Say Mộng Giang Sơn

Chương 333

Hầu Tư Chỉ vui vẻ nói:
- Trung thừa cao kiến thật, ty chức đã hiểu!

Lai Tuấn Thần cười dài nói:
- Ngươi phụ trách thẩm vấn lão già Ngụy Nguyên Trung kia cho ta!

Hầu Tư Chỉ liền nói:
- Vâng!

Lai Tuấn Thần hướng phán quan Vương Đức Thọ nói:
- Ngươi mau điều tra ba lão già kia cho ta, nhất là Địch Nhân Kiệt. Năm xưa hắn giữ chức quan Đại Lý Tự chủ quan, bộ hạ của hắn rất nhiều, trải rộng khắp các nha môn hình ngục, mà trong Ngự Sử Đài ta chắc chắn có người của hắn, ngươi hãy theo dõi chặt chẽ cho ta, đừng để những người này truyền lời hắn ra ngoài để trong ngoài cấu kết, liên kết phản cung.

Vương Đức Thọ khẩn trương nói:
- Vâng!

Lai Tuấn Thần dặn dò xong, phất tay cho bọn hắn lui ra, chỉ để lại tâm phúc Vệ Toại Trung, nói:
- Toại Trung, ngươi đi thẩm tra Lư Hiến cho ta, nếu hắn không nhận tội, ngươi hãy dùng đại hình hành hạ. Ngươi làm mọi cách để hắn có thể mở miệng, khai ra đồng bọn, đồng thời bảo hắn giúp ta cắn hai người vào.

Vệ Toại Trung nhanh nhạy vểnh tai lắng nghe, Lai Tuấn Thần nói:
- Hai người, một là thư ký Thiếu Giám Lý Tuần, tên này nhà hơi nhỏ một chút, còn bên phải là Y Thủy, không thể nào xây dựng thêm rồi, tòa nhà của hắn gần phủ của đệ ta, nhìn không tệ lắm!

Vệ Toại Trung hiểu ý liền cười nói:
- Người còn lại là ai?

Lai Tuấn Thần nhẹ nhàng liếm môi dưới chậm rãi nói:
- Ngươi chắc nhớ rõ, người ta muốn ngươi điều tra là Dương Phàm?

Mắt Vệ Toại Trung chợt lóe lên sắc bén, khom người nói:
- Ty chức đã rõ, trong vòng ba ngày hai người kia nhất định được đưa đến Thẩm Phán Viện, giao cho Trung thừa xử lý!

Phán quan Vương Đức Thọ áp giải phạm nhân vào ngục, Thẩm phán quan Văn Ngạo nghe nói vội tiến lên. Cái gọi là Thẩm phán quan chính là thủ trưởng trong ngục tối này. Văn Ngạo khiêm tốn nhìn Vương Đúc Thọ cười nói:
- Vương phán quan, đây là tội phạm quan trọng như thế nào mà phải đích thân người đưa đến đây.

Vương Đức Thọ kéo gã qua một bên thấp giọng nói:
- Những người này đều trọng phạm phạm tội phản nghịch! Ngươi phải trông coi cẩn thận, không được để xảy ra sai xót gì!

- Phản nghịch?

Văn Ngạo cười híp mắt, thái độ không thèm để ý chút nào. Trong những năm gần đây, nhốt vào ngục này phạm nhân nào không có tội mưu phản đâu? Cũng có người mưu phản đấy và cũng có người không phải nhưng cuối cùng cũng đều phải ký tên, vẽ áp, nhận tội, chém đầu. Có tội hay không có tội điều này không quan trọng!

Vương Đức Thọ thấy bộ dáng không tin tưởng của gã lại nhắc nhở:
- Ngươi thấy ba lão già kia không? Đó chính là Địch Nhân Kiệt, Bùi Hành Bản, Nhâm Tri Cổ là ba vị Tể tướng. Lần này bị bắt vì có thái độ mưu phản, không giống như những người trước kia, ngươi phải đặc biệt cẩn thận!

Văn Ngạo đưa mắt nhìn lướt qua sáu phạm nhân, miệng cười tủm tỉm như không quan tâm lắm. Dù ai có quyền thế đến mấy thì đến nơi này cũng giống như một con chó. Tể tướng ư? Tể Tướng đến nơi này cũng chỉ là phạm nhân mà thôi.

Lúc trước có người đàn ông là công thần lập quốc, là Đại tướng quân Chu Bột cũng bị giam giữ nơi này, nhưng may mắn không chết, được tha tội. Sau khi ra khỏi nhà giam, khi gặp vài người là thân nhân và các thuộc hạ ra nghênh đón hắn, lời ông nói đầu tiên là:
- Ta thường có cả triệu binh nhưng quyền lực không bằng An Tri quan coi ngục!

