lâu Sư Đức có phần có hứng thú, nói:

- Ồ? Lão phu gọi ngươi tới, là muốn thương lượng việc này, xem có thể tiếp thu huy động ý kiến của quần chúng, tìm biện pháp khả thi. Không ngờ ngươi đã có chủ ý riêng, mau nói đi, để lão phu nghe xem.

Dương Phàm nói một lượt cách mình vừa nghĩ ra lúc đứng ơ trên thành cho Lâu Sư Đức nghe. Lâu Sư Đức híp mắt lại, suy ngẫm một lúc lâu, chậm rãi nói:

- Ừm, biện pháp này thực sự khả thi hơn nhiều so với cách mà các ngươi đề nghị trước đó.

Diệp Vân Báo nói:

- Đại tổng quản, giọng nói của vị A Nô cô nương kia là vấn đề quan trọng. Nếu Mộc Ti kia đã có thể nói chuyện thì sao? Nếu như người nghe Dương Phàm nói chuyện đã từng nghe qua giọng nói của Mộc Ti thì sao?

Lâu Sư Đức gật đầu, rồi lại lắc đầu, nói:

- Vấn đề này không phải là lớn. Lão phu năm đó khi làm lính, cũng đã từng gặp một vị huynh đệ bị thương ở cổ họng, hiện giờ đã tốt hơn nhiều, trong thời gian ngắn như vậy, giọng nói cũng không thể khôi phục nguyên trạng được.

Hơn nữa, giọng nói của Mộc Ti khác với người của bổn tộc gã. Không có quá nhiều người từng nghe. Lâu lâu nghe vài câu cũng khó phân biệt có phải gã hay không? Hơn nữa, tướng mạo giống hệt, đủ để đánh tráo. Kế này cũng được. Lão phu cho rằng, điều thực sự đáng lo chính là hai điểm:

Một là sau khi cải trang thành Mộc Ti, chắc hẳn phải tung tin cho mọi người biết? Tin tức này là muốn để người của bộ lạc A Sử Đức biết, phải tìm bộ tộc A Sử Đức hoặc nước phụ thuộc bộ lạc A Sử Đức mới có hiệu quả. Nếu trong quân doanh Mộc Ti mở ra, không đợi truyền tới tai A Sử Đức, Mộc Ti có thể phát giác ra điều khác thường.

Hai là phải để người của bộ lạc A Sử Đức biết. Như vậy để ai biết? Mộc Ti là Thống soái một quân. Hơn nữa lại vừa tranh đấu với A Sử Đức, cần lí do thế nào, gã mới có thể tiếp cận người của bộ lạc A Sử Đức? Với thân phận của gã, không thể tiếp xúc một tiểu tốt, càng không thể đem tin tức Khả Hãn đã chết tiết lộ cho một tiểu tốt, chỉ có thể là tướng lĩnh của A Sử Đức, điều này lại là một vấn đề khó.

Lâu Sư Đức quả nhiên là người điềm tĩnh, ngồi ở chỗ không nóng không lạnh, nắm chặt đầu ngón tay, thong thả nói, cuối cùng mới cười ha ha:

- Cho nên, chỗ khó chủ yếu là “Mộc Ti” tại sao phải tiết lộ cơ mật quan trọng như vậy cho bộ lạc A Sử Đức biết? Về giọng nói, việc rất nhỏ, với bản lĩnh tùy cơ ứng biến của Dương Phàm khi ở Tiết Diên Đà, thừa sức ứng phó chuyện này.

Lâu Sư Đức vừa nói, Dương Phàm và Diệp Vân Báo hiểu ra vấn đề ngay. Ba người lại nghị luận thêm một hồi rất lâu, vẫn không tìm thấy cách nào không hề có sơ hở mà khiến người ta tin phục. Lâu Sư Đức cười nói:

- Được, cách này tuy rằng hay, nhưng nếu vẫn chưa trọn vẹn, vậy thì dùng nắm đấm đánh người Đột Quyết trước. Chúng ta đối phó với địch cũng không phải chỉ cần mưu kế mà còn phải dũng mãnh.

