Say Mộng Giang Sơn

Chương 478

Chợ bắc thành Lạc Dương có ba tiệm bán đồ cổ, trong đó có hai nhà tài lực, danh tiếng lớn. Đồ mua bán chủ yếu là những vật quý hiếm trên đời, rất có danh tiếng trong những nhà sưu tầm đồ cổ.

Một nhà nữa tên “ Nhã Tàng Hiên” thì không lớn, mặt tiền nhỏ, bên trong cũng không có những món đồ quý hiếm để trấn tiệm nào, đồ cất giữ mặc dù phần lớn cũng là đồ cổ nhưng cũng không có những vật quý hiếm, nghe nói trước kia còn bán hàng giả.

Lâu ngày, tiếng xấu truyền xa, những nhà sưu tầm đồ cổ chân chính chưa bao giờ đặt chân đến cửa “ Nhã Tàng Hiên”, tuy nhiên “ Nhã Tàng Hiên’ này vẫn hoạt động tốt, cho dù cửa hàng hết sức vắng vẻ, chưởng quỹ ngồi trước quầy vẫn bình thản, cho tới bây giờ không vì chuyện làm ăn ảm đạm mà dẫn đến buồn chán.

Hôm nay cửa không có chim tước, bởi vì bên ngoài trời đang mưa.

Mưa xuân quý như vàng, mưa rơi tí tách gột rửa hòn đá trước cửa sáng bóng, mưa rơi vào chỗ trũng thì ngập đầy nước, nước mưa bắn tung tóe, bắn thành từng đóa hoa nước mưa, chủ tiệm Tiết Bình Nghiễm ngồi phía sau quầy, chống cái cằm mập mạp, cười híp mắt ngắm mưa rơi, chốc chốc lại nhấp một ngụm rượu gạo, nhàn nhã vô cùng.

Có người tới cửa, che một chiếc ô giấy dầu cũ, không nhìn thấy mặt mũi của y, chỉ nhìn thấy một đôi giày vải vểnh đầu màu đen và ống tay áo bào xanh vung theo bước chân.

Khi cái ô đến dưới mái hiên, nước trên mái hiên rơi xuống chiếc ô phát ra tiếng” bang bang”, chỉ nháy mắt người nọ liền bước vào quán, bỏ chiếc ô xuống, lộ ra một khuôn mặt trung niên với bộ râu cá trê.

Tiết Bình Nghiễm thấy người này, lập tức cười càng hớn hở, khách tới cửa rồi!

Người này lần đầu đến là chuyện của ba tháng trước, Tiết chưởng quỹ nhớ rất rõ, khi đó vẫn là tiết trời lạnh giá mùa đông tuyết bay mù mịt, hôm đó trời vừa rơi một trận tuyết lớn, vị khách này trên người mặc một chiếc áo bông, đầu đội mũ da cẩu có che tai, cách ăn mặc rất quê mùa nhưng y lại có năng lực đặc biệt về phân biệt đồ cổ.

Đồ cổ bày trong tiệm y vừa nhìn đã gọi tên một cách chính xác, nói ra niên đại, ước định giá cả, lẫn vào đó một vài món hàng giả, y thậm chí còn không cần dùng tay đi kiểm tra, gõ gõ hoặc là nhìn chữ khắc trên đồ vật, chỉ nhìn lướt qua cũng có thể xác định đó là hàng giả.

Lúc đầu sắc mặt tiểu nhị thật khó coi, may mà kinh doanh của tiệm vốn cũng không tốt, mười ngày nửa tháng mới có một lượt khách, lúc đó trong tiệm cũng vừa lúc không có khách, vì thế tiểu thị quơ lấy cái chổi, chuẩn bị đuổi tên khách này đi, Tiết chưởng quỹ cười híp mắt nhìn cũng không ngăn cản.

Lúc này, khách nhân kia lại đột nhiên mở miệng nói chuyện:
- Chiếc nồi đồng có tai thời Đông Hán này bao nhiêu tiền?

