Say Mộng Giang Sơn

Chương 832

Lý Tiên Huệ hào hứng tràn trề, vẫn chưa chú ý thần sắc biến hóa của tiểu muội, chỉ nói:
- Giả lữ soái kia bị người giết rồi, là người Võ gia phái đi, nói là bởi vì Hoàng đế chỉ ra lệnh cho hắn bảo vệ chúng ta, hắn lại giả truyền thánh chỉ, đối với nhà Lư Lăng ta có nhiều bất kính, cho nên đưa hắn xử tử. Hừ, còn không phải là bởi vì hắn làm việc bất lợi, khiến phụ thân trốn được...

Lý Khỏa Nhi thì thào lẩm bẩm:
- Đã chết? Bị người Võ gia giết?

Lý Tiên Huệ thấy sắc mặt nàng, liền nói:
- Tiểu muội, không cần khổ sở. Giả Tinh mặc dù đối với ngươi coi như không tệ, nhưng đối với cả nhà chúng ta tàn khốc thế nào? Năm lần bảy lượt đến cửa đe dọa, mùa đông năm trước còn cố ý lấy cớ rau cỏ không đủ, cần lấy của chúng ta dùng, đem hết rau cỏ của chúng ta dọn đi rồi, không phải là chúng mong trời lạnh, đông lạnh phá hư sức khỏe của phụ thân mình sao? Xấu xa như vậy người đã chết cũng chết rồi, có cái gì đáng tiếc đâu.

Lý Khỏa Nhi bỗng nhiên có chút khẩn trương, nắm lấy tay Lý Tiên Huệ, hỏi tới:
- A tỷ, hắn thật sự đã chết rồi sao?

Lý Tiên Huệ nói:
- Đương nhiên là thật, cha có thể chạy trốn, không chỉ hắn đã chết, mấy tên đội trưởng cũng đều bị Võ gia phái người tới giết hết rồi, đầu người treo đầy sào trúc, thực sự đáng sợ.

Lý Khỏa Nhi bỗng nhiên thở phào một cái, lộ ra bộ dáng vui mừng từ đáy lòng, dường như thoáng cái buông xuống tâm sự gì đó.

Nàng kéo tay Lý Tiên Huệ, vẻ mặt hưng phấn nói:
- Người ta đương nhiên làm khó..., cái kia Giả Tinh kia đối với cả nhà chúng ta so với ngục tốt đãi phạm nhân đều xấu, ta làm sao khổ sở? Lúc trước hùa theo lấy lòng, cũng là vì để nhà chúng ta dễ sống một chút, thôi đi, không nói hắn, các a huynh các a tỷ đều an bài tại nơi nào rồi, xa nhau lâu như vậy, rất nhớ mọi người đấy, tỷ mau dẫn ta đi thăm.

Vi phi đã tới kinh thành, đang cùng trượng phu đi xuống, nơm nớp lo sợ đi viếng thăm mẹ chồng.

Tình cảm Võ Tắc Thiên và đứa con đều hờ hững tới cực điểm, đối với đứa con dâu đương nhiên càng chưa có ấn tượng tốt, mặc dù có Khỏa Nhi ở đó nói chêm chọc cười, cũng không thể phá vỡ cái không khí lãnh đạm này. Mẹ chồng nàng dâu hai người gặp mặt, tùy tiện nói vài câu không mặn mà cho lắm. Võ Tắc Thiên liền lấy cớ trong người không khỏe, đuổi vợ chồng bọn họ ra.

Vi phi đối với lần hồi kinh này, vốn kỳ vọng rất lớn, nhìn thấy Võ Tắc Thiên nhạt nhẽo, trong lòng không khỏi sợ hãi.

Nàng vốn xuất thân từ gia đình giàu có, năm đó làm Thái tử phi, khi làm Hoàng hậu, đã ở trong cung thời gian rất lâu. Tự nhiên nàng sẽ không giống những phụ nữ thuở nhỏ sống ở quê không có kiến thức, nhìn thấy tình hình kinh thành, hoàng cung trang nghiêm, kinh ngạc.