Cách thức thế nào có thể từ từ nghĩ, bây giờ đã nghĩ đến việc lợi dụng diện mạo giống hệt này như thế nào, còn sợ nghĩ không ra cách thực hiện kế hoạch này thế nào sao? Dương Phàm, ngươi về dịch quán nghỉ ngơi trước đi. Hai điểm ta vừa nói, ngươi suy nghĩ thêm. Chúng ta hợp mưu hợp sức, nhất định có thể nghĩ ra một kế hoạch không có kẽ hở.

Dương Phàm nghe xong vội đứng lên nói:

- Vâng! Nếu như thế, ty chức xin cáo từ.

Lâu Sư Đức nói:

- Ừ! Đúng rồi, huynh đệ trong Bách Kỵ của ngươi đều rất quan tâm ngươi. Nghe nói nếu ngươi về, tất sẽ nhập quan. Lần này bọn họ cũng đi cùng lão phu tới, bây giờ đang ở dịch quán đợi ngươi, ngươi mau về gặp họ đi, chớ để họ sốt ruột.

Dương Phàm vui mừng, vội vàng nói:

- Vâng, ty chức cáo lui.

Dương Phàm rời khỏi, Diệp Vân Báo nói với Lâu Sư Đức:

- Đại tổng quản hình như khá coi trọng kế sách này?

Lâu Sư Đức đứng dậy, chậm rãi đi tới bên tường, phía trước chính đường là một cái bản đồ mãnh hổ hạ sơn, hai bên là vách tường, cũng treo tấm bản đồ trong núi. Đây là tin tình báo mà quân đội Lũng Hữu căn cứ theo thám báo nắm giữ được qua nhiều năm, sau đó đo vẽ ra tấm bản đồ thuần túy có tác dụng quân sự, sau thời gian hoàn thiện, thực sự còn chi tiết hơn nhiều so với bản đồ của quan phương.

Diệp Vân Báo vừa thấy Lâu Sư Đức đứng lên, cũng vội đứng dậy theo, đi đến bên cạnh bản đồ.

Lâu Sư Đức chăm chú nhìn bản đồ rất lâu, nói với Diệp Vân Báo:

- Thực sự lúc này chưa nghĩ ra biện pháp gì, nhưng ngươi có biết tại sao lão phu lại không vội không?

Diệp Vân Báo cung kính nói:

- Kính mong Đại tổng quản chỉ giáo.

Lâu Sư Đức nói:

- Nếu có kế hay, chỉ cần gọi người Đột Quyết không chiến mà tự lui là được rồi?

Diệp Vân Báo kinh ngạc nói:

- Đại tổng quản nói phải. Nhưng chúng ta đã tính toán đâu ra đấy, hơn nữa số kỵ binh mà Đại tổng quản mang theo cũng không quá con số năm nghìn, ứng phó với thiết kỵ mười vạn, dường như…

Lâu Sư Đức không kìm nổi phá lên cười, lắc đầu nói:

- Không, không, không phải ở đây.

Nói xong, lão vươn ngón tay thô mập, chỉ vào trên địa đồ, cố định một vị trí. Vị trí lão chỉ, không ngờ là Cư Diên hải.

Lão già nổi tiếng biết nhẫn nhục này cả vẻ mặt lẫn con người đều tỏ ra vô hại, cười híp mắt nói:

- Người Đột Quyết muốn đánh Bạch Đình, thì phải đánh nghi binh biển Cư Diên trước. Tại sao chúng ta không xuất binh từ Cư Diên hải? Nhân cơ hội họ lui binh, đánh cho nó hoa rơi nước chảy? Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi? Đâu có dễ như thế chứ?

Diệp Vân Báo tiến lên trước, cẩn thận nhìn tấm địa đồ, lẩm bẩm:

- Biển Cư Diên, biển Cư Diên…

Lâu Sư Đức giải thích:

- Bọn họ không thể đi ngang qua sa mạc, đến cũng được, đi cũng được, chỉ có hai con đường, một là đi tới sa mạc trước biển Cư Diên, ở đây có thể bổ sung một số nguồn nước và cỏ khô. Con đường khác là đi qua Di Nga Xuyên, ở đó có một số bộ lạc nhỏ, cũng có thể dư thừa tiếp tế, tiếp viện, khi họ tới là phân binh thành hai đường, còn khi lui lại phải lựa chọn con đường phía trước biển Cư Diên.

