Say Mộng Giang Sơn

Chương 712

Bầu trời xanh thẳm, gió nhẹ mang theo hương xuân say lòng người, nhẹ lướt qua từng nhánh hoa cành liễu, từng cảnh non xanh nước biếc, lướt qua chốn cung điện lầu các, qua từng ngõ ngách phố xá. Giữa triều đình và nhân dân đối với việc vạch tội và công kích của Lai Tuấn Thần như sóng sau dồn sóng trước, tựa như sau một trận mưa xuân, bắt đầu biểu lộ một chút dữ dội của Lạc Hà.

Đối với lời buộc tội của Lai Tuấn Thần, những người tham dự bất kể là dùng trăm phương ngàn kế, hay là ý định nhất thời, chỉ cần là người có liên quan, thì không cách nào thoát tội. Lai Tuấn Thần lần này nếu không chết, bọn họ nên chuẩn bị trước quan tài cho mình, vì thời khắc đó, có tiến không lùi.

Mà triều đình và nhân dân đã sớm đối với Lai Tuấn Thần vừa sợ vừa hận, cũng đang không ngừng thêm dầu vào lửa, bọn họ hoặc là không đủ năng lực hoặc không có gan bày tỏ lòng thù hận của mình đối với Lai Tuấn Thần, nhưng lại thể hiện thái độ của mình trên bàn rượu, trong thanh lâu, giữa phố phường, mà những điều này cuối cùng cũng lọt vào tai hoàng đế.

Lệ Xuân đài, trăm hoa đua nở, hương hoa tràn ngậm không gian làm say lòng người. Trương Xương Tông cùng Trương Dịch Chi thay Võ Tắc Thiên tuyển chọn những thiếu niên tuấn tú, lấp đầy hậu cung của bà. Tuy nhiên, Võ Tắc Thiên đối với những thiếu niên này đa phần chỉ như thưởng thức cái mới, người mà bà sủng ái nhất vẫn là hai thiếu niên họ Trương này.

Trương Xương Tông, Trương Dịch Chi cùng Võ Tắc Thiên chậm rãi tản bộ ở hoa viên, trong những lời đường mật ong bướm, Trương Dịch Chi cũng dùng giọng điệu dịu dàng như chim vang oanh, nhẹ giọng nói với Võ Tắc Thiên:
- Lai Tuấn Thần người này, đã chọc cho người người oán trách. Bệ hạ luôn ghi nhớ những công lao ngày của y, vô cùng yêu quý y, nhưng y lại làm ra những việc phản nghịch như vậy, bôi nhọ uy danh của bệ hạ!

Võ Tắc Thiên cảm thấy khó chịu, nhíu mi nói;
- Trẫm có chút mệt mỏi, hồi cung đi !

Trên điện Võ Thành, Võ Tắc Thiên triệu tập nhất ban Tể tướng, thảo luận nên phái vị tướng lĩnh nào đi chinh phạt phản quân Khiết Đan, thừa tướng mới nhận chức Vương Cập Thiện cứng rắn muốn đem nhiệm vụ này giao cho Lai Tuấn Thần, nghiêm nghị can gián:
- Lai Tuấn Thần là một tên hung ác bạo tàn, tên đại gian ác của quốc gia! Người này không đi nhất định làm cho triều đình rối loạn!

Võ Tắc Thiên phất tay áo bỏ đi, bà muốn giết một người hay bảo vệ một người sẽ do chính bà quyết định, bà không muốn để tể tướng cảm thấy bà do dự không quyết đoán.

Hình bộ do Trần Đông phụ trách đối với vụ án của Lai Tuấn Thần, bên ngoài không ngừng dâng cáo trạng, bên trong Vệ Toại Trung - kẻ thân tín luôn đi theo bên người Lai Tuấn Thần tố giác y xử sai án oan, lấy việc công làm việc tư, Trần Đông khai thác thông tin ngày càng nhiều.

Khi báo cáo những tiến triển của vụ án này đến ngự tiền làm cho Võ Tắc Thiên nổi trận lôi đình.

