Say Mộng Giang Sơn

Chương 374

- Dương Phàm?

Hai từ này vừa phát ra, công đường lập tức trở nên yên lặng, thấy phản ứng dị thường của mọi người, bác sĩ tửu sửng sốt:” Không thể nào? Chẳng lẽ tên Dương Phàm kia là một nhân vật vô cùng khó lường, đến nỗi làm cho cả sảnh đường quận Vương, ngay cả các tướng quân đều cùng một nét mặt như vây?”

Bác sĩ tửu đấm đầu, chợt nhớ ra:” Dương Phàm? Ai nha, đây không phải là tên tiểu tình lang của Thái Bình Công chúa sao? Thảo nào ta nghe cái tên này quen quen!”

“Chuyện tình” của Thái Bình Công chúa, bác sĩ tửu đã được nghe qua, chỉ là bọn họ ngoài quan tâm đến thân phận của người phụ nữ này cùng khuôn mặt xinh đẹp của nàng, còn càng thích được nghe kể nàng đã làm gì, còn về phần người nam nhân kia…chẳng cần quan tâm hắn là ông A hay bà B thì cũng vẫn chỉ là một con chó, con mèo, hay một loại đạo cụ mà thôi.

Có lẽ sau một thời gian khá dài nữa, bọn họ vẫn nhớ kỹ cái tên Dương Phàm này, còn lúc này, rõ ràng cái bọn họ qua tâm không phải là ở đây. Nhớ ra được lai lịch của Dương Phàm, bác sĩ tửu vô cùng hưng phấn nghĩ: “Có trò hay để xem rồi đây!”.

Ban đầu các quận Vương Vũ gia cùng các tướng quân vô cùng sửng sốt, sau rồi lại không hẹn mà cùng nhìn Võ Du Kỵ, Võ Du Kỵ vừa thẹn vừa giận, vừa tức lại vừa hận, hét thầm: “Con mẹ nó, tui bay nhìn ta làm gì?”.

Chuyện này mặc dù khắp thiên hạ đều biết, gã cũng không công khai chuyện lão bà của mình vụng trộm với người khác, người Dương Phàm muốn gặp là Lương Vương Võ Tam Tư, nhưng mọi người đang cố tình nhìn gã, dường như đã định sẵn việc gã có chịu ra gặp hay không, Võ Du Kỵ vốn đã bảy, tám phần là say, mặt mày đỏ rực, mà lần này thì như một con tôm bự đã chín vậy.

Tiết Hoài Nghĩa vừa nghe tin Dương Phàm đến đây, cũng vô cùng mừng rỡ, thoải mái cười lớn:
- Thập Thất tới rồi? Ha ha ha ha, hắn là đồ đệ của ta, nhanh, nhanh đi gọi hắn đến đây, cùng ta uống rượu!

Võ Tam Tư nghe Tiết Hoài Nghĩa nói thế, vội khoát tay, ra hiệu Tửu tiến sĩ đi mời người.

Tiết Hoài Nghĩa mắt say lờ đờ nghạo nghễ cười.

Ông ta có nghe qua tin đồn của Dương Phàm với Thái Bình Công chúa, nhưng không chẳng để tâm. Đám Quận Cương hay là tướng quân ngồi ở sảnh đường này có là gì, chẳng phải lão tử đây còn ngủ với cô của các ngươi đó sao? Thái Bình Công chúa ngủ với đồ đệ của ta, chính là thể hiện uy phong của chùa Bạch Mã ta rồi.

Bác sĩ tửu vội vàng bước xuống lầu, đúng lúc Dương Phàm vô cùng tức giận, liền nói:
- Vị lang quân này, quý nhân ở trên lầu cho mời!

Dương Phàm thấy ánh nhìn của tên bác sĩ tửu này cảm thấy có chút kỳ quái, đó là ánh nhìn trần trề hưng phấn, tò mò và vô cùng sùng bái, đôi đồng tử đảo tròn như chong chóng tựa như bát quái đồ được tạo nên bởi một đôi âm dương ngư nhi.
Dương Phàm có chút kinh ngạc nhưng không tiện hỏi, chỉ có thể gật đầu với ông ta, rồi kéo ống tay áo, bước lên bậc.