Diệp Chi Báo nghĩ một lúc, nói:

- Nguyên nhân họ lui binh là vì Cốt Đốt Lộc Khả Hãn đã chết, con trai của hắn không phục, chư bộ của thảo nguyên vào lúc tranh đấu gay gắt, rất có thể xảy ra nội chiến?

Lâu Sư Đức nói:

- Không sai! Đi con đường này mới có thể dùng thời gian ngắn nhất đi về Hãn Đình, nếu đi đường Di Nga Xuyên, bọn họ phải lách qua thảo nguyên của Đột Quyết, thành một vòng luẩn quẩn. Cho nên bọn họ không những sẽ lựa chọn con đường này, mà sẽ vứt bỏ toàn bộ bò dê dư thừa, chỉ mang theo lương thực dùng trong hai mươi ngày, quay về với tốc độ nhanh nhất, để xác định rút cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Lâu Sư Đức đặt tay sau lưng, cười như không:

- Biển Cư Diên có sông có hồ, nguồn nước dồi dào, cây cỏ tốt tươi, là một khu chăn nuôi quân mã quan trọng của triều đình. Cho nên ở đó không chỉ có trọng binh tụ tập, mà còn còn một số lượng quân mã lớn. Sau khi Đột Quyết đánh nghi binh qua biển Cư Diên, binh mã tiếp viện các đường của Cư Diên hải cũng không thể trở về, vẫn đóng ở Cư Diên hải. Hai đại quân của Đột Quyết phòng bị lẫn nhau, binh vây mã thiếu, sau khi chạy tới Cư Diên hải, nếu đột nhiên có vô số kỵ binh xông ra từ khe núi…

Diệp Vân Báo nghe xong huyết mạch sôi sục, một chưởng đấm vào tấm địa đồ, cười lớn nói:

- Đáng hận ta không thể phòng giữ ở Cư Diên hải, trận đánh lớn như vậy, thật khiến người ta đỏ mắt.

Cứ thế thẳng tiến, mỗi lần thay phiên nhau rút lui và phòng thủ, ít nhiều cũng sẽ để lại một vài thi thể quân sĩ, máu tươi nhuộm đỏ cả tuyết trắng trên mặt đất. Từ trên cao nhìn xuống, chúng giống như những đóa hoa mai thêu trên nền tuyết trắng nõn. Những đóa hoa mai đó vẫn còn đang kéo dài về phía trước, tiếp tục tô điểm thêm cho quang cảnh xung quanh.

Hai bên cứ như vậy, một bên thì chậm rãi lui về phía sau, một bên thì chậm rãi tới gần, giống như một người thợ săn tỉnh táo đối mặt với một đám sói hung ác. Trong lúc giằng co, ngươi lui một bước thì ta tiến một bước, tình thế nguy hiểm vô cùng. Nhưng ở trong đó thì có một bên không tiếc bất cứ điều gì phát động tiến công, ngược lại một bên tương đối bình tĩnh duy trì quyết chiến.

Xa xa có một đoàn người cưỡi ngựa chạy như bay đến. Đội quân này hình như là quân tiếp viện phía sau của Đột Quyết, truy đuổi quân Đường. Bọn chúng là đội quân kỵ binh thứ hai của Đột Quyết, tổng cộng binh lực cũng có đến hơn ba nghìn người. Người chủ soái chỉ huy chính là thủ lĩnh của một bộ lạc lớn và cũng là thủ hạ của Mục Ân. Sau khi nghe tên tiên phong báo cáo chi tiết tình hình chiến đấu, Tên thủ lĩnh bộ lạc này không kiềm chế được tức giận, vung đao chém chết tên tiên phong báo tin đó.