Nhất là Tiền Lại bộ thị lang, hiện là Thượng thư Công bộ Tiền Triều Quân được Lai Tuấn Thần căn dặn, trước sau đem vây cánh hơn trám người bổ nhiệm làm Tuần kiểm, Huyện úy, Phán quan tại các Châu, nhiều vây cánh của Lai Tuấn Thần nắm trong tay các bộ tư pháp của các địa phương, từ đó mà y có thể hãm hại viên quan, tạo ra chứng cứ tội phạm, thêu dệt tội danh phục vụ cho lợi ích riêng.

Lúc đầu, Lai Tuấn Thần sở dĩ tố cáo người của y trước mặt Võ Tắc Thiên, tố cáo một người chuẩn xác một người, chính là vì những chứng cứ tưởng chừng như xác thực đó. Võ Tắc Thiên vô cùng tức giận, liền truyền Tiền thượng thư tiến cung, giáp mặt chất vấn.

Tên Tiền Triều Quân này tự biết khó thoát tội, ổn định tâm tình, sảng khoái đáp:
- Thần phụ sự ủy thác của hoàng thượng, đáng chết! Tội thần làm loạn quốc pháp, tội này một mình thần gánh vác. Khi Lai Tuấn Thần nắm quyền thế, một tay che trời, thuận y thì sống, nghịch y thì chết, nếu thần đắc tội y khó tránh khỏi chịu họa diệt môn. Thần nguyện chết cũng không muốn hại chết tộc mình.

Võ Tắc Thiên sau khi nghe xong, chỉ lặng im, một lúc sau buồn bã đứng lên, chậm rãi hồi cung không tiếp tục truy cứu tội của Tiền Triều Quân. Tin tức truyền ra, bất kể là Trương đảng, của Ngụy vương đảng, thái tử hay phe công chúa, ai cũng phấn chấn, bọn họ biết, trước khí thế chống đối mạnh mẽ của mọi người, Nữ hoàng đế cuối cùng cũng hủy bỏ tư tưởng buông tha cho Lai Tuấn Thần rồi.

Lương vương phủ, ca hát nhảy múa tưng bừng.

Tả bổ Khuyết Trương Thuyết ngẫu hứng làm thơ:
“Lương vương trì quán hảo
Hiểu nhật phượng lâu thông.
Trúc trành la thiên vệ
Lan diên hàng lưỡng cung.
Thanh ca phương thụ hạ
Diệu vũ lạc hoa trung.
Thần giác diên trung thính
Hoàn như đại quốc phong.
Cả sảnh đường reo hò khen hay, Võ Tam Tư nghe xong cũng cảm thấy tự đắc, trong lòng cực kì vui mừng.

Võ Tam Tư ban thưởng cho Trương Thuyết một ly rượu ngon, cười khích lệ vài câu, liền thấp giọng nói với Quang lộc thừa Tống Chi Tốn đang ngồi gần đó:
- Ngụy vương gần đây không biết tại sao thường xuyên đã kích Lai Tuấn Thần. Ngụy vương là kẻ địch tranh giành ngôi báu lớn nhất của bản vương, bằng hữu của y chính là kẻ địch của ta, bản vương muốn trợ giúp Lai Tuấn Thần một tay, ngươi nghĩ như thế nào?

Tống Chi Tốn lập tức nghiêm mặt nói:
- Tuyệt đối không được! Việc này không đơn giản là chuyện của Ngụy vương, đại vương một khi ra tay giúp đỡ liền trở thành kẻ thù của cả thiên hạ, nếu muốn trợ giúp, cũng chỉ có thể ném đá giấu tay, tuyệt không thể cùng thiên hạ đối đầu.

Võ Tam Tư vuốt râu trầm ngâm chốc lát, chậm rãi gật đầu.

Tình thế hiện nay, đối với Lai Tuấn Thần vô cùng bất lợi, bị trông giữ không nghiêm mật tại đại lao của Hình bộ, hoặc là ngục tốt e ngại sự tàn bạo của y, sợ lần này không chết, chờ y ra tù, chính mình liền chịu nhiều đau khổ, đối với y tuyệt không dụng hình khắt khe.

