Say Mộng Giang Sơn

Chương 693

Cho tới nay, Dương Phàm gặp không ít người thông minh, có những người chỉ mới nói nửa câu, đã hiểu ý của hắn, thông minh giống như Ninh Kha tinh quái vậy, hắn không cần nói, nàng cũng hiểu hắn đang suy nghĩ cái gì.

Dương Phàm chưa bao giờ gặp phải một kẻ ngây thơ và vô cùng bướng bỉnh như Tiết Hoài Nghĩa, đến nỗi hắn dùng hết mọi lý lẽ, đến cuối cùng lại không biết phải tiếp tục nói gì với Tiết Hoài Nghĩa. Hắn vắt óc suy nghĩ cũng không tìm ra cách nào có thể đả thông Tiết Hoài Nghĩa, khiến y hiểu được tình cảnh hung hiểm hiện nay của mình.

Tiết Hoài Nghĩa thấy cả người hắn đang phát run, không biết vì cái đầu gỗ của mình làm cho hắn phải tức giận, không khống chế được mà muốn hung hăng đánh mình một trận, còn tưởng rằng hắn đang lo lắng cho bản thân, trái lại còn thật lòng an ủi hắn:
- Được rồi! Tửu gia biết ngươi nghĩ như vậy cũng vì lo lắng cho ta. Ngươi yên tâm, những lời này tuy người khác nghe được sẽ cho đó là những lời đại nghịch bất đạo, nhưng trong mắt tửu gia ta, lại không là gì, chỉ từ miệng ngươi vào tai ta, tuyệt sẽ không có người thứ ba nghe được.

Dương Phàm chậm rãi ngẩng đầu lên, không biết nói gì hơn, hắn thật sự không biết nên giải thích như thế nào cho tên đầu trâu kia hiểu được.

Khi Dương Phàm rời khỏi chùa Bạch Mã, hắn khóc không ra nước mắt!

Hắn bị đánh bại, bại bởi tên Tiết Hòai Nghĩa ngu xuẩn!

Tiết Hoài Nghĩa vẫn kiên quyết cho rằng, y là nam nhân của Võ Chiếu, một nữ nhân cùng y cùng giường chung gối hơn mười năm, làm sao có thể vì hai gian phòng mà nhẫn tâm giết nam nhân của nàng? Nhất dạ phu thê bách dạ ân, cho dù nàng có thay lòng đổi dạ,cũng không có khả năng thương tổn y, giúp y che giấu sự thật về việc thiêu hủy Minh đường và Thiên đường, vẫn giao cho y phụ trách trùng tu Minh đường và Thiên đường, điều này đã đủ chứng minh mọi việc.

- Thập Thất, ngươi tới rồi!

Dương Phàm đang ủ rũ bước ra ngoài, vừa lúc bọn Hoằng Nhất, Hoằng Lục tiến vào, một thân đầy mùi rượu, không biết đi chỗ nào khoái hoạt mới trở về.

Vừa nhìn thấy sắc mặt của Dương Phàm, Hoằng Lục liền xua tay cho bọn huynh đệ rời đi, chỉ có y cùng Hoằng Nhất lưu lại, hai người bọn họ có mối quan hệ thân thiết nhất với Dương Phàm, cẩn thận hỏi:
- Thập Thất, làm sao vậy?

Dương Phàm nhìn thấy bọn họ liền cười khổ, lời tới miệng rồi lại nuốt trở về, chần chừ một lát, mới nói ra lo lắng của hắn, chỉ là lời nói lúc này không còn sắc bén như trước, những lời kia chỉ có thể nói với Tiết Hoài Nghĩa.

Hoằng Nhất cùng Hoằng Lục vừa nghe xong, tinh thần lập tức khẩn trương hẳn lên.

Dương Phàm nói:
- Có lẽ… ta đã sai, dù sao đây cũng chỉ là do ta tự phỏng đoán mà thôi, bất quá…

Hoằng Lục trầm mặt nói:
- Ta thấy Thập Thất nói không sai, đại sư huynh cảm thấy thế nào?