Y không ngờ trận chiến lại có cục diện như thế này. Nếu cứ đứng trơ mắt đứng nhìn quân Đường bình yên rút lui về thành Minh Uy như vậy, y sẽ trở thành trò cười lớn cho tất cả những người trên thảo nguyên. Tên thủ lĩnh bộ lạc này lập tức ra lệnh cho kỵ binh bằng bất cứ giá nào cũng phải tổng lực tiến công. Cho dù phải dùng mạng người để lấp những hố sụt lún đó, cũng phải lấp để tạo ra đường đi. Đồng thời y cũng hùng hổ ra lệnh cho mười mấy tên kỵ binh chia nhau ra chạy về hai bên phải trái của cánh đồng tuyết. Y không tin nơi này khắp nơi chỗ nào cũng có hố sụt lún. Y bất chấp mạng người để tìm ra một con đường đi.

Lúc này quân Đường đã rút lui được hơn mười dặm, ra khỏi mảnh đất có những hố sụt lún do muối tạo thành đó. Quân lính Đột Quyết nơm nớp lo sợ bước đi trên cánh đồng tuyết, đầu tiên là thật cẩn thận thăm dò thử, tiếp đó là nhẹ nhàng chạy qua chạy lại vài lượt, sau khi phát hiện ra không xuất hiện sự khác lạ gì thì lá gan của bọn chúng cũng lớn hơn, thúc ngựa lao chạy vài vòng rồi lao về phía thủ lĩnh bộ lạc báo cáo tình hình.

Tên thủ lĩnh bộ lạc đó đã nhìn rõ cảnh tượng vui mừng của bọn chúng ở trên cánh đồng tuyết nên không chờ bọn quay lại bẩm báo đã ra lệnh cho tên tiên phong cầm đao và cầm cung kia tiến lên lập công chuộc tội, chỉ huy đội quân chủ chốt tiến lên tấn công quân Đường từ hai bên trái phải. Đồng thời y yêu cầu phải đánh tan phòng tuyến của quân Đường mở ra lỗ hổng trong đoàn quân đó.

Lúc người của đội quân phải trái ở phía trước của Đột Quyết thăm dò thử tiến lên, đã cản phía sau của quân Đường để công kích bất kể hy sinh. Thiên Ái Nô nghe được nhóm thân binh báo cáo tin tức, không khỏi thở dài, nàng biết cơ hội ung dung rút lui đã không còn nữa rồi.

- Dừng lại! Bày trận tại chỗ, chuẩn bị đánh giáp lá cà.

Quân lệnh vừa ban ra, toàn bộ quân sĩ đều biết rằng đã đến thời gian nguy hiểm, lập tức vội vội vàng vàng chuẩn bị. Đám quân lính bị thương được dìu đến hàng ngũ ở giữa, toàn bộ đội quân bên ngoài kết thành một phòng tuyến nghiêm ngặt không một kẽ hở.

Những binh lính bị tên bắn vào vai, miệng vết thương chảy máu cũng đứng dậy chiến đấu. Quân Đường đều là cung thủ, bọn họ không có năng lực tiến lên đánh giáp lá cà, liền nhặt cung nỏ lên chuẩn bị chiến đấu. Cuộc chiến đấu đã đi đến bước này, tâm huyết khí thế của một trang nam nhi đều bị kích thích, không ai lộ ra vẻ khiếp sợ dù chỉ là một ít.

Thiên Ái Nô vén màn kiệu lên, lén lút nhìn bóng lưng Dương Phàm, trong mắttràn ngập sự lưu luyến không rời.

Sứ mạng của nàng đã kết thúc, cuộc chiến đấu tiếp theo là phải nhờ vào sự dũng cảm và cố gắng của toàn bộ quân sĩ. Giờ đây đã không thể nào dùng trí tuệ, dùng kế sách để đọ sức nữa rồi. Nàng không biết kết quả cuộc chiến sẽ như thế nào, nàng cũng không biết giữa lũ giặc như bầy sói đông đảo đang muốn cắn xé người này, nàng và hắn còn có thể sống sót rời khỏi đây không nữa.