Mỗi ngày, người trong Lai phủ vào đưa cơm cho Lai Tuấn Thần có thể vào thẳng trong ngục, tự mình đưa cơm tận tay Lai Tuấn Thần. Dưới tình huống này, Lai Tuấn Thần nếu muốn truyền tin ra bên ngoài dễ như trở bàn tay, nhưng Lai Tuấn Thần trầm tư suy nghĩ, nhìn cả triều đình, dân chúng không một người đáng tin cậy để có thể phó thác.

Đường đi, đã sớm bị y làm cho tuyệt lộ!

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※※

E sợ Lai Tuấn Thần không chết, không chỉ là phe phái họ Trương, Ngụy vương, phe Thái tử, Công chúa và những tổ chức không có thủ lĩnh nhưng nhìn thấy thời cơ đến, có thể nhân cơ hội này hạ thủ chính là nhất đảng của Lư Lăng vương, còn có vị Thái Thường Bác Sĩ Cát Húc.

Cát Húc lúc trước đem những tin tức thu thập được về việc Lưu Tư lễ mưu phản mật báo cho Lai Tuấn Thần, khi Lai Tuấn Thần độc chiếm công lao, ngược lại đem Cát Húc trở thành đảng phản bội mà diệt trừ, Cát Húc vì vậy mà hận y thấu xương.

Khi đương triều dân chúng dấy lên làn sóng muốn trừng trị Lai Tuấn Thần, Cát Húc vẫn luôn theo dõi chặt chẽ diễn biến của tình hình, nhưng vẫn chưa thể nhúng tay vào, không phải vì y e sợ Lai Tuấn Thần, nhưng từ khi y mật báo cho Lai Tuấn Thần, lấy thân phận người đầu tiên phản bội Lưu Tư Lễ, Kỳ Liên Diệu, y cùng Lai Tuấn Thần cũng không có đường sống vẹn toàn rồi.

Y sở dĩ không ra mặt, chẳng qua y thấy mình là một tên thấp cổ bé họng, bị xem nhẹ lời nói, trong chuyện này không có tác dụng gì lớn.

Nhưng nữ hoàng đế lại chậm chạp không chịu trừng phạt Lai Tuấn Thần, Cát Húc có chút nôn nóng, y biết đây là cơ hội tốt nhất để đối phó với Lai Tuấn Thần, nếu bỏ qua cơ hội này, y đừng mong có thể lật đổ được Lai Tuấn Thần, cho dù có nữ hoàng đế che chở bảo vệ, y sẽ không bị Lai Tuấn Thần làm hại, nhưng y sẽ không có cơ hội lập công, chỉ có thể tiếp tục làm một thần tử nhàn hạ không việc làm.

Vì thế, vào một ngày khi triều, Cát Húc quyêt định mạo hiểm một phen.

Y là Thái Thường Bác sĩ, dẫn đường cho xa giá của hoàng đế, định ra các nghi thức phép tắc, giám thị việc thực hiện nghi lễ, nghị định pháp luật của các vương công quý tộc, mỗi lần hoàng đế lâm triều, điều khiển ngự giá từ sau cung đi ra, đều do Thái Thường bác sĩ dẫn đường nhập điện, ngày hôm nay là do y đảm trách.

Vạn Tượng thần cung bị đốt, hiện tại đang kiến tạo lại bên trong, hoàng đế thượng triều tạm thời được chuyển đến Tuyên Chính điện, sáng sớm, Cát Húc đứng chờ trước Tuyên Chính điện, khi ngự liễn của hoàng đế xa xa đi tới, vốn nên đứng phía trước dẫn đường Cát Húc lại đột nhiên xông lên phía trước đội cận vệ, bắt được cán đỡ xa giá của hoàng đế.

