Say Mộng Giang Sơn

Chương 466

Con phố này là một tuyến đường chính trong thành, tuy không rộng gần ba mươi trượng như phố Định Đỉnh, nhưng cũng đến sáu bảy trượng. Lúc này tuyết rơi mịt mù, người đi đường thưa thớt, sau cơn rượu say phóng ngựa mà đi, quả thật vô cùng sảng khoái.

Nhìn bóng dáng Dã Hô Lợi đằng xa, Mã Kiều vỗ vai Dương Phàm, kích động nói:

- Phàm huynh đệ, chi bằng chúng ta cũng nhân cơn tửu hứng, đi giục ngựa thưởng tuyết nào. Thuật cưỡi ngựa của ta hiện giờ cũng không kém gì ngươi đâu.

Dương Phàm cười nói:

- Hạng người đến chữ đại còn không biết như huynh thì đừng có học đòi làm sang, học theo lối ngâm phong thưởng tuyết của bọn nhà nho nghèo kiết đó. Hiếm khi mới về thành một chuyến, còn không về bồi tiếp chị dâu nhiều nhiều một chút đi.

Sở Cuồng Ca nắm cương ngựa đi tới, nói với Dương Phàm:

- Nhị Lang phải về phủ thật sao?

Dương Phàm nói:

- Đệ còn có việc, phải đi đến một nơi. Nếu Sở đại ca hôm nay không ra khỏi thành, không ngại thì đến chỗ Kiều huynh đệ ngồi chơi trước, tối nay cùng đến phủ của đệ, chúng ta lại say sưa một phen.

Sở Cuồng Ca cười nói:

- Đệ đã có việc, ta cũng không tiếp tục làm phiền nữa. Ta đến Quy Nhân phường gặp mấy huynh đệ cũ. Mọi người gặp nhau, sao thiếu được buổi tiệc rượu, tối sẽ ở lại đó.

Mấy người nói cười vài câu. Sở Cuồng Ca và Ngụy Dũng, Lê Đại Ẩn bèn cáo từ đi đến Quy Nhân phường. Lữ Nhan và Cao Sơ thì ai về phủ nấy. Mã Kiều thấy Dương Phàm có việc, bèn phấn khởi quay về Tu Văn phường "tiểu biệt thắng tân hôn".

Ban nãy chỉ là nói ngoài miệng vậy thôi, đạp tuyết hứng gió sao sảng khoái bằng việc ôm ấp nương tử. Gã thường ở trong quân doanh, thật sự rất nhớ Diện Phiến Nhi, có điều với bản tính đàn ông, nào dám để lộ dáng vẻ tham luyến phụ nữ ra ngoài mặt để khiến người khác phải cười chê.

Tuyết lớn ùn ùn kéo đến, trong phút chốc đã có thể che lấp hoàn toàn vó ngựa và dấu chân của bọn họ. Dương Phàm vịn yên lên ngựa, quay ngược về hướng Bắc thành. Hiện giờ sào huyệt của Triệu Du chính là nơi đó.

Lúc này, cành liễu trơ trụi trên cây cũng bị phủ một lớp tuyết trắng, giống như một cái đuôi cáo lông lá xồm xoàm. Gió thổi qua, tuyết liền rơi lả tả, rớt vào cổ người đi đường. Người đó bèn vội vàng quấn chặt áo quần, bước chân cũng gia tăng tốc độ.

Hôm nay Dương Phàm đã ăn nguyên một con "Hỗn dương đoạn hốt", rượu Kiếm Nam Thiêu Xuân hảo hạng e là cũng uống đến trên dưới hai đấu. Lúc này hơi rượu bốc lên, toàn thân nóng rực, tuyết rơi xuống trên mặt trên cổ trái lại còn lành lạnh tạo cảm giác sảng khoái. Dương Phàm liền không tránh khỏi mấy cái cây, mà còn thúc ngựa chếch sang phía bên đường dưới tán cây mà đi.

Dương Phàm đi thẳng một mạch, đến ngã cua qua Thượng Thiện phường, lúc này hơi rượu mới giảm bớt một chút, đầu óc cũng tỉnh táo trở lại. Không xa trước mặt chính là cầu Thiên Tân. Qua cầu này rẽ phải, là đi về phía Thượng Hành phường. Dương Phàm vừa mới thúc ngựa chạy về phía đầu cầu, đột nhiên một đoàn người ngựa xông ra từ Tích Thiện phường ở phía đối diện.

Cả bốn chiếc xe đều hoa lệ khó bì. Trâu kéo còn là loại Đại Thanh Ngưu to khỏe. Người hầu hạ hộ giá hai bên xe đều cưỡi trên những con tuấn mã cao to, ăn vận sáng láng, vênh vang hống hách. Dương Phàm quét mắt nhìn về phía chiếc xe kia, vốn định lập tức giục ngựa lên cầu, nhưng khi ánh mắt lướt qua khung cửa sổ của chiếc xe, chợt có cảm giác. Hắn liền lập tức ghìm cương lại.

- Người Hồ này trông quen quá!

Dương Phàm nhìn người ngồi trong xe, sau khi ngẩn ra một lúc, đột nhiên nhớ lại, người này chính là một trong ba vị kì nhân mà hắn đã từng gặp ở Kim Cốc viên. Dương Phàm lại nhìn về phía chiếc xe, trên xe giương cờ của quan phủ, bên trên rõ ràng viết ba chữ lớn "Nhạc An hầu". Dương Phàm thầm nghĩ:

- Không sai rồi, quả nhiên là người đó!

Dương Phàm lại nhìn hai chiếc xe phía sau. Trong đó một chiếc che rèm, chiếc còn lại cũng cuộn rèm lên giống thế này. Một người ngồi trong xe đang xoa xoa chòm râu, dương dương tự đắc ngắm nhìn cảnh tuyết rơi bên ngoài, chính là lão đạo sĩ chỉ một cái phất tay đã đánh đổ được đại thụ kia.

Sau khi Dương Phàm từ Kim Cốc viên quay về , đã từng hỏi thăm về vị Nhạc An Hầu này, biết được vị hầu gia này họ Du, tên gọi là Du Hạo Nhiên. Trong tình cảnh số vương gia công hầu của bản triều nhiều như rơm rạ hiện này, tên tuổi của vị hầu gia này không mấy nổi tiếng. Vị hầu gia này thích thuật trường sinh, rất hiếm giao thiệp với giới quyền quý. Ngoại trừ việc ở một mình trong phủ luyện đan ra, thì là kết giao với kì nhân bên ngoài.

Sau khi Dương Phàm hỏi thăm được tin tức, cũng từng nghĩ đến việc kết giao với người này, kế đến làm quen với mấy vị thế ngoại cao nhân kia. Nhưng hắn mới nán lại quan trường mấy năm, tuy vận số may mắn, vừa vào chốn quan trường liền tạo được mối qua hệ với Tiết Hoài Nghĩa, Thái Bình công chúa và Võ Tam Tư, nhưng mối quan hệ thật sự còn lâu mới sâu rộng bằng giới quý tộc chân chính.

Nếu là Thái Bình công chúa lộ diện, muốn kết giao với vị hầu gia này dĩ nhiên không khó, nhưng Dương Phàm lại không muốn vì chuyện này mà đi nhờ vả Thái Bình. Chuyện này cứ thế bị gác lại. Lúc này lại thấy mấy vị kì nhân kia, Dương Phàm rất muốn tiến lên chào hỏi, một là để tạ ơn cứu mạng lần trước, hai là vì muốn kết giao với mấy vị tiền bối này.

Kể từ khi Dương Phàm tự rời khỏi Nam Dương quay trở về Lạc Dương, trong mấy năm này không ngừng chăm chỉ luyện tập võ công, so với lúc ban đầu rời khỏi hải đảo đã tiến bộ rất nhiều. Nhưng võ công tiến đến một cảnh giới cao hơn, bèn nảy sinh một số vấn đề mới. Sư phụ không ở bên cạnh, hắn không cách nào thỉnh giáo được, chỉ tự mình nghiền ngẫm, tiến triển khó tránh bị ảnh hưởng. Nếu như có thể được mấy vị thế ngoại cao nhân võ công không hề kém thái sư phụ này chỉ điểm, há chẳng phải là một chuyện tốt sao?

Nghĩ đến đây, Dương Phàm thúc ngựa đi về phía đoàn xe giơ binh khí chặn lại.

- Đứng lại! Kẻ nào?

Các võ sĩ hộ giá bên ngoài xe tuy nhìn có phần đàng hoàng, nhưng vẫn rất cảnh giác. Dương Phàm vừa tiến đến gần, họ liền ấn giữ chuôi đao, lớn tiếng quát tháo.

Dương Phàm trở mình xuống ngựa, chắp tay nói:

- Bản quan là Hình bộ lang trung Dương Phàm, đã từng có duyên gặp mặt với mấy vị tiền bối ngồi trong xe đây. Vừa rồi ở đầu cầu trông thấy, muốn đến bái kiến, hỏi thăm một tiếng.

- Ơ. . .

Tên thị vệ quát tháo đó sắc mặt liền dịu lại, buông chuôi đao ra, nói:

- Vị lang trung này đã quen với ba vị lão thần tiên, thì ngày sau có thể đến hầu phủ của chúng ta bái kiến. Hiện giờ hầu gia nhà chúng ta đang đưa ba vị lão thần tiên vào cung diện kiến thánh thượng, không được chậm trễ,

Dương Phàm "a" lên một tiếng, hơi có chút kinh ngạc. Nữ hoàng gặp ba vị cao nhân quyền thuật này làm gì? Lẽ nào nữ hoàng đế làm hoàng đế chán rồi, cũng muốn học bản lãnh phi thân trèo tường để đi hành tẩu giang hồ? Bà ta tuổi tác đã cao như vậy, e là hơi trễ rồi.

Dương Phàm trong lòng suy nghĩ hỗn loạn, nhìn viên thị vệ kia mỉm cười, rồi tránh sang một bên. Hắn nhìn chiếc xe từ từ đi ngang qua trước mặt mình, rồi xoay người leo lên ngựa, chậm rãi đi theo sau.

Qua khỏi cầu Thiên Tân, chiếc xe đó bèn rẽ trái đi về hướng Hoàng thành. Dương Phàm lại đánh ngựa về phía bên phải, đi thẳng đến Thượng Hành phường.

***

- Ha ha, thánh thượng hỏi về thuật trường sinh bất lão sao? Bần đạo tu hành nhiều năm, đạo pháp phương thuật cũng coi như có chút thành tựu, nhưng lại chưa từng nghe qua, càng chưa từng thấy qua. Trời sinh vạn vật, có sinh ắt có diệt, nào có ai bất tử bất diệt được? Cứ cho là thật sự tu thành Đại La thần tiên, cũng sẽ phải có ngày nhắm mắt xuôi tay.

Lão đạo sĩ tiên phong đạo cốt đang ngồi trước mặt Võ Tắc Thiên lúc này, chính là vị cao nhân một cái phất tay đã đánh đổ đại thụ tại Kim Cốc viên ngày đó. Võ Tắc Thiên ngồi phía đối diện niềm nở dò hỏi, nghe thấy câu trả lời như vậy, lập tức lộ vẻ không vui.

Võ Tắc Thiên luôn rất tin vào những thứ thần thần quái quái. Nhạc An Hầu Du Hạo Nhiên thề thốt với bà rằng, mấy người này đều là những vị thần tiên sống thật sự, bà mới vì đế vương chi tôn, phá lệ mới mấy người bên ngoài danh tiếng không rõ này đến thỉnh giáo về thuật trường sinh. Ai ngờ lại gặp phải câu trả lời như thế.

Du Hạo Nhiên bị Võ Tắc Thiên lạnh lùng liếc nhìn, trong lòng sợ hãi, vội vàng nói:

- Thánh thượng, người đời thường cho rằng trường sinh là bất tử, lão thần tiên cho rằng lời bệ hạ là nói đến phương pháp trường sinh bất tử, vậy nên mới đáp là không có. Trong "Địa Tạng kinh" có nói "Giác Hoa Định Tự Tại Vương Như Lai, tuổi thọ của vị phật đó, là bốn trăm ngàn vạn ức A Tăng kỳ kiếp", có thể thấy đức Phật tuổi thọ tuy dài, nhưng cuối cùng cũng có ngày trở về với Niết Bàn, chỉ là tuổi thọ dài hơn rất nhiều so với người phàm mà thôi, phương pháp bất tử, đúng là không tồn tại.

Du Hạo Nhiên nói đến đây, quay sang chắp tay với lão đạo sĩ, vẻ thần bí nói:

- Thánh thượng có biết, lão thần tiên đây sinh vào thời Tam quốc Tôn Ngô Xích Ô, hiện nay đã gần năm trăm tuổi. Đây còn không phải là đại thần thông sao?

Võ Tắc Thiên nhìn lão đạo sĩ tiên phong đạo cốt kia, kinh ngạc hỏi:

- Đạo trưởng thật là đã năm trăm tuổi rồi ư?

Uyển Nhi đứng hầu bên cạnh cũng kinh ngạc trợn tròn mắt, nhìn về phía lão đạo sĩ kia với vẻ không dám tin.

Lão đạo sĩ nhẹ nhàng xoa chòm râu bạc phơ, trên mặt hơi lộ ra vẻ rầu rĩ. Lão trả lời với vẻ hoài niệm:

- Tuy không trúng, nhưng cũng không sai lắm. Nghe gia sư nói, năm bần đạo ra đời, chính là năm Tôn Quyền phong Lữ Mông làm đô đốc, đánh chiếm Kinh Châu, nơi nơi đều là loạn lạc, bá tánh khắp nơi bỏ trốn, gia mẫu chính là trên đường tháo chạy mà sinh ra bần đạo.

- Gia mẫu lúc đó vì khó sinh mà chết, bần đạo hãy còn là một đứa trẻ sơ sinh được bọc trong tã lót, bị vứt lại bên đường không ai đoái hoài. Vốn là cứ tiếp tục như thế thì bần đạo khó tránh khỏi cái chết. May mà, Ô Giác tiên sinh vừa mới từ đâu đó đi ngang qua, nảy sinh lòng tốt, thu nhận bần đạo, sau lại nhận bần đạo làm đồ đệ, truyền cho bần đạo pháp thuật. . .

Võ Tắc Thiên vô cùng kinh ngạc nói:

- Ô Giác tiên sinh? Hóa ra tôn sư của Thập Phương đạo trưởng lại là Tả Từ Tả thần tiên sao?

Lão đạo sĩ gật gật đầu, nói:

- Đúng vậy! Gia sư đã đi về cõi tiên nhiều năm rồi, vì vậy ban nãy nghe bệ hạ hỏi đến thuật bất tử, bần đạo mới cho là như vậy. Gia sư cả đời đạo pháp thiên biến vạn hóa, có phép lên trời xuống đất, cuối cùng cũng không tránh khỏi cái chết, thế gian này nào có thuật bất tử bất diệt chứ.

Võ Tắc Thiên có chút kính nể nói:

- Đạo trưởng mà cũng đã gần năm trăm tuổi rồi, thế. . . vị sư thái đây ắt hẳn cũng là người tu hành có thọ lộc cực cao đúng không?

Lão ni cô khẽ mỉm cười, chắp tay nói:

- Bần ni là Tịnh Quang Như Lai hóa thân chuyển thế, có thể biết chuyện quá khứ tương lai, nhưng tuổi tác của mình lại không nhớ rõ lắm. Kiếp này sao, có lẽ đã hơn ba trăm tuổi rồi?

Võ Tắc Thiên vẻ mặt chưa hết kinh hãi, người Hồ kia đã cất giọng oang oang nói:

- Tịnh Quang sư thái bà có thể nhập vào luân hồi mà linh hồn bất diệt, kí ức không mất, tiếp tục tu hành, dĩ nhiên sẽ không thèm tính toán xem khối bị thịt này đã bao nhiêu năm tuổi rồi. Ma Kha thần lại không có bản lĩnh như Tịnh Quang sư thái, hiện giờ thần đã được bảy trăm tuổi, thọ lộc của thần là chín trăm chín mươi chín năm, còn chưa tới ba trăm năm nữa, đã phải nhắm mắt xuôi tay rồi.

Võ Tắc Thiên nghe vậy vô cùng kích động, thầm nghĩ:

- Tuổi thọ của phàm nhân chẳng quá trăm năm, cứ cho là không thể bất tử, nhưng nếu học được phép thần thông như bọn họ, kéo dài tuổi thọ thêm năm bảy trăm năm, thế cũng được rồi.

Chỉ là lời của những người này nghe quá huyễn hoặc, Võ Tắc Thiên trong lòng rốt cuộc vẫn không dám tin hoàn toàn, vẫn muốn tìm hiểu một chút về bản lĩnh của bọn họ rồi mới đưa ra quyết định, nếu không đường đường là đế vương lại bị mấy tên giang hồ thuật sĩ lường gạt, há chẳng phải sẽ trở thành trò đùa thiên cổ ư.

Võ Tắc Thiên đã hạ quyết tâm, bèn nói với vẻ ôn hòa:

- Hôm nay trẫm mời ba vị hữu đạo chi sĩ vào cung, đúng là muốn thỉnh giáo ba vị một số điều. Chỉ là không biết ba vị có thể thi triển một chút phép thần thông ngay tại đây, để trẫm mở mang tầm mắt trước được không?
Bình Luận (0)
Comment