Say Mộng Giang Sơn

Chương 509.1

Sáng sớm ngày thứ hai, một trận mưa lớn đột nhiên đổ xuống, cơn mưa kéo đến nhanh tạnh cũng nhanh, những hạt mưa lớn liên kết với nhau tạo thành một lớp, cứ chà sát qua lại trên mặt đất hết nửa canh giờ, liền đột ngột dừng lại, một vòng mặt trời đỏ ló ra khỏi những tầng mây.

Sau khi mây cho mưa nghỉ ngơi, khắp cả một vùng đều lộ ra một dòng hương vị đầy trong xanh mát mẻ, cây cối và hoa lá được nước mưa gội sạch trở thành những mảng màu tươi xanh rực rỡ. Hoa sen và lá sen bên trong cái hồ nhỏ đều được tô điểm bằng những bọt nước xinh tươi, óng ánh.

Một con ếch nhảy lên trên lá sen, banh to cổ họng ra mà kêu Ồm..Ộp..ộp…, vài con chuồn chuồn ớt nhanh chóng điểm lên mặt nước, tạo thành một gợn sóng nhỏ, ánh mặt trời xuyên thấu qua các tầng mây mang sắc rực rỡ rải khắp mọi nơi, đó là một buổi sáng tuyệt đẹp, thời tiết của ngày hôm nay rất là tốt.

Khi Hoàng Cảnh Dung từ trên giường thức dậy, hai nàng man nữ xinh đẹp ngày hôm qua ân ái triền miên giờ vẫn còn đang nằm nghiêng trong giấc ngủ trên chiếc giường khắc trạm hoa văn, hai khuôn mặt xinh đẹp giống như hai nụ Hải Đường ngưng sương, lại giống như một đóa hoa Tịnh Đế vậy.

Hai nàng thiếu nữ chỉ mới 13, 14 tuổi; đúng là cái tuổi vẫn còn ham chơi ham ngủ, chẳng dậy sớm bằng cái tên Hoàng Dương Dung tuổi đã hơn 50 tuổi. Hoàng Cảnh Dung sờ soạng lên cặp mông của một thiếu nữ cao kiều, vừa chạm vào đó đã có đầy cảm giác hết sức non trẻ bóng mượt mà căng chắc, giơ các ngón tay lên, cái cảm giác khô ráo mà bóng bẩy vẫn còn ở trên đầu ngón tay.

Hoàng Cảnh Dung cười một cách thỏa mãn, đứng dậy thay quần áo.

Một đêm điên cuồng, y cảm giác như thắt lưng của mình hơi ê buốt, hai bắp đùi cũng có cảm giác như đã dùng quá sức, chung qui cũng là do tuổi đã cao. Hoàng Cảnh Dung suy nghĩ đôi chút, quyết định về sau phải giảm mức độ điên cuồng này lại, có vẻ như y rất là chú trọng việc giữ gìn sức khỏe, dù cho thức ăn đã đặt ngay trên đĩa của mình, thì cũng phải từ từ hưởng thụ mới là tốt.

Sau khi Hoàng Cảnh Dung sai bảo vài tên nha hoàn và tỳ nữ rửa mặt và thay quần áo cho mình xong xuôi, đi ra khỏi chỗ rãnh nước ở dưới mái hiên. Một đêm trong phòng mưa gió điên cuồng, trên mặt đất có những chiếc lá bị cơn mưa rào đánh cho rơi xuống, thế nhưng cứ cho là chiếc lá bị đánh cho rơi xuống đi chăng nữa thì ở dưới ánh mặt trời nó cũng vẫn sáng chói lên một màu xanh lục biếc, tràn đầy tưng bừng sức sống.

Hoàng Cảnh Dung thở một hơi thật dài, vui mừng cười:
- Thời tiết hôm nay thật tốt, là một ngày tốt để giết người.

Tới gần buổi trưa, Hoàng Cảnh Dung và La Thư Đạo đã mang binh ra khỏi thành rồi.

Nhịp điệu cuộc sống của cái tiểu thành này rất chậm rãi, mọi người sống hết sức nhàn nhã, khi bọn họ xuất thành, có một số nhà vẫn còn đang ăn bữa sáng nữa.

La Thư Đạo đang ngồi ở trên ngựa kia toàn thân đều mặc áo giáp, ở bên những tên binh lính đang mang những thanh kiếm bóng bẩy đứng phía dưới bảo vệ xung quanh kia trông có vẻ đầy uy phong đến 8 hướng. Nhưng gã lại nghiêm mặt cúi xuống, luôn có vẻ như tâm thần đang bất an. Xem ra tinh thần lại không có biểu hiện tốt bằng Hoàng Ngự sử đang đứng bên cạnh đêm qua đã hái được liên tiếp hai đóa hoa xinh đẹp.

Hoàng Cảnh Dung chú ý những biểu hiện sắc mặt của La Thư Đạo, âm thầm cười một cách hả hê, kèm theo chút giễu cợt mà nói:
- La đô đốc dường như có vẻ như không được thoải mái cho lắm, phải chăng vẫn đang đồng cảm cho những kẻ loạn đảng kia.

La Thư Đạo gượng cười hai tiếng rồi miễn cưỡng nói:
- Đâu có, nếu như có ý mềm lòng với loạn đảng sẽ có hại cho triều đình, bọn chúng chính là kẻ thù không đội trời chung của La mỗ! La mỗ dối với triều đình nhất mực trung thành, tin là Hoàng Ngự Sử hiểu rõ điều này. Chỉ có điều…

La Thư Đạo thở dài một tiếng “tít”, giống như bị đau răng mà nói rằng:
- Hoàng Ngự Sử, trong đám lưu dân đó, có rất nhiều phụ nữ và trẻ nhỏ, dường như…cứ cho là có kẻ nào đó mạo phạm, cũng không dính liếu gì đến bọn họ, ngài xem…đối với những người này phải chăng ta cũng nên tha cho họ con đường sống?

Hàng Cảnh Dung nhếch mép, thản nhiên mà nói rằng:
- La đô đốc ở đây là đang nghi ngờ bản phá án của Ngự Sử bất công sao?

La Thư Đạo khẩn trương đáp:
- Không dám không đám! Hạ quan chỉ cảm thấy những người phụ nữ già yếu và đám trẻ con này…

Hoàng Cảnh Dung khẽ nói:
- Đám loạn đảng này, phụ nữ già và trẻ em cũng mang chí hướng khác, hôm nay nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, nếu khôngsau này sẽ để lại hậu quả lớn cho triều đình, thay trời hành đạo, sao có thể mềm lòng?

Hoàng Cảnh Dung ho khan lên một tiếng rồi lại nói:
- Khắp thiên hạ hạ này, nơi đâu cũng là đất đai của vua, suốt mặt đất này, ai cũng là thần tử của vua. Nếu như trong lòng có chút ý chí khác người, mặc dù là nơi xa xôi, cũng không thể dễ dàng dung tha! Hiện giờ thánh nhân phái đội quân thu phục tứ trấn An Tây, Đột Quyết và Thổ Phiên liên binh phản kháng, tuy nhiên cũng chỉ là đang lấy trứng chọ đá mà thôi….

La Thư Đạo có chút bồn chồn, không hiểu y lại khơi lại chuyện chiến sự ở Tây Vực, lại nghe Hoàng Cảnh Dung nói:
- Võ Uy Đạo Đại tổng quản Vương Hiếu Kiệt đã ở Lãnh Tuyền, Đại Lĩnh, liên tiếp đánh tan các đội quân tinh nhuệ đều tầm trên ba vạn quân binh của Thổ Phiên và Đột Quyết, Toái Diệp trấn thủ Hàn Tư Trung cũng đại phá danh tướng Thổ Phiên Nê Thục Sĩ cùng với hơn một vạn tinh nhuệ!

Một số tù trưởng của Tây Vực mắt thấy đại thế của Thổ Phiên không thể cứu vãn, đều tìm đến triều đình ta để nương tựa, Vương Hiếu Kiệt có thể đại thắng mà trở về, đến lúc đó, thánh nhân có thể ra tay, thu thập những tên gây sự trong nội bộ này, hừ! Thánh nhân luôn hận nhất chính là những tên phản loạn này, đối với những tên phản loạn này lúc nào cũng là thà giết lầm còn hơn bỏ sót, La đô đốc, nhất định phải xem xét!

La Thư Đạo nghe đến đó, bỗng thấy rùng mình một cái. Hoàng Cảnh Dung có vẻ như như đang rất vui, chế nhạo mà nói:
- La đô đốc, ngươi và ta vừa gặp đã như quen nhau từ kiếp trước, bổn Ngự Sử và người vừa mới quen thân với nhau, nói nhiều chuyện đến vậy. Đổi ngược lại là người ở bên ngoài cuộc mà nói, bổn Ngự Sử cũng chẳng thèm chỉ điểm hắn ra để làm gì.

La Thư Đạo không nói gì, Hoàng Cảnh Dung tỏ rõ sự uy hiếp trắng trợn của y cứ như ngọn lửa đang cháy một cách âm thầm, nhưng y chung quy không có đủ dũng khí để đối nghịch với vị khâm sai này, La Thư Đạo đành phải mang cơn lửa giận giữ trút lên trên mình con chiến mã mà gã đang cưỡi, trút hết cơn thịnh nộ xuống mình ngựa, phi thật nhanh mà hướng về phía trước.

Hoàng Cảnh Dung nhìn lưng của gax, ung dung mà cười.

Dương Phàm đã theo sau đuôi đại quân từ trước khi họ ra khỏi thành rất sớm trước đó rồi, nhưng trên nửa chặn đường hắn đã men theo con đường tắt, vượt lên phía trước của đám quan binh.

Đêm qua, hắn và tiểu nha đầu Tuyết Liên nói chuyện khá lâu. Thông qua Tuyết Liên, hắn đã có thể hiểu được cách sống và một số biểu hiện trong quá trình của sự việc này của La Thư Đạo, đối với việc ngăn cản việc hành hung của Hoàng Cảnh Dung vào ngày hôm nay, Dương Phàm lại trở nên nắm chắc hơn rồi.

La Thư Đạo này con người của gã chẳng qua là một vị quan liêu với tính cách có chút yếu đuối, gã phải nắm quyền lực, không thể rời bỏ sự tín nhiệm của triều đình, càng không thể rời bỏ sự ủng hộ của địa phương, gã chỉ muốn yên ổn mà ngồi ở vị trí này, vừa không đắc tội với triều đình, cũng sẽ không đắc tội với địa phương, bởi thế gã chỉ luôn làm đúng một việc:
“Cân bằng.”

Bên trong địa phận của gã, lợi dụng nhân mã của gã để đại khai sát giới, dĩ nhiên là gã không bằng lòng, nhưng những kẻ sắp sửa bị giết chủ yếu là lưu dân, còn có một bộ phận nhỏ là những gia tộc đã bị tước đi quan chức và hai bộ lạc bé nhỏ không đáng kể, nó nằm trong phạm vi mà La Thư Đạo có thể tiếp nhận, bởi vậy gã mới thuận theo Hoàng Cảnh Dung. Nếu như Hoàng Cảnh Dung còn tiếp tục quá đáng hơn nữa, thì gã cũng thà đắc tội với Hoàng Cảnh Dung, cũng sẽ không muốn trở thành kẻ thù của người Tây Châu người mà gã dựa vào để sinh tồn.

Dương Phàm nắm được tâm tình của gã, liền hiểu chỉ cần làm sàng tỏ thân phận của mình, La Thư Đạo sẽ thuận thuyền theo nước, không thèm quan tâm, đẩy bản thân và Hoàng Cảnh Dung lên cùng một võ đài nữa.

Hiện giờ đã là ngày thứ ba hắn đến Tô Châu, lộ diện vào lúc này tuy vẫn còn có chút gượng ép, nhưng miễn cưỡng cũng có thể nói ra được, chỉ cần nói là đã men theo con đường nhỏ mà đến là được, ai có thể tính toán rõ ràng đất Thục Sơn có bao nhiêu con đường nhỏ kia chứ.

Những đám cỏ phía trước uốn lượn trong một dòng suối nhỏ, suối nước róc rách, nông không quá đầu gối.

Dương Phàm giục ngựa đuổi tới, ghì mạnh dây cương, xoay mình xuống ngựa, vung nước lên tạt vào thân con ngựa. Đợi khi thân ngựa đã ướt, khi nước men từ thân bờm rủ xuống phía dưới chảy tích tích, Dương Phàm mới cởi khăn quấn đầu, kéo một búi tóc nới lỏng, đẩy mấy túm tóc rũ xuống trên gương mặt, vồ bọt nước lên xa hơn lên trên khuôn mặt, một bộ dạng phong trần mệt mỏi liền hiện ra.

Chỉ chốc lát sau, một người một ngựa lại lần nữa hướng về phương xa chạy phi thật nhanh, Cung Hải đã không còn xa nữa rồi.
Bình Luận (0)
Comment