Hoằng Lục gật đầu:
- Ta cũng cảm thấy Thập Thất lo lắng như vậy nhất định có vấn đề!

Dương Phàm thật sự không ngờ, hắn không nghĩ tới mình hao tâm tổn trí giải bày sự thật, giảng đạo lý, cuối cùng cũng không thể khiến cho Tiết Hoài Nghĩa hiểu được, nhưng hắn chỉ nói ra lo lắng của mình, một lời giải thích cũng không có, vậy mà hai huynh đệ này lại tin tưởng hắn không chút nghi ngờ, xem ra vẫn còn những kẻ thông minh a, Dương Phàm không khỏi khôi phục một chút lòng tin về tài ăn nói của mình.

Không ngờ Hoằng Nhất lại nói tiếp:
- Thập Thất đệ là ai? Nói ra những lời đại nghịch bất đạo. Thầy trò huynh đệ chúng ta cũng chỉ là một đám ô hợp, trong đó cũng bao gồm sư phụ lão nhân gia người. Chân chính bằng bản lĩnh của mình tạo nên tên tuổi vẫn là Thập Thất. Đệ xem tiền đồ của Thập Thất, những việc đại sự trong quân ngũ, trong hình bộ, trong sử bộ, ta vẫn luôn phục Thập Thất, Thập Thất nói như vậy nhất định không sai được!

Dương Phàm ngẩn người, không nghĩ tới Hoằng Nhất tin vào lời nói cảu hắn không phải vì hắn phân tích có lý, mà vì … sùng bái mù quáng?

Hoằng Lục cũng đồng tình nói:
- Vốn nghe sư phụ nói, ta cũng cảm thấy vinh dự, Thập Thất vừa nói một câu, ta liền hạch toán lại, không phải sao, người ta ngay cả sản nghiệp trượng phu lưu lại cho nhi tử đều có thể cướp đoạt, ngay cả nhi tử thân sinh, tôn tử đều có thể giết chết mà không chớp mắt, sẽ quan tâm tới sư phụ sao.

Dương Phàm tĩnh tâm trở lại, cũng không quản hai người kia vì nguyên nhân gì mà tin tưởng mình…, bọn họ tin là tốt rồi.

Dương Phàm khẩn trương nói:
- Đại sư huynh, lục sư huynh, Tiết sư luôn tín nhiệm hai người nhất, còn phiền hai huynh khuyên nhủ Tiết sư, lúc này đào tẩu vẫn còn kịp,tin tưởng… nếu Tiết sư đào tẩu, hoàng đế ngược lại sẽ không đuổi cùng diệt tận. Còn có, các huynh… tốt nhất cũng sớm phòng bị.

Hoằng Nhất cùng Hoằng Lục quả nhiên là những kẻ phi thường sùng bái Dương Phàm, đối với lời nói của hắn tôn kính như thần, hai người dùng sức gật đầu:
- Ngươi yên tâm, chúng ta lập tức trở về khuyên nhủ sư phụ, cũng khuyên nhủ các sư huynh đệ khác sớm về nhà thu thập một chút trước khi chạy trốn, phải xem xét tình hình rồi mới hành sự, tránh cho bọn chúng bắt gọn một ổ.

Dương Phàm đầu, chần chờ một chút, lại thấp giọng bổ sung:
Nếu Tiết sư vẫn không nghe chúng ta khuyên nhủ, đệ cảm thấy… hai huynh… cũng nên sớm có tính toán, nếu đệ đoán không sai, hoàng đế sẽ không khoan nhượng quá lâu, chỉ cần luồng gió về trận đại hỏa qua đi, sẽ lập tức…

Hoằng Nhất cùng Hoằng Lục liếc nhìn nhau một cái, Hoằng Nhất nói với Dương Phàm:
- Thập Thất, đệ hãy yên tâm! Đệ là người có gia có nghiệp, có thể vì sư phụ mà mạo hiểm như vậy, sư phụ cùng huynh đệ chúng ta sẽ không phụ giao phó của đệ, có chúng ta ở đây, đệ hãy yên tâm, đoạn thời gian này đệ đừng đến nữa, tránh bị liên lụy, chúng ta chỉ là một đám lưu manh, đệ có thê có tử, đệ hãy nghĩ cho người nhà.

Dương phàm hiểu ý của hai người, bất ngờ nói:
- Đại sư huynh, các người…

Hoằng Lục vẫn cười nói:
- Thập Thất, đệ là người có bản lĩnh, chúng ta thì không phải, chúng ta chỉ là kẻ lưu manh đầu đường xó chợ, nếu không có sư phụ, đừng nói là ăn sung mặc sướng, mà sớm đã bị người đánh chết, trở thành một thi thể trong khe cống ngầm rồi. Nếu sư phụ chịu đi, chúng ta sẽ theo người, nếu y không đi, chúng ta hai cái mạng hèn, không đáng giá, bồi thường cho y là được rồi.

Dương Phàm kinh ngạc nhìn y, Hoằng Lục cũng không cảm thấy mình đã nới ra những lời hung hồn gì, Hoằng Nhất gật đầu, cũng nghĩ đó là một điều hiển nhiên.

Bọn họ không phải là người tốt lành gì, còn là những kẻ lưu manh chọc người chán ghét trên phố, ức hiếp người lương thiện, ăn quỵt, chiếm tiện nghi của những đại cô nương, tiểu thiếp đều là những chuyện thường ngày, thần ghét qủy oán, không còn gì để nói, nhưng trong mắt bọn họ, nghĩa khí so với cái mệnh hèn của bọn họ quý hơn gấp vạn lần!

Dương Phàm bị sự ngu xuẩn của Tiết Hoài Nghĩa đả kích khiến cho thương tích đầy mình, nhưng lời nói ngu xuẩn của hai người này lại vô ý làm hắn xúc động, hắn lặng yên nhìn chăm chú hai người thật lâu, vỗ nhẹ bả vai càu Hoằng Lục, nghiêm mặt nói:
- Trượng nghĩa một lần giết hơn một kiếp chó! Tốt! Tốt! Tốt!

Dương Phàm xoay người rời đi, nhanh chóng ra khỏi chùa Bạch Mã, giờ khắc này, hắn âm thầm hạ quyết định, bất luận như thế nào, cũng phải cứu Tiết Hoài Nghĩa, tuy rằng y ương ngạnh lại ngu xuẩn, bất kể là người cao quý hay kẻ nghèo hèn đều chán ghét y, tuy y sống giống như một tên hề nhưng y là bằng hữu của ta!

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※

Khương công tử không có bằng hữu.

Y cao cao tại thường, ngay cả hoàng đế y cũng không để ở trong mắt.

Y có bệnh thích sạch sẽ, những nữ nhân xinh đẹp nhất trên thế gian này trong mắt y cũng là những kẻ dơ bẩn.

Nhưng hiện tại y thà có một người bằng hữu, cũng không sợ đó chỉ là một bằng hữu lưu manh, có thể cung y hàn huyên, uống chút rượu.

Y hiện tại tình nguyện có một nữ nhân, chẳng sợ đó chỉ là một kỹ nữ thanh lâu vạn người cưỡi, có người đẹp bầu bạn, tay thon non mềm nâng cốc, khiến y say ngất ngây.

Y lẻ loi ngồi một mình trong gian phòng sach sẽ đó, từ sớm đến tối, dường như đã ngồi hết một ngày, ngay cả tư thế cũng không đổi.

Ngoại trừ suy nghĩ của y, mọi thứ dường như đã chết.

Ngoài cửa phòng, Viên Đình Vân đi tới đi lui hơn mười lần, trước sau vẫn không có dũng khí mở cửa, không người nào dám quấy rầy y, không người nào dám an ủi y, không người nào hỏi y có muốn ăn chút gì không, thậm chí không một ai dám thể hiện sự quan tâm của mình dành cho y. Vì y luôn là người ra lệnh cho kẻ khác.

Có lẽ, chỉ có một người không sợ y, đó là một bé gái, là do y đặt tên: Khí Nô!

Khí Nô lúc cao hứng sẽ khanh khách cười, lúc không vui sẽ khóa oa oa, là người duy nhất coi thường sự tồn tại của y, không quan tâm tâm tình y là tốt hay xấu.