Bác sĩ tửu kia suy nghĩ một chút, vỗ trán một cái, vội vàng chạy tới ôm hai bình rượu, liền theo hắn lên lầu.

Dương Phàm vừa bước lên lầu, thì cảm thấy bầu không khí có chút kỳ quái, đây không phải là lần đầu hắn đến tham gia yến tiệc nhà họ Võ, ngoại trừ một nhân vật như Tiết Hoài Nghĩa đến thì rất ít người có thể làm cho tất cả mọi người trong Võ tộc nhìn mình với ánh mắt chăm chú, kính trọng như vậy. Nhân vật như hắn mà đến thì hẳn là hầu hết những người trong Võ tộc vẫn nên điềm nhiên uống rượu cùng trò chuyện mới bình thường.

Dương Phàm căn bản không hề muốn thân thể của Thái Bình Công chúa, lại càng không nghĩ tại bữa yến tiệc này của Võ tộc, vị Phò mã kia của Thái Bình Công chúa cũng đang ở đây, hắn nghĩ vẻ mặt kỳ lạ của những người họ Võ lúc này chắc là vì hắn vừa mới ra ngục.

Ánh mắt của Dương Phàm khẽ nhìn lên trên ba người chủ tọa của Võ tộc, hắn bước nhanh đi tới, cúi chào, giọng cung kính:
- Dương Phàm bái kiến ân sư, bái kiến Lương Vương điện hạ, Ngụy Vương điện hạ.

Tiết Hoài Nghĩa cười to nói:
- Đồ nhi ngoan, vi sư đã biết con được bình yên ra tù rồi, sao con lại tìm tới đây.

Dương Phàm nói:
- Sáng sớm mới thức dậy, đệ tử đã muốn đến chùa Bạch Mã để bái kiến sư phụ, rồi đến tạ ơn Lương Vương điện hạ, được các sư huynh, sư đệ báo cho biết, ân sư và Lương Vương điện hạ đều đang ở đây, đồ nhi có thể cởi bỏ oan khuất, bình yên ra ngục, tất cả đều nhờ công ơn của ân sư và Lương Vương điện hạ, Dương Phàm vô cùng cảm kích!

Dương Phàm nói xong, liền trịnh trọng quỳ xuống vái ba lần. Tiết Hoài Nghĩa và Võ Tam Tư đều mỉm cười và vung tay tỏ ý muốn nói chuyện, bỗng một người ngồi bên lạnh lùng nói:
- Ngoan cái con khỉ! Ta có nghe nói, có một vị phu nhân xinh đẹp đại náo công đường, thay ngươi rửa tội, nên ngươi mới có thể ra ngục đúng không?

Tiết Hoài Nghĩa và Võ Tam Tư nghiêm mặt, Dương Phàm quay đầu nhìn gã một cái nói:
- Ngài là?

Bên cạnh có người đáp thay người kia:
- Vị này là An Bình quận Vương!

Dương Phàm suy nghĩ một lát liền hiểu, vị An Bình quận Vương này còn tên là Võ Du Tự, là Nhị ca của Võ Du Kỵ, vậy là Võ Duy Lương có ba người con, lão Đại Võ Du Nghi, hiện làm Võ Lâm Vệ đại tướng quân, lão tam Võ Du Kỵ là Phò mã kiêm Hữu Vệ đại tướng quân, đều là những nhân vật nắm trong tay binh quyền, tiền đồ của lão Nhị thì không bằng huynh trưởng cùng đệ đệ của y, hiện giờ ngoại trừ cái Vương tước, thì chỉ đảm nhiệm chức Hồng Lư Thiếu Khanh.

Võ tộc có nhiều người như vậy, Dương Phàm không thể biết được hết tất cả, sở dĩ hắn biết khá rõ về ba người con này của Võ Duy Lương, bởi vì hắn từng làm tướng dưới trướng Võ Du Nghi, đồng thời Võ Du Kỵ lại là Phò mã của Thái Bình Công chúa, nên hắn có biết ít nhiều về tên Võ Du Tự này.