Đối với việc tạm thời an trí bọn họ vợ chồng ở cung thất này, Vi Phi cũng chưa từng thấy, trở về phòng, nàng liền cho lui cung nữ và thái giám do Phù Thanh Thanh phái tới hầu hạ. Nói với Lý Hiển:
- Phu quân tuy rằng trở về kinh, nhưng mẫu hậu vẫn còn lãnh đạm vô cùng. Võ gia bên kia càng không cần nói, chúng ta nếu muốn sống yên, nếu muốn đứng được ổn, xem ra nhất định phải chiếu theo kế trước, cùng Võ gia thân cận nhiều hơn. Phu quân ở kinh những ngày qua, có từng cùng Võ gia có cái gì tiếp xúc chứ?

Lý Hiển nói:
- Chính là ngày mới đến kinh thành và ngày hôm sau, người Võ gia có gặp qua vài lần, sau lần đó không có liên hệ gì.

Vi Phi sắc mặt trầm xuống, Lý Hiển vội giải thích nói:
- Ta thấy Bát Lang hiện tại đóng cửa không ra, theo khuôn phép cũ vô cùng, ta nghĩ hay là hắn hiểu tình thế trong kinh, chúng ta học Bát Lang luôn sẽ không sai đâu.

Vi Phi nhíu lông mày, không vui nói:
- Phu quân, người sai hoàn toàn rồi. Nếu như người hiện tại kết giao đại thần, mẫu hậu đương nhiên không hài lòng. Nhưng, nếu như người chịu cùng Võ gia đi lại nhiều, đó nhất định là tâm ý mẫu hậu đấy.

Lý Hiển cười khổ nói:
- Nương tử có điều không biết, trên đường đi, thích khách Võ gia nhiều vô kể, vi phu gặp không biết bao nhiêu đại nạn. Vài lần suýt chết may mà còn sống, đây đều là người của Võ gia giở trò, vi phu làm sao còn dám cùng bọn chúng tiếp xúc? Chỉ sợ không cẩn thận, sẽ bị bọn họ hại.

Nàng xem. Đây là thiệp mời Lương Vương đưa tới, vốn là muốn mời ta qua phủ dự tiệc đấy, sau lại bởi vì Địch Nhân Kiệt qua đời, mẫu hậu bãi triều ba ngày, cả nước quốc tang, yến tiệc cũng không mở được, mới phải chọn ngày hẹn khác. Ta đang nghĩ, tới đó không biết từ chối như thế nào nữa.

Lý Hiển nói xong, rút thiệp mời của Lương Vương cho Vi Phi xem.

Vi phi quả quyết nói:
- Đi! Nhất định phải đi! Đây là cơ hội cùng Võ gia xoa dịu quan hệ, tuy nhiên chàng không thể đi, tâm tư của Võ gia hiện tại quả thật không tốt, nếu người thực sự có mệnh hệ gì, cả nhà chúng ta coi như xong. Mẫu hậu không phải cho người hồi kinh dưỡng bệnh sao? Người có thể coi đây là lý do khéo léo từ chối tham dự, nhờ con của người thay người đi, như vậy vừa không thất lễ, lại không đến nỗi có gì hung hiểm.

Lý Hiển mừng rỡ nói:
- Nương tử diệu kế, vi phu đang hoang mang lo sợ, vẫn là có nương tử, mới có thể giúp vi phu biện pháp.

Vi phi thở dài:
- Nhưng cuối cùng đây không phải kế lâu dài nha.

Lý Hiển bàng hoàng nói:
- Vậy làm thế nào?

Vi phi nói:
- Trên đường hồi kinh, thiếp đã cẩn thận suy nghĩ qua, phải thay đổi tình cảnh của chúng ta, lúc này thật ra có một biện pháp tốt.

Lý Hiển vui vẻ nói:
- Nương tử nói mau, chủ ý mà nương tử suy nghĩ tất nhiên là tốt!

Vi phi nói:
- Quan hệ thông gia!

Lý Hiển giật mình, chợt nói:
- Nàng nói là... Để cho nữ nhi của chúng ta?