Vì lo lắng quấy rầy y, vú nuôi đã đem đứa nhỏ ôm đến căn phòng phía đông, y bây giờ không thể nghe thấy tiếng khóc, tiếng cười của đứa nhỏ đó nữa, điều này khiến cho Khương công tử trong lòng có một chút nuối tiếc.

Y hiện tại muốn nghe thấy bất kì một thanh âm nào, ít nhất cũng cho thấy y đang còn sống, sự yên tĩnh tuyệt đối, khiến cho bất luận tiếng vang nhỏ nào cũng làm tai y có cảm giác đau nhứt.

Y bị đánh bại, bại một cách thê thảm.

Nhưng y không phục, làm sao y có thể phục được?

Tất cả mọt chuyên, từ đầu tới cuối đều không có một chút công lao nào của tên Dương Phàm may mắn kia, hắn chỉ toàn dựa vào vận khí tốt của mình, mà có được chiến thắng của cuộc quyết đấu này.

Ai sẽ nghĩ tới tên Tiết Hoài Nghĩa khốn khiếp kia, chỉ vỉ ghen tuông sinh hận mà dám thiêu hủy Thiên đường và Minh đường?

Ai sẽ nghĩ tới hoàng đế lại chuyển cơn giận đó lên người của kẻ ngu ngốc giả thần giả quỷ lão ni Hà Nội kia.

Lũ ngự sử lựa gió bỏ buồn kia như một bầy chó do hoàng đế nuôi dưỡng, chủ nhân không vừa mắt ai, chúng nó lập tức xông ra sử càn!

Vì thế, lão ni Hà Nội ngã xuống, Hồ nhân Ma lặc ngã xuống, Thập Phương đạo nhân cũng ngã xuống…

Tên chó điên Lai Tuấn Thần kia vừa lúc được lệnh quản lý việc này, thủ đoạn “la chức kinh”, theo những người bị liên lụy, tóm gọn những kẻ dựa dẫm vào ba tên giả thần giả quỷ đó vơ vét của cải.

Vì muốn mau chóng thu được một số tiền có thể vận hành, y đã dốc toàn lực, dùng đến nhân lực, vật lực, tào lực cuối cùng của y để bắt cho được ba kẻ kia, đến nay đã ba kẻ kia đã bị Lai Tuần Thần tóm gọn cùng với y một kẻ trắng tay.

Y bại rồi, trận này còn chưa đánh mà y đã bại rồi, nhưng trong trận chiến này, nào có công lao gì của Dương Phàm?

Dương Phàm căn bản không có xuất chiêu, chiến thắng chỉ vì vận khí.

Y bại một cách không rõ ràng, y không phải bại bởi Dương Phàm, y bại là bởi thiên mệnh, bại bởi vận khí, y thật sự không cam lòng!

Chết không cam lòng!

Nhưng y còn có thể làm gì đây? Không có sự trợ giúp của gia tộc, y ở Lạc Dương đã không thể làm gì được nữa.

Khương công tử đang ngồi ngẩn người, bỗng nhiên cất tiếng cười to mà đứng lên, cười một lúc lâu, sau đó nước mắt chảy dài, nước mắt trong im lặng.

Đương nhiên, cửa sổ vẫn đóng chặt, không một ai nhìn thấy y rơi lệ, y trước mặt kẻ khác, vĩnh viễn đều cao cao tại thượng, một nhân vật thần tiên chốn nhân gian, vĩnh viễn không để cho kẻ khác nhìn thấy vẻ yếu ớt của mình.

Bọn thuộc hạ trung thành đang canh giữ ngoài phòng vô cùng lo lắng, họ chỉ nghe được tiếng cười của công tử mà không thấy được nước mắt của y.

Đương nhiên, bọn họ cũng không phát giác, phủ đệ đại học sĩ đã bị người âm thầm giám sát, tạo thành một trong những “ lạc thủy bát lão”, Dương Phàm sao có thể bỏ qua việc giám sát nơi đó.
Bình Luận (0)
Comment