Y chỉ đúng vào món đồ mà y vừa cho là giả, y cũng nói là “Chiếc nồi đồng có tai thời Đông Hán”, tiểu nhị vừa nghe có “cửa” bán hàng lập tức lùi sang mà bên, Tiết trưởng quầy theo thông lệ lập tức từ sau quầy đi ra, cười híp mắt nói:
- Năm vạn lượng.

Một cái nồi có quai đời Hán thực sự cũng không được một phần mười cái giá này, Tiết trưởng quầy biết rõ người ta đã nhìn ra là hàng giả, lại đưa ra giá năm vạn tiền. Người khách này cũng cổ quái, cư nhiên lại không cho trưởng quầy một cái tát, trước nắm đầu y như một đầu heo, sau tóm lấy cổ áo gã, lôi gã ra đường, lớn miệng mắng gian thương.

Mà y lại dứt khoát trả năm vạn lượng, cầm “ chiến nồi có quai đời Hán” mà tháng trước vừa chế ra hào hứng rời đi, còn luôn miệng nói mua được giá“ rẻ”.

Tháng trước vị khách này lại đến một chuyến nữa, lần này y tốn mười vạn lượng mua một thanh kiếm bằng đồng thau đời tần, cái thanh kiếm bằng đồng thau chuôi gỉ sét lốm đốm, đã bị mòn đi nhiều lại là đồ thật, nhưng nó chỉ đáng một phần mười trong mười vạn lượng. Cũng là lần này, Tiết trưởng quỹ biết tên của y, y tên Triệu Du.

Hôm nay Triệu Du lại đến, hơn nữa là đội mưa đến, xem ra hôm nay lại được một món hời lớn, cho nên tiết trưởng quầy cười lại càng vui sướng hơn:
- Triệu huynh, đã lâu không gặp, lần này muốn mua cái gì?

Sắc mặt Triệu Du có vẻ không được tốt, nhíu mày hỏi:
- Trưởng quầy, trong này có bảo vật nào trị giá trên năm trăm ngàn lượng không?

Người mua đồ cổ lại không chọn món đồ mà mình thích, lại chỉ ấn giá cả để mua, vô cùng kỳ quái. Tiết Bình Nghiễm là người làm ăn buôn bán, nghe thấy có một cuộc làm ăn lớn như vậy lại không thấy có một chút vui mừng, ngược lại có chút lo lắng, lại càng kỳ quái hơn, gã nhăn mày, chần chờ nói:
- Triệu huynh, cuộc mua bán này ....có vẻ không nhỏ.

Triệu Du rất đồng tình gật đầu, thở dài nói:
- Đích xác không nhỏ, tuy nhiên... Tin tưởng vị kia khách hàng đó vẫn nuốt trôi được.

Tiết Bình Nghiễm nghe xong lời này lập tức thở phào nhẹ nhõm, mặt mày hớn hở mà nói:
- Một khi đã như vậy, vậy Triệu huynh nhìn món đồ cổ này thế nào!

Tiết Bình Nghiễm từ bác cổ trên kệ gỡ xuống một đồng tiền lớn đặt trong lòng bàn tay, tiền hình như đồng hồ, trên có ba lỗ.

Tiết chưởng quỹ cười híp mắt nói:
- Đây là đồng tiền 'Tam khổng bố' thời kỳ chiến quốc Chiến quốc tạo thành, là vật báu hiếm thấy!

Gã mở bàn tay còn lại ra, chậm rãi giơ lên trước mặt Triệu Du, trầm giọng nói:
- Vừa khéo giá trị năm trăm ngàn lượng!

***

Một canh giờ sau, Triệu Du xuất hiện trong phòng của Hình Bộ ti Dương Phàm.

Trước khi y đến, Dương Phàm đang ở trước cửa sổ ngắm mưa, nước mưa đánh vào những chiếc lá non của cây quế, những phiến lá hiện lên màu xanh lục, cảnhđẹp ý vui.

Thân cây tráng kiện, cây quế này đã hơn một trăm năm, nghe nói triều Tùy mới bắt đầu thành lập cây quế này đã ở trong này. Hiện giờ Đại Tùy sớm tan thành tro bụi, tài lược kiệt xuất Tùy Văn Đế và tài cao chí lớn Tùy Dương đế đều đã thành ký hiệu trong đống sách cổ, thì nó vẫn sống yên bình như trước, hơn nữa càng thêm căng tràn sức sống.

Triệu Du vừa đến, Dương Phàm liền đóng cửa sổ, người hầu nam trẻ tuổi tuấn tú a Nô vốn ở bên cạnh hắn cùng hắn ngắm mưa cũng lặng lẽ lui ra ngoài, tiếp tục đứng ngắm những giọt nước mưa rơi xuống từ mái hiên trước cửa. Có nàng đứng ở kia, đừng mơ có người nào có thể nghe trộm cuộc nói chuyện trong phòng.

Trong phòng, Dương Phàm và Triệu Du ngồi đối diện, Dương Phàm nói:
- Đều tìm hiểu rõ ràng rồi?

Triệu Du mỉm cười nói: - Có ta hành động, ngươi yên tâm !

Y đưa tay vào ngực lấy ra một bọc giấy gói vật gì khá cứng, đẩy đến trước mặt Dương Phàm, nói:
- Toàn bộ qua trình đút lót nhận hối lộ, số ngân lượng mỗi lần nhận hối lộ và địa điểm, thủ đoạn nhờ giúp đỡ giấu giếm, cho đến nơi giấu ngân lượng, bên trong có ghi lại tỉ mỉ.

Triệu Du thở dài lắc đầu cười nói:
- Vương Hoằng Nghĩa này bản tính tham lam, giỏi vơ vét của cải, có biệt danh là Thao Thiết. Trước kia không kiêng nể gì, từ sau khi Lai Tuấn Thần suy sụp, y lại trở lên cẩn thận hơn, lại nghĩ ra một biện pháp che đậy kĩ càng như vậy, thật đúng là làm khó y rồi.

Dương Phàm cười nói:
- Đúng vậy, trước hết để cho người trong nhà mở tiệm bán đồ cổ, gom chút đồ không đáng giá bày ra bán. Lại để người cần y giúp hoặc những người cầu y giơ cao đánh khẽ đi đến tiệm bỏ ngân lượng mua về cái món đồ không đáng một đồng. Sau đó làm lễ vật tặng y, dùng cái này làm bằng chứng, kít mít không chút kẽ hở. Đáng tiếc, y không ngờ đã quên thủ đoạn Ngự Sử đài sở trường nhất chính là 'Ba người thành cung cấp, tội theo cung cấp định' . Hiện giờ ta đã biết rõ thủ đoạn y nhận hối lộ, còn sợ không trị được y sao!

Chống tham nhũng từ trước đến nay là vũ khí có sức sát thương lớn nhất trong cạnh tranh chính trị Lấy danh nghĩa chống tham nhũng, có thể quang minh chính đại xử lý đối thủ, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là đối phương quả thật có hành vi hủ bại. Vương Hoằng Nghĩa có nhã ý"Cất chứa đồ cổ", Dương Phàm liền hợp ý, quả nhiên thuận lợi lấy được chứng cớ.

Hắn khẽ vuốt bọc giấy trong tay, nói với Triệu Du: - Sáng mai, ta sẽ cứ đến nha phủ làm việc bình thường.

Triệu Du hiểu ý cười, đứng lên nói:
- Cáo từ!

- Không tiễn!

"Bồng" một tiếng, cây dù mở ra dưới giọt nước từ mái hiên, giống như lá sen trong chum nước góc nhà mở ra, nhẹ nhàng chuyển động, Triệu Du một tay nhấc vạt áo, một tay giương cây dù, yên lặng rời khỏi.

Trong mưa Hình Bộ làm cho người ta một loại cảm giác tịch liêu, đi ở trong mưa, bóng dáng Triệu Du cũng lộ ra một cảm giác như vậy.

- Ôi! Tới đâu cũng đều như thế này...

A Nô đi vào phòng, vì tiếng mưa rơi rả rích tạo sự vắng vẻ trống trải, khẽ thở dài trầm lắng nói:
- Công tử và Thẩm Mộc là như vậy, nơi này công tử cũng vẫn vậy.