Điều duy nhất làm cho nàng tiếc nuối trong đời này chính là cuối cùng nàng cũng đã có cảm giác thích một người con trai, cũng đã cảm nhận được mình là một cô gái. Thứ cảm giác thích một người con trai thật là vui vẻ hạnh phúc, giống như mùi vị khi uống rượu nguyên chất vậy. Nhưng thời gian của nó lại quá ngắn ngủi, nàng còn chưa được hưởng thụ tình yêu nam nữ một khắc nào cả, thậm chí còn không được nghe hắn nói câu “Ta yêu nàng” với mình.

Dương Phàm nghe thấy bên tai vọng tới tiếng chém giết. Cánh tay nắm dây cương ngựa gần như ướt đẫm mồ hôi. Sắp xảy ra đại chiến, có an toàn thoát khỏi hiểm nguy hay không còn chưa biết. Hắn biết Thiên Ái Nô vì mình mà tham dự vào cuộc chiến này. Nếu không, nàng sẽ không để bản thân mình rơi vào chỗ nguy hiểm như thế này. Hắn cũng hiểu rõ Thiên Ái Nô tại sao lại vì hắn mà tham dự vào một trận chiến nguy hiểm như vậy.

Cái ân tình này, thật sự là quá sâu nặng, hắn sợ là cả đời cũng không trả hết, thậm chí căn bản là không có cơ hội để trả. Việc này đối với một người trọng ân tình như Dương Phàm mà nói thì thật sự hơi khó có thể chấp nhận được. Mà giờ khắc này, bất kể hắn nghĩ như thế nào thì cũng đã không có cách thay đổi cục diện trước mắt này rồi.

“Haiz” Dương Phàm thở dài tạo ra một làn hơi trắng. Hắn chậm rãi nghiêng đầu, tấm màn che của xe ngựa đung đưa một chút, nhưng bên trong yên tĩnh hết sức. Trong lòng Dương Phàm âm thầm thề:

-Bất kể như thế nào, ta sẽ dùng hết sức mình bảo vệ nàng. Có ta ở đây nàng sẽ không xảy ra bất việc gì đâu!

Trận chiến giáp lá cà đã bắt đầu. Trên đường, quân Đường đã kết thành một trận thế hình bầu dục. Khi đội kỵ binh Đột Quyết lao tới trước mặt, cung thủ và nỏ thủ liền rút đao ra, quơ lấy ngọn giáo dài chiến đấu với đội quân tiên phong của bọn chúng, đồng thời cùng với lớp binh sĩ khác hợp lại tạo thành phòng tuyến thứ nhất.

Lúc này gió cũng không lớn, nhưng hai bên chiến đấu quên mình, dùng tính mạng để đánh cược một lần mà liều mình chém giết, khiến cho cánh đồng tuyết như đang nổi lên một trận gió lạnh đập vào mặt. Từng kinh nghiệm chiến đấu đã tích lũy qua bao trận chiến bằng cung nỏ và giằng co trước đó đột nhiên bùng lên. Bất kể là tướng hay binh sĩ đều trở nên điên cuồng.

Bọn họ giơ cây thương lên cao, quơ đao kiếm, rống giận, gầm thét, reo hò giống như những con mãnh hổ, điên cuồng lao về phía quân địch. Một trận hỗn chiến ác liệt đã bắt đầu.

Bởi vì quân Đường áp dụng thế trận chiến đấu khá chặt chẽ, tuyến đầu không gian chiến đấu có hạn, binh sĩ của đội quân thứ hai chỉ có thể nắm chặt vũ khí, mắt nhìn chằm chằm về phía trước, chuẩn bị tư thế có thể tham gia chiến đấu bất cứ lúc nào.

Cuộc chiến tay không đánh giáp lá cà như vậy, việc ngồi trên lưng ngựa không hiệu quả bằng việc vật lộn nhau trên mặt đất. Quân Đột Quyết cũng xuống ngựa, giơ cao các loại vũ khí như thương giáo, cùng tiến hành giao chiến với quân Đường. Hai bên liều chết chém giết, mặt đất đã bị bọn họ giẫm nát thành bùn lầy, máu tươi không ngừng phun ra, lại bị vô số đôi chân giẫm lên, ngay cả đông lại thành băng cũng không kịp.