Vi phi nói:
- Không sai! Phải thông gia, sẽ cùng người có thế lực nhất Võ gia kết thân, như vậy đối với chúng ta có điều trợ giúp. trên đường đến kinh, thiếp đã cẩn thận hỏi thăm qua, Võ gia hiện giờ đắc thế nhất đúng là hai nhà Võ Thừa Tự, Võ Tam Tư, nhưng hai nhà này hiện tại cũng không có ai vừa độ tuổi để gả cô nương, nếu không cưới một người làm con dâu chúng ta, tương lai chính là Hoàng thái tôn phi, vậy càng có thể được Võ gia ủng hộ.

Trước mắt, chúng ta đành phải lui mà tìm tiếp, đem nữ nhi của chúng ta gả vào Võ gia. Cũng may chúng ta ở trong thâm sơn mười sáu năm, hôn sự của con gái cũng đều do vậy mà chậm trễ, phu gia của trưởng nữ hiện tại cũng còn không có tin tức, hiện giờ khuê nữ nhỏ nhất cũng mười sáu tuổi rồi, về tình về lý, mau chóng cho chúng nó tìm nhà chồng cũng là hợp lý rồi.

Lý Hiển giật mình nói:
- Này... Nàng không định mang hết con gái của chúng ta đều gã cho Võ gia đấy chứ?

Vi phi lườm hắn một cái nói:
- Đương nhiên không thể, Võ gia có nhiều nam tử đến tuổi lập gia đình sao? Không gả vào Võ gia, mấy đứa con gái ta cuối cùng cũng phải xuất giá chứ? Ngoại trừ Võ gia, chúng ta còn có thể ở lựa chọn trong triều một vài con cháu của thế gia quyền quý kết làm quan hệ thông gia, cứ như vậy, vừa có thể trì hoãn quan hệ chúng ta và Võ gia, có thể có được nhiều trợ lực, chẳng phải vẹn toàn đôi bên sao?

Lý Hiển cẩn thận ngẫm nghĩ một chút, gật đầu nói:
- Lời nói của nương tử, là một biện pháp.

Vi phi vui vẻ nói:
- Chàng cũng đã đồng ý, vậy chúng ta phải rèn sắt khi còn nóng, mau chóng an bài mới được. Chàng ngày mai khi đi vấn an mẫu hậu, tìm một cơ hội đem chuyện này nói ra, nhớ kỹ, nếu mẫu hậu hỏi tính toán của chàng, chàng cần phải nhắc tới Võ gia trước, hơn nữa Tiên Huệ và Khỏa Nhi hai đứa bé này, phải chia ra gả vào nhà Ngụy Vương và Lương Vương!

Lý Hiển có bảy cô con gái, trong đó Vi thị sinh ra ba cô, trưởng nữ Thư Tú, thứ hai là Tiên Huệ, thứ ba là Khỏa Nhi, một nàng so với một nàng đều xinh đẹp, Vi phi cố ý dặn dò muốn đem con gái ruột của nàng chia ra gả vào Lương Vương và Ngụy vương gia, Lý Hiển nghe xong cũng không nghĩ nhiều, làm mẹ đối với con gái ruột luôn thiên vị một ít, cùng là gả, ai không hy vọng con gái mình đến một gia đình nhà chồng khá một chút chứ.

******

Khi vợ chồng Lý Hiển thu xếp chọn rể, Dương Phàm đang chiêu binh.

Bắc nha cấm quân lúc ban đầu bị nam nha cấm quân tiết chế đấy, nhưng từ thời Cao Tông đã độc lập tác ra, trở thành quân đội trực thuộc Hoàng đế, trên thực tế chính là tư binh của Hoàng đế.

Hiện giờ Võ Tắc Thiên phải mở rộng Bách Kỵ thành Thiên Kỵ, chuyện chỉnh sửa đương nhiên chỉ có một câu của Hoàng đế, hệ thống cấm quân và Binh bộ thậm chí Chính Sự Đường đều không hỏi được, việc chiêu mộ binh mã hoàn toàn do Dương Phàm một mình tự lực hoàn thành.

Dương Phàm tuyển quân mua ngựa, đầu tiên liền nghĩ đến những người bạn tham gia trong quân khi xưa. Những người nối nghiệp Bách Kỵ này không cần phải nói rồi, hiện giờ đều là thành viên của Thiên Kỵ, cần phải mở rộng đến ngàn người, còn phải tuyển người từ bên ngoài.

Dương Phàm ngày xưa kết giao bạn thân trong quân cấp bậc đều tương đối cