Say Mộng Giang Sơn

Chương 471

Dương Phàm thật cẩn thận bước tới, nhẹ nhàng dán lỗ tai lên cánh cửa, nín thở nghe ngóng. Chợt thấy có tiếng người hừ nặng nề bên trong, nói:
- Để ta chờ lâu vậy ngươi mới đến sao?

Hắn nghe vậy, dưới chân hẫng đi, suýt nữa thì mở cửa mà đâm đầu vào. Hắn không biết mấy người Du gia có biết phép tiên hay không, nhưng một thân võ công cao siêu thì hắn đã được diện kiến, cho nên tới gần cửa đã cực kỳ cẩn thận, không nghĩ vẫn bị phát hiện.

Nghĩ lại Dương Phàm thấy chuyện này hoàn toàn không có khả năng. Người luyện võ, ngũ quan thường linh mẫn hơn người thường một chút, nhưng không thể tới mức thần kỳ như người ngoài nghề vẫn tưởng tượng. Nếu động tĩnh của một người không khác gì con kiến bò trên tường sẽ không có khả năng bị người khác nghe thấy, nếu một người có nhĩ lực thính thần kỳ đến thế, thì y đã chết từ lâu rồi, chết vì bị tạp âm tàn phá.

- Lão ni cô này thực sự có đại thần thông?
Dương Phàm hoảng sợ khựng lại. Hắn đã nghe ra người hỏi câu đó là một nữ tử cao tuổi, mà trong gian nhà cũ của họ Du chỉ có ba người, trong ba người chỉ có một nữ nhân, ngoại từ Tịnh Quang lão ni đến từ Hà Nội (thời Đường, Hà Nội chỉ Hà Nam) cũng không còn ai khác.

Hắn lùi lại ba bước, nhẹ nhàng chỉnh lại quần áo, quyết định chính đại bất minh tới bái kiến.

Hắn chắp hai tay, vừa muốn lên tiếng, chợt nghe có tiếng nói chuyện trong phòng, lần này là tiếng của một nam nhân:
- Vậy mà còn chậm sao? Ta phải đi vòng vòng khắp nơi, cẩn thận tránh lô sơ hở đấy. Hơn nữa, thứ này cũng hơi bị quá lửa. Được rồi, trong viện thực sự không có người ngoài, mau ăn một chút đi.

Dương Phàm lập tức khe khẽ thở phào, thì ra lão ni này nói chuyện với người khác, hắn lại tưởng nói với mình. Hắn lại bước tới gần, áp lỗ tai lên vách, nhưng không nghe thấy hai người nọ nói chuyện nữa. Hắn đoán hai người đã vào mật thất, bèn quay ra.

Chỉ cần nhảy lên nóc nhà, dỡ ngói ra là có thể nhìn thấy tình hình bên trong – nhwgn đó chỉ là chút hư cấu trong mấy bộ phim truyền hình và tiểu thuyết mà thôi, thực tế thì hoàn toàn không có khả năng. Khi xây phòng người ở, trên khung nhà còn có một lượt ván, cậy ra rồi còn phải lau gạt hết rơm rạ bùn đất, một tầng bùn đất dày cộp mới rải ngói lên, xếp thật kín để tránh mưa. Căn bản không có khả năng dỡ một viên ngói ra đã có thể thấy rõ tình hình bên trong. Hơn nữa, nếu nóc nhà chỉ có ngói sẽ không ai đứng lên đó nổi.

Dương Phàm muốn đi vòng qua nội thất, rình ở phía đông tòa nhà. Khi tới cạnh một cái cửa sổ, nhìn vào trong, hắn không khỏi âm thầm kêu khổ.

Đây là một cái cửa sổ trụ thẳng, không dán giấy mà dùng minh ngói. Minh ngói là mài bột ngọc trai ra, hiệu quả truyền sáng còn xa không bằng thủy tinh của thời hiện đại, nhưng khi ấy đã rất tốt rồi.

Nếu cửa sổ này dùng giấy dán thì hắn dùng mũi dao khoét một chút sẽ có thể nhìn được động tĩnh bên trong phòng, nhưng minh ngói này nếu đập ra hoặc nạy ra sẽ bị vỡ, người bên trong sẽ phát hiện ra, còn rình gì nữa. Dương Phàm hơi giật mình, cắn răng một cái bèn quay về phòng.

Hắn nhẹ nhàng đẩy, cửa nhẹ nhàng mở không tiếng động.

Mặc dù nơi này đã lâu khôn có ai, nhưng từ khi ba thần tiên sống bước vào, Du Tần Nhiên đã dùng hết khả năng tu sửa giữ gìn ở của bọn họ, cửa sổ cũng tra dầu, mở lên không một tiếng động. Dương Phàm nhẹ nhàng thở ra, như một con báo lách ngay vào.

Hắn đã quyết định, nếu bị người ta phát hiện sẽ nói mình tới để tạ ơn. Mình là tiểu bối, có làm bậy làm bạ một chút các tiền bối đó chắc cũng không chấp nhặt.

Căn phòng này không lớn, chỉ dùng một bình phong gỗ để ngăn cách phòng trong phòng ngoài. Phòng cũng không lớn, gian ngoài chỉ treo một bộ tranh chữ, một bàn trà thấp, hai cái ghế giường, cũng không còn lại bao nhiêu không gian trống.

Khu trạch viện này của họ Du cũng không phải không có phòng lớn, nhưng hôm nay là mùa đông, phòng lớn sẽ sưởi ấm không tốt, tính toán cho dù dùng giường sưởi, tường ấm cũng không thể ấm áp như mùa xuân được. Căn phòng này cũng không tệ, vừa tiến vào đã thấy hơi ấm bao bọc lấy.

Tấm bình phong hoàn toàn làm bằng gỗ, Dương Phàm rón rén bước đến bên cạnh, lặng lẽ hé mắt nhìn vào trong…

Phòng trong tính ra lớn hơn bên ngoài một chút, trên tường có một loạt ngăn tủ, bên sườn là giường sưởi, Tịnh Quang lão ni và Ma Lặc đang khoanh chân ngồi trên đó.

Tịnh Quang lão ni đang ăn cái gì đó dưới đèn, lão ni cô nghe nói một ngày chỉ ăn một hạt gạo hoặc một hạt vừng đang ngồi trước một bàn đồ ăn, một đĩa cánh thật lớn, dưới ánh sáng bóng loáng mỡ, cánh đã bị bà ta gặm hơn nửa, ăn đến mức khóe miệng cũng nhẫy mỡ.

Bên cạnh còn một đĩa bánh nướng, Tịnh Quang lão ni vừa ăn hết nửa đĩa cánh cũng không còn đói quá nữa, cần lầy một cái bánh nướng, khá nhã nhặn cắn một cái, thuận tay dùng bột bánh xoa xoa mỡ trên cằm, lại nhất một bầu rượu bằng thiếc, cũng không buồn đổ ra chén, ngửa cổ rót đầy miệng.

Ma Lặc cười nói:
- Hai người các ngươi thực là tự mình chuốc lấy khổ. Lại nói phương thuật của mình thực sự có thể trường sinh được sao? Đằng nào cũng phải khoác lác là không cần ăn, mỗi ngày phục dùng ba viên đan dược là đủ. Tốt xấu gì đan dược kia cũng là được chế tạo từ gạo và mì lớn cỡ quả long nhãn, ăn ba viên vào cũng có thể trụ được một hồi.

- Ngươi còn khoác lác hơn cả y nữa. Còn nói cái gì mỗi ngày một hạt cơm, quá Ngọ sẽ không ăn. Giờ thì tốt rồi, hôm nay thánh nhân ở đây đến quá ngọ, sáng còn có quan binh đến điều tra cảnh giới. Đến trưa ta còn có thịt có cá, còn ngươi thì chỉ có ôm bụng đói giả làm thần tiên. Tự làm tự chịu thôi!

Tịnh Quang lão ni trừng mắt nói:
- Ngươi thì biết cái gì? Không làm thế thì làm sao người ta tin tưởng chúng ta có bản lĩnh thực sự chứ? Ngươi là người Hồ, đương nhiên có thể ăn thịt, nhưng chúng ta thì không. Ngươi nói ở chỗ ngươi thần tiên đều có thất tình lục dục, có ghen tị, có thiên vị, người đứng đầu Thiên giới có thể hạ phàm câu dẫn một nữ tử nhân gian, sinh ra một đống con riêng bán thần gì đó, con của thần tiên già chết rồi lại có thể làm thần tiên, thần tiên chết rồi thì làm thần vương. Một đống lung tung lộn xộn đó mà cũng được gọi là thần tiên sao? Ngươi nói bậy nói bạ với chúng ta còn được, với người khác có khi đánh chết tươi kẻ giả thần giả quỷ ngươi ấy, chứ còn có thể cung phụng ngươi làm thượng khách sao?

Tịnh Quang lão ni lại cắn một miếng bánh nướng, gặm một cái móng heo, ngạo nghễ nói:
- Thần tiên phương Đông chúng ta đều là vô dục vô cầu, chí công vô tư, chỉ uống tiên tuyền, chỉ ăn quả tiên, sống trên thiên giới tiêu dao, ở trong động phủ hàng trăm triệu năm không ra. Đây mới là tiên nhân. Chúng ta muốn người ta tin ta là thần tiên sống, không dụng chút công phu sao được?

Ma Lặc lẩm bẩm:
- Thần tiên như vậy chẳng khác nào tảng đá. Tu luyện làm cái gì?

Tịnh Quang lão ni không thèm để ý tới y nữa, uống thêm ngụm rượu, hỏi:
- Thập Phương đạo nhân đã ngủ chưa?

- Còn chưa ngủ. Các cơ quan, pháp khí đã chuẩn bị dưới hầm từ mấy hôm trước, hôm nay đều đã dùng qua trước mặt Nữ Hoàng đế, Thập Phương nói chuẩn bị sẵn vài trò thần thông đề phòng vạn nhất.

Nói tới đây, Ma Lặc nghiêng người khẩn trương:
- Tịnh Quang, các ngươi… thực sự định ở lại làm quan trong Kinh chứ?

Tịnh Quang lão ni nháy mắt với y một cái, hỏi lại:
- Thì sao?

Ma Lặc xoa xoa tay, lo lắng nói:
- Chúng ta đang lừa Hoàng đế đấy. Ta thấy không bằng chúng ta lừa Nữ Hoàng đế kia một hồi, lừa chút kim châu ngọc bảo rồi bỏ trốn mất dạng. Tuổi chúng ta cũng không nhỏ, còn có thể rong ruổi giang hồ được mấy năm? Không bằng hung hăng lừa lấy một khoản lớn, sau đó về núi.

Tịnh Quang lão ni một tay cầm móng lợn một tay ôm bầu rượu, nhẹ nhàng liếc y một cái, khinh miệt nói:
- Ngươi là đồ rác rưởi nhát gan!

***

Bất Lương soái Lê Diệc Kiều ở lại nhà lão thân gia của Tần Hoài Đức ngủ lại một đêm thẳng đến sáng sớm hôm sau.

Sáng sớm, trên Tắc Thiên môn vang lên tiếng chuông đồng, tiếng chuông vọng qua tầng sương sớm mờ mịt của Lạc Hà, vọng vào từng nhà, chuông trong Tích Thiện phường cũng rung theo.

Tiếng chuông báo sáng ngân tám trăm hồi, mới ban đầu các phường hòa theo còn chưa đồng nhất, một lát sau đã hòa thành một nhịp, khắp cả thành, tiếng chuông và tiếng trống ngân lên thành một tiếng gầm lớn, ngay cả Lê Diệc Kiều đang ngủ say cũng phải tỉnh. Mà gã tỉnh được thì thật may mắn, tiếng chuông này có nghĩa ngày y được thăng chức lại gần thêm một ngày.

Lê Diệc Kiều cũng ân thầm cầu nguyện:
- Ông trời phù hộ, chỉ mong hai ngày trước khi lão phu được lên chức, Tích Thiện phường bình an, không xảy ra chuyện bất ngờ gì.

Ông trời đại khái chắc cũng nghe được lời cầu nguyện của Lê Diệc, hôm nay Tích Thiện phường vẫn thái bình. Sáng sớm Du Hầu gia tới thỉnh han ba vị thượng sư, lúc rời đi sắc mặt vẫn tươi tỉnh. Cả phường an bình, hạnh phúc, xem chừng chẳng có chuyện gì xảy ra.

Sáng sớm tinh mơ, Dương Phàm cưỡi ngựa đến Hình Bộ, khóe miệng hắn vẫn treo một ý cười mơ hồ, khiến cho khuôn mặt anh tuấn của hắn lại càng thêm mê người.

Đêm qua, sau khi rời khỏi gian nhà cũ của Du gia ở Tích Thiện phường, hắn không nghĩ tới mấy tên bịp bợm giang hồ ngay cả hắn cũng lừa được. Chẳng những khiến cho mình xem ba người bọn họ là cao thủ võ lâm, thậm chí còn hơi dao động trước thuyết pháp của Thái sư phó. Quả nhiên khác nghề như cách núi, bọn bịp bợm giang hồ cũng có bản lĩnh của mình, người ngoài nghề không thể dễ dàng nhìn được.

Dương Phàm không muốn vạch trần bọn chúng trước mặt Hoàng đế sớm như thế. Muốn nói tới tai họa, Võ Tam Tư dùng một lượng sắt thép ước chừng bằng hai năm sản lượng của Đại Đường để xây một cái Thiên Khu vô dụng còn lợi hại gấp trăm lần mấy thủ đoạn ảo thuật lừa tiền mày; một đám sâu bọ trong Ngự Sử Đài kia từng giây từng phút đều nghĩ cách hại người để chứng minh sự tồn tại của mình còn lợi hại gấp ngàn lần ba tên lừa gạt này.

Lão hổ không đánh, chẳng lẽ đi đánh chuột con? Còn nữa, ba con chuột này cũng không dễ đánh. Muốn tố giác bọn chúng phải có chứng cứ, nếu để cho Hoàng đế biết Dương Phàm hắn nghi ngờ sự lựa chọn của mình, chưa đợi Hoàng đế cho phép đã vụng trộm đi điều tra khách nhân tôn quý nhất của bà ta, thì cái được không đủ bù cái mất.

Sáng hôm nay, hắn bước qua Thiên Tân Kiều, rẽ về hướng nha môn Hình Bộ, quay đầu nhìn căn viện cũ của Du gia, cười đến là sảng khoái.

Từ khi ghi nhớ ba tờ giấy mà Triệu Du đưa, hắn đã hiểu biết một chút về thế lực ngầm của Khương công tử ở Lạc Dương, hắn biết đây chỉ là một góc của bề nổi tảng băng. Hắn tin chắc, Triệu Du không biết rõ thực lực của Khương công tử ở Lạc Dương, cũng sẽ không cung cấp toàn bộ tình báo cho mình, nhưng nhiêu đó cũng đủ rồi, cũng có cái để mà tìm hiểu.

Thẩm Mộc có hai yêu cầu với hắn: một là hắn không thể tự mình ra mặt đối phó với Khương công tử; hai là không thể tấn công lực lượng của Khương công tử. Vậy thì chờ Khương công tử biết Thẩm Mộc tiết lộ thông tin của mình đi.

Bởi vậy, Khương công tử cũng sẽ không tiếc hết thảy, bộc lộ hết thực lực khắp thiên hạ mà mình đã giấu diếm, hai thế lực lớn do thế gia Sơn Đông một tay nâng đỡ sẽ đánh vỡ cực hạn cuối cùng, liều chết chiến đấu, cũng đã bị tráng sĩ Sơn Đông thế gia bắt cổ tay trừng trị nghiêm khắc.

Khi đó, bất kể là để có được một câu trả lời thỏa đáng cho các huynh đệ vì bại lộ thân phận mà bị hủy diệt cả gia tộc, hay là vì thể hiện sự trong sạch của mình với Sơn Đông thế gia, Thẩm Mộc chỉ có thể xuống tay với hắn. Cho nên, tuy Dương Phàm đã chuẩn bị rất nhiều nhưng hắn vẫn chưa ra chiêu.

Dọc đường đi, quay đầu nhìn gian cổ viện của Du gia mờ mịt trong sương sớm như chốn tiên gia, Dương Phàm chợt nghĩ ra một biện pháp.

Hắn quyết định xế chiều hôm nay phải đi bái thần!
Bình Luận (0)
Comment