-Lang tướng! Đội quân tiên phong đã bị tiêu diệt hết sức thê thảm và nghiêm trọng, sắp không chống chọi được nữa rồi!

Tiêu phó tướng bị một mũi tên bắn trúng, liền bẻ gãy phần thân trên của mũi tên, tay cầm cây đao dính đầy máu, lảo đảo chạy đến trước xe báo cáo.

Trong xe trầm mặc một chút, rồi vọng ra tiếng nói của Từ Nghĩa Sinh:

-Đội quân tiên phong lui lại nghỉ ngơi và chỉnh đốn đội hình, cánh quân thứ hai tiến lên!

Tiêu Ngưng Phong lớn tiếng nói:

-Lang tướng, có phải cho kỵ binh của chúng ta tiến lên không.

Trong xe vọng ra thanh âm nặng nề của Từ Nghĩa Sinh:

-Thời cơ chưa tới!

-Lang tướng?

Trong xe lại không một tiếng động, Tiêu Ngưng Phong dậm chân quay người bước đi, gầm lên với người cầm cờ lệnh:

-Đội quân tiên phong lui xuống nghỉ ngơi và chỉnh đốn đội hình, cánh quân thứ hai lên!

Lúc này, Tiêu Ngưng Phong đã bắt đầu sinh ra nghi ngờ về việc từ đầu đến cuối Từ Nghĩa Sinh vẫn không chịu xuất đầu lộ diện, nhưng y cũng chỉ là nghi ngờ về tình trạng thương tích giờ phút này của Từ Nghĩa Sinh, chứ vẫn như trước không hề hoài nghi về việc người trong xe ra lệnh có phải là Lang tướng của bọn họ hay không. Hơn nữa lúc này tình hình chiến sự căng thẳng, cho dù trong lòng y có chút hoài nghi, cũng không có thời gian để hỏi han chi tiết xem tình hình của Lang tướng thế nào.

Đội quân kị binh đã sớm tạo thành thế trận giữ sức chờ tiến lên. Chỉ cần “Từ Lang tướng” ra lệnh một tiếng, bọn họ đồng thời xông lên hàng loạt, tiếp quản trận địa của những người đồng đội, giúp đỡ đội quân tiên phong đang lâm vào tình thế binh đã tàn lực đã tận, nhanh chóng kéo những đồng đội bị thương xuống phía dưới, tiến hành cầm máu một cách đơn giản, băng bó vết thương, cho bọn họ nghỉ ngơi.

Chiến đội thay phiên nhau, làm cho hai bên giống như tình hình khi thủy triều và nham thạch va chạm với nhau vậy. Quân Đột Quyết giống như nước thủy triều, thừa dịp quân Đường thay đổi đội quân ứng chiến mạnh mẽ tiến gần lên phía trước một bước, nhưng lập tức đã bị quân Đường vừa tiến lên đánh bật trở về.

Thủ lĩnh bộ lạc của quân Đột Quyết ngồi trên lưng ngựa, quan sát tình hình chiến trận từ phía xa. Mắt nhìn thấy quân lính bên mình trên người mặc áo da nặng, chân đi ủng da nặng, múa đao thương ngày càng chậm chạp, biết rõ thể lực của binh sĩ sắp đến cực hạn, lập tức liền ra lệnh thay đổi đội quân khác ra ứng chiến.

Hai bên đều thay đổi đội quân khác có sức khỏe để tiếp tục ứng chiến, dùng máu tươi, dùng tính mạng để củng cố trận địa của mình.

Lúc này đã không thể lui thêm bước nào nữa, lui một bước sẽ làm cho cục diện của đội quân tan vỡ, mà tan vỡ có nghĩa là toàn quân sẽ bị quân địch tiêu diệt!

Mỗi một binh sĩ trong đội quân đều dùng tính mạng của mình, vì chính mình, vì đồng đội, tranh thủ lấy cơ hội sống sót, tranh thủ thời gian, tranh thủ cơ hội.

Mà cái cơ hội này, sẽ đến sao?
Bình Luận (0)
Comment