Thị vệ Võ Lâm kinh hãi, lập tức nhanh chóng bước tới bắt giữ, Võ Tắc Thiên chau mày vẫy lui thị vệ, lạnh lùng nói với Cát Húc:
- Cát khanh vì sao cản lại ngự giá, không sợ trẫm trị tội ngươi sao?

Cát Húc nghiêm mặt cao giọng nói:
- Thần tự tách rời nghi trượng ( đội bảo vệ mang vũ khí), ngăn cản ngự giá, thần có tội, nguyện chịu sự trừng phạt của cương thường quốc pháp! Lai Tuấn Thần tội ác ngập trời, lòng dân oán hận sôi sục, chứng cứ phạm tội, nơi nào cũng có, triều đình cùng dân chũng đồng lòng muốn trừng phạt y, thần xin hỏi bệ hạ, vì sao do dự không trừng trị y?

Văn võ bá quan đều đang ở trước điện chờ diện kiến, tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi trợn mắt há mồm, nhiều người âm thầm khâm phục lòng can đảm của Cát Húc.

Võ Tắc Thiên có chút khó xử, không vui đáp:
- Lai Tuấn Thần từng lập nhiều công lao, cho nên trẫm vẫn do dự không quyết.

Cát Húc lớn tiếng nói:
- Lai Tuấn Thần có công với nước, bệ hạ cũng cho y những ban thưởng tương xứng. Lai Tuấn Thần vốn chỉ là một tên áo vải Trường An, có thể làm tới chức Ngự Sử Trung Thừa, đảm nhiệm chức quan Kinh Triệu doãn, không phải là hoàng thượng đã ban thưởng cho công lao của y sao. Lai Tuấn Thần lập bè kết phái với những kẻ phạm pháp, vu khống thiện lương, của cải hối lộ chất núi, oan hồn khắp nơi, trở thành kẻ địch của nước ta, kính xin bệ hạ thưởng phạt phân minh, giữ vững quốc pháp!

Cát Húc dứt lời, lui về sau ba bước, kéo bào quỳ xuống, thi hành đại lễ. Đứng đầu văn võ bá quan Võ Thừa Tự tận dụng thời cơ, lập tức quỳ gối, tất cả đồng thanh nơi:
- Kính xin bệ hạ thưởng phạt phân minh, giữ vững quốc pháp!

Những người này vừa quỳ xuống, hơn nửa đại thần đồng loạt quỳ theo, còn lại một số người như hạc giữa bầy gà đứng ở đằng kia, nhìn trái nhìn phải, cũng cuống quýt quỳ theo.

Võ Tắc Thiên vững vàng ngồi trên ngự gía, mặt không chút biểu tình nào, im lặng hồi lâu mới chậm rãi mở miệng:
- Ái khanh can gián thật đúng lúc, chuyện này cũng đã kéo dài quá lâu, Thu quan nha môn cùng Đại Lí Tự, mau chóng xét xử định tội!

Võ Thừa Tự mừng rỡ, hô to:
- Ngô hoàng anh minh, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!

Cát Húc âm thầm thở phào, lúc này mới phát giác, mồ hôi sớm thấm ướt y phục.

Trong Dương phủ, Dương Phàm bị đình chức nhưng vẫn hưởng lương bổng đang rảnh rỗi tới mức nhàm chán, phong cảnh trong thành ngoài thành đều đã du ngoạn qua, hôm nay vừa mới thương lượng cùng hai vị kiều thê đến núi Lão Quân, ở đó xây dựng một biệt uyển, hàng năm đều nghỉ hè tại biệt uyển này, thì Cổ Đình Trúc đã trở lại rồi.

Từ sau khi Khương công chết, Cổ Trúc Đình cũng không cần phải mai danh ẩn tích, vì nàng và Dương Phàm cùng nắm giữ một bí mật, Dương Phàm không một chút lo lắn sẽ bị nàng phản bội, hiện Cổ Trúc Đình nghiễm nhiên là tâm phúc thứ nhất của Dương Phàm, chuyên làm người liên lạc giữa hắn cùng Thừa tự Đường.
Bình Luận (0)
Comment