Dương Phàm nhíu mày, nói:
- Nàng cảm thấy chán ghét sao? Nơi có người, thì nhất định có tranh đấu, cho dù ngươi trốn trong rừng sâu núi thẳm, đợi cho con cháu của ngươi trưởng thành, người cũng nhiều lên, vẫn sẽ có tranh đấu, tranh giành đất vườn tranh giành tài sản tranh giành phòng xá, đây là bản tính con người.

Có người là tranh giành thiên hạ, có người vì chính mình mà tranh đấu, có người vì quan to lộc hậu mà tranh giành, có người vì một ngày ba bữa mà tranh đấu, hoặc là tranh đấu với ông trời, hoặc là tranh giành với con người, kỳ thật có gì khác nhau đâu ?

Lấy ta mà nói, vì để cho nàng không lo lắng sợ hãi, vì để cho chúng ta có thể thực sự ở cùng nhau, ta muốn đấu với Khương công tử. Vì nữ nhân và đứa nhỏ của ta có thể ăn ngon mặc ấm mà không phải vì ba bữa mà bận tậm, ta muốn đấu tranh vì chức quan của ta. A Nô, trước kia tinh thần nàng không sa sút như vậy, ngay cả Hoàng Đế cũng không sợ, cần gì phải vì một Khương công tử mà lo lắng sợ hãi.

Hắn đi đến bên người a Nô, dịu dàng nói:
-Ta biết nàng đang lo lắng cái gì, nàng yên tâm đi, trước khi có kế sách vẹn toàn, ta sẽ không dễ dàng khiêu chiến với y.

A Nô gật gật đầu, nhẹ nhàng dựa vào ngực của hắn.

Ngoài cửa sổ, tiếng mưa rơi tịch liêu dường như cũng có một chút ấm áp dịu dàng.

***

Sáng sớm hôm sau, Dương Phàm cưỡi một con ngựa, giống như thường lệ, cưỡi ngựa đạp trên tiếng chuông vang lên trong thành, chạy tới nha môn Hình Bộ. Hắn còn chưa xuống ngựa, hai bên đường đột nhiên có bốn năm người xông ra, nam nữ già trẻ, quỳ trước ngựa của hắn, giơ đơn kiện lên quá đầu, lớn tiếng hô oan uổng.

Hình Bộ chủ quản Phùng Tây Huy "vừa vặn" cũng tới cửa.

Một trong hai vị Viên Ngoại Lang trung Hình Bộ ti không lâu trước đó vừa mới dời chức, chức Viên Ngoại Lang trống mất một người, từ ngày đó trở đi, Phùng Tây Huy mỗi ngày đều "trùng hợp" cùng Dương lang trung tới nha môn, đợi Dương lang trung xuống ngựa, hai người cùng đi vào trong, nói chuyện thời tiết, nói chuyện thân thể, gây dựng quan hệ rất tốt.

Bốn chủ quản hiện giờ đều dồn hết sức lực mà tranh giành chức Viên Ngoại Lang, như là biểu hiện chút tấm lòng với các vị quan trên, chuyện tặng chút lễ vật là việc chủ quản nào cũng đang làm, nhưng muốn thành công hiển nhiên còn phải tốn nhiều công sức ở nhiều chuyện nhỏ nhặt.

Hôm nay Phùng Tây Huy cũng như trước "trùng hợp" cùng Dương Phàm cùng lúc tới Hình Bộ, vừa thấy cảnh này, vội vàng chạy tới đuổi người:
- Đi đi đi! Các ngươi có hiểu phép tắc hay không, có án kiện gì mà có thể không nộp ở châu huyện vượt lên thượng cáo hay sao? Cho dù có liên quan đến quan lại, cũng nên đi Ngự Sử đài, nơi này là Hình Bộ, Dương lang trung chúng ta sao có thể tiếp cái bản cáo trạng lộn xộn của các ngươi.

Một ông lão đứng đầu vừa khóc vừa nói:
- Người lão già này tố cáo chính là quan trong triều, phủ Lạc Dương nhận không được, Ngự Sử đài cũng không thể, vì ta muốn tố cáo quan Ngự Sử đài! Khẩn cầu Dương thanh thiên giúp tiểu dân giải oan, làm chủ cho tiểu dân.
Bình Luận (0)
Comment