Chu Bột là một người quyền lực, địa vị cao nhưng khi vào nhà giam đều bị quan coi ngục la hét, tra tấn giống như chó của nhà có tang vậy. Văn Thẩm phán dù chỉ là tiểu quan lại mà thôi nhưng đã gặp không ít tướng lĩnh vương hầu, nên không coi những Tể tướng này vào mắt.

Vương Đức Thọ thấy gax chủ quan như trước liền cho không đúng, nói nghiêm túc:
- Ngươi không nên khinh thường, cẩn thận kẻo bọn họ liên lạc ra ngoài bắt điều tra lại vụ án này. Trung thừa đối với những người này rất coi trọng, nên cố ý ra lệnh xuống dưới. Giam giữ riêng biệt ba vị tể tướng Địch Nhân Kiệt, Bùi Hành Bản, Nhâm Tri Cổ này. Ngoại trừ lúc Trung thừa thẩm vấn, tất cả đều ở ngoài không có ai được phép tiếp xúc với bọn họ, hiểu chưa?

Văn Ngạo thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc, lúc này mới nghiêm chỉnh hỏi:
- Vương phán quan hãy yên tâm, hạ quan nhất định canh giữ cẩn thận, ách... Trong ngục tù này, phòng trống còn rất nhiều, nếu người muốn sẽ đem tất cả bọn họ nhốt riêng biệt với nhau, để phòng hờ bọn chúng thông cung, được không?

Vương Đức Thọ lạnh lùng nói:
- Không cần, nhốt riêng ba vị tể tướng với nhau là được rồi! Chỉ sợ nhà tù này...sẽ rất nhanh không đủ dùng thôi!

Văn Ngạo nghe lòng vui như mở cờ, xem ra không ít đại thần gặp xui xẻo rồi. Người giam giữ bị nhốt càng nhiều, ã có thể sinh lợi càng nhiều. Văn Ngạo liếc mắt nhìn các quan đại thần một cái, như nhìn thấy được dưới một gốc cây rụng đầy tiền, vàng óng cả mặt đất, toàn vàng là vàng. Văn Ngạo vừa mơ màng vừa cười rất vui vẻ.

Bên kia thừa dịp bọn hắn nói chuyện với nhau, Ngự sử Hữu thừa Ngụy Nguyên Trung nổi giận đùng đùng nhìn Địch Nhân Kiệt nói:
- Địch công, Ngụy Nguyên Trung vì triều đình tận trung, tận tâm chưa bao giờ có ý mưu phản. Ngay cả Địch công, Nhâm công, Bùi công, Ngụy Nguyên Trung này không tin tưởng các vị có ý đồ mưu phản. Sao vừa rồi các ngài lại thừa nhận tội này?

Địch Nhân Kiệt nói:
- Ta rơi vào tay Lai Tuấn Thần không thể không nhận tội. Tội mưu phản, là tội mà thiên tử đại kỵ. Nếu Lai Tuấn Thần một mực muốn dùng đại hình với chúng ta, thậm chí lấy cả tính mạng của chúng ta, thiên tử tuy không vui vẻ gì nhưng cũng không trách tội hắn. Một khi đã như vậy, ta cùng các ngươi cần chi phải bức hắn, “Chó cùng rứt giậu” mà.

Ngụy Nguyên Trung nói:
- Ngươi không nên nghe hắn nói càn, ngươi nghĩ thừa nhận hành vi phạm tội phản nghịch là thoát chết sao? Từ trước đến nay, những ai nhận tội mưu phản mà được tha đâu, ta nhận tội rồi, cũng không thể nào tránh khỏi tội chết được!

Nhâm Tri Cổ thở dài một tiếng nói:
- Ngụy Trung Thừa, ta giờ đã già rồi không muốn để Lai Tuấn Thần dùng hình cung hành hạ đến chết đâu, thân thể ta sợ giờ đây cũng không chịu nổi hình phạt bình thường ấy chứ. Địch công nói không sai, nếu không thừa nhận cũng không được, dù sao cũng chết thôi, chỉ có thể nhận tội thì tạm thời có thể bảo vệ cơ thể này được, có thể tìm con đường sống!

Bùi Hành Bản nản lòng nói:
- Lão phu cũng hiểu được ý của Địch công, chúng ta chờ có thể tìm đường sống, nếu có được cơ hội trời ban, đem oan khuất tố cáo lên bệ hạ. Chỉ có điều, chúng ta hiện giờ đang ở trong ngục, không biết còn có cơ hội tâu lại với Hoàng đế không?

Địch Nhân Kiệt liếc nhìn Vương Đức Thọ. Vương Đức Thọ vừa mới xoay người đang dặn dò Văn Ngạo, Địch Nhân Kiệt lập tức nhỏ tiếng vội vàng nói một câu:
- Muốn sống chỉ có một đường, tùy cơ ứng biến thôi!

Văn Thẩm phán được Vương Phán quan chỉ bảo bọn chúng ghi lại sổ sách, tên tuổi, chức quan, thời gian bỏ tù và các tin tức khác. Rồi cứ để ba vị Tể tướng mỗi người ở riêng một phòng giam, cách xa lẫn nhau, chỉ có Ngụy Nguyên Trung và Lư Hiến thì nhốt chung một phòng giam.

Vì sợ phạm nhân vượt ngục, hành hung, tự sát nên chúng lấy hình cụ mang lên người phạm nhân. Trong ngục Đại Đường có đủ các loại nào gông, xoay, kìm, quả mỗi loại dài ngắn nặng nhẹ đều có đủ. Chúng được áp dụng tùy theo thân phận, tuổi tác, thể chất, ngay cả tội phạm vi phạm nữa.

Gông là loại hình cụ trói buộc cổ và hai tay với cùm bằng gỗ, đeo loại hình cụ này không nằm được cũng không nghỉ ngơi được. Thời gian kéo dài thì cổ và tay đều mỏi rời gây cảm giác vô cùng khó chịu. Xoay là hình cụ bó tay trong ngục. Kìm là hình cụ buộc vào cổ một loại vòng sắt, có xích sắt thắt buộc vào giường, phạm nhân bị buộc vào vòng sắt này như cột một con chó để giữ nhà. Còn quả là xiềng ở chân, chủ yếu thắt ở cổ chân không cho tự do đi lại.

Từ mười tuổi trở xuống và tám mươi tuổi trở lên mới bị cấm không dùng hình cụ. Hiện tại nhốt tại ngục này là sáu người chưa đến tám mươi tuổi, dù là quan lớn nhưng phạm vào tử tội thì cũng bị đối đãi như nhau. Từ Cửu phẩm lên Thất phẩm thì mang gông, Thất phẩm trở lên quan viên chỉ đeo quả. Sáu người này chức quan nhỏ nhất cũng là quan Lục phẩm rồi, cho nên tất cả đều buộc xiềng chân mà nhốt vào tù.

Cái gọi là lang keng bỏ tù chính là như vậy.....Đêm qua Võ Tắc Thiên tránh sang nghỉ ngơi ở Ngũ Phượng Lâu sau mấy đêm thức trắng không ngủ, vụ đại án mưu phản này trong thâm tâm bà không muốn nó là sự thật. Trong tâm Võ Tắc Thiên vô cùng lo lắng cả đêm không ngủ, đợi trời vừa hừng sáng vội vàng ra lệnh bắt giữ khẩn cấp, điều chỉnh và tiến hành giải quyết hàng loạt công việc quan trọng. Những chuyện này đối với một người sáu mươi tuổi không phải ai cũng có khả năng làm được.

Và khi trở lại điện Võ Thành người đã mệt mỏi không chịu nổi.

Bá quan văn võ Triều đình bị một phen kinh hồn bạc vía. Khi triều đình như thường lệ vào giờ lên triều nhưng đợi hoài không thấy Hoàng đế đâu cả, văn võ triều thần không biết nên làm thế nào cho phải. Mọi người đứng trước Ngọ môn nghị luận một lúc quyết định cho lục bộ Cửu Khanh Tất đi tìm Thiên tử.

Bọn họ đưa tin đến điện Võ Thành nhưng cũng không có Võ Tắc Thiên, chỉ biết bà cho gọi Võ Du Nghi mà thôi. Các cảnh vệ ở Cung thành, Hoàng thành, Đô thành và các quan chức quan trọng một phen tìm kiếm khắp nơi. Sau đó biết được tin bà được Đoàn Nhi đỡ vào sau cung ngủ lại rồi.

Tuy rằng bây giờ ba còn có rất nhiều chuyện muốn làm, nhưng thời gian không buôn tha ai cả, bà thật sự hết chống đỡ nổi rồi cũng chỉ sắp xếp chuyện này một chút mà sắp không chịu nổi.

Hoàng đế không thăng triều, cũng không để ý đến việc triều chính, bá quan văn võ đều không tìm thấy, tất nhiên Thượng Quan Uyển Nhi cũng không có việc gì để làm. Sau khi đưa Võ Tắc Thiên đến tẩm cung ngủ lại, Thượng Quan Uyển Nhi cũng trở lại nơi ở của chính mình.
Bình Luận (0)
Comment