Dương Phàm thấy khẩu khí của Võ Du Tự có chút địch ý thì vô cùng kinh ngạc, chốc lát hắn lại thấy Võ Du Kỵ ngồi bên đang nhìn mình căm hận, quả tim hắn hơi đập “Lộp bộp” một chút, rồi liền hiểu ra, chả trách hồi nãy toàn bộ mọi người lại nhìn mình kỳ lạ như thế, thảo nào người thì tò mò, người thì phẫn nộ, rõ ràng còn có…ghen tị!

Ghen tị? Không ngờ ánh mắt ghen tị lại xuất phát từ Võ Du Kỵ, nghĩ đến đây, Dương Phàm nhận ra mình đã làm vị Phò mã này khó chịu rồi, Dương Phàm bỗng ý thức được hắn đã sai vì đã đến đây, nhưng Võ Du Tự đang nhìn hắn khiêu khích, câu hỏi đầy hiềm khích này không thể không đáp.

Hắn bình tĩnh cười nói:
- An Bình quận Vương, theo như lời ngài nói, vị phu nhân kia chính là Thái Bình Công chúa? Đúng vậy, quả thật Thái Bình Công chúa đối với tại hạ cũng có ân giúp đỡ, sau khi tại hạ tạ ơn ân sư cùng Lương Vương điện hạ, sẽ đến chỗ Thái Bình Công chúa để tạ ơn đấy. Ồ! Đúng rồi, An Bình quận Vương vừa nói vị phu nhân xinh đẹp chính là…

Dương Phàm mỉm cười nói:
- Không tồi! Tại hạ cũng nghĩ thế, Công chúa điện hạ đúng là xinh đẹp vô song có thể nói là nhân gian tuyệt sắc!

Dương Phàm từ trước đến nay vẫn giữ tính khí này, ai có đối với hắn có tình có nghĩa, thì hắn sẽ không để người đó phải chịu nhục trước kẻ khác. Trước kia ở Sử quán, vì không phân biệt được một học sĩ với một tì tiện tiểu nội thị, hắn mới dám ngang nhiên chống đối Đại học sĩ quan Lão phu tử, bây giờ lại nhấn mạnh chữ “xinh đẹp” khi nói đến Thái Bình Công chúa, rõ ràng có hàm ý mỉa mai. Dương Phàm biết rằng ở đây đều là người họ Võ, nên không muốn nhắc lại chuyện xưa nữa.

Câu này vừa thốt ra, thì tất cả mọi người liền cười rộ lên.

Dương Phàm đã thẳng thắng thừa nhận đúng là Thái Bình Công chúa có chút ân tình đối với hắn, hơn nữa hắn còn muốn đến nhà cảm tạ, người họ Võ đã có chút kích động rồi, đến khi hắn mỉm cười thừa nhận rằng Thái Bình Công chúa đúng là “xinh đẹp vô song”, thì ngay cả bậc thầy cũng nhận ra hắn không chỉ khen ngợi vẻ đẹp của Lý Lệnh Nguyệt, mà đây rõ ràng là một câu mà hai lớp nghĩa, chính là ngang nhiên khiêu khích.

Ngoại trừ Võ Tam Tư thì vẫn không có phản ứng gì, những người khác mặc dù đã cố kìm chế, nhưng những người họ Võ khác đều cảm thấy vô cùng phẫn nộ.

Tiết Hoài Nghĩa thấy Võ Du Tự tkhiển trách đồ nhi của gã trước mặt mọi người, vốn tức giận vô cùng, nhưng lúc này lại thấy đồ đệ như trong bông có kim, phản bác ngược lại, lập tức lửa giận tan biến, lại cười ha hả, bưng chén rượu lên uống một hớp, mà vẫn híp mắt cười xem náo nhiệt.

Võ Du Kỵ nghe Dương Phàm nói xong, mặt liền đỏ như bấc, y không nhịn được nữa, liền giận dữ trách mắng:
- Đường đường là một nam tử hán, lại khuất phục trước đầu gối nữ nhân, như chó vẫy đuôi mừng quanh chủ, quả nhiên chẳng biết hổ thẹn là gì! Tiện phu kia, thì cũng vô cùng hỗn láo, đúng là loại người vô liêm sỉ! Quả là một đôi cẩu nam nữ, tạo một vụ bê bối như vậy, còn dám tỏ vẻ đường hoàng như vậy.

Mặc dù bị phỉ báng như vậy, nhưng Dương Phàm vẫn giữ nguyên cái vẻ mặt ban nãy, lại rất tự nhiên, ngược lại Tiết Hoài Nghĩa thì đang tươi cười chợt tím bầm vào. Mấy câu nói này của Võ Du Kỵ như vả vào mặt của ông ta. Võ Tam Tư thấy cục diện hỗn loạn như vậy, vốn dĩ y định ra mặt ngăn cản, nhưng khi nhìn nét mặt của Tiết Hoài Nghĩa, y lại thôi.

Lúc trước, y phụng theo ý chỉ của cô mẫu, đầu độc phu nhân của Võ Du Kỵ, từ đó Võ Du Kỵ hận y đến tận xương tuỷ, liền gia nhập phe của Võ Thừa Tự, ra sức lôi kéo Tiết Hoài Nghĩa. Tiết Hoài Nghĩa này bề ngoài thì lỗ mãng, nhưng lại vô cùng gian trá, hai phe, phe nào mời cũng đến, ai tặng gì đều nhận, mặc dù Dương Phàm là đồ nhi thân thiết của y, nhưng y cũng không tỏ rõ thái độ đặc biệt của mình, nhưng nếu để cho Võ Du Kỵ đắc tội với Tiết Hoài Nghĩa, thì chẳng phải Tiết Hoài Nghĩa có thể sẽ đứng về phe mình sao?

Nghĩ thế, Võ Tam Tư mừng rỡ ngồi xem chọi hổ, trầm tĩnh ngồi yên.

Võ Thừa Tự vô cùng khó xử, y không muốn để cho Võ Du Kỵ đắc tội với Tiết Hoài Nghĩa, nhưng Võ Du Kỵ này thì lại chả nghĩ gì cho y a! Nếu y ra mặt ngăn cản, thì sẽ bị mọi người gẻ lạnh, thì lấy ai chịu vè phía phe y? Đã rơi vào ngõ cụt rồi, y cũng chỉ biết giả vờ như một người câm người điếc, chỉ có thể thầm tính toán làm sao có thể làm dịu sự giận dữ của Tiết Hoài Nghĩa.

Dương Phàm dĩ nhiên là hận việc Thái Bình Công chúa mượn gió bẻ măng, ép hai nữ tử mà mình yêu thương nhất Uyển nhi và tiểu Man phải thề độc rời xa mình. Nhưng thật ra, hắn có thể mắng, cũng có thể đánh Thái Bình Công chúa, nhưng không thể chấp nhận việc người khác sỉ nhục, mặc kệ người này là trượng phu của Thái Bình Công chúa.

Dương Phàm biết phu nhân của Võ Du Kỵ bị đầu độc chết, rồi bị bức phải từ bỏ con mình, thì có chút thông cảm. Nhưng những việc không liên quan tới hắn thì không bàn đến, nhưng vừa nghe y lăng mạ Thái Bình Công chúa, Dương Phàm vô cùng tức giận, thì mặc kệ mình là kẻ dưới, không thèm nhượng bộ gì nữa, nói:
- Không biết là người nào, đã bị Thái Bình Công chúa làm nhục như thế?

Theo tại hạ biết, Công chúa điện hạ lên mười sáu đã thành thân, rồi đã bảy năm vợ chồng cùng Tiết Phò mã, tình nghĩa sâu đậm, trong thiên hạ chưa từng có một lời phỉ báng, như là bảo Thái Bình Công chúa không theo chuẩn mực? Thử nghĩ, Công chúa điện hạ cùng Tiết Phò mã đã bảy năm vợ chồng, vô cùng cẩn trọng sống đúng chuẩn mực, vợ chồng lúc nào cũng hoà thuận, êm đềm, thắm thiết không ai bằng. Vậy thì dựa vào lý gì khi Tiết Phò mã qua đời, rồi Công chúa tái giá, theo như lời ngài nói, Công chúa cớ gì phải làm vậy hả?

Dương Phàm ăn nói rất chí lý, Võ Du Kỵ nghe rồi, thì vô cùng giận dữ!
Bình Luận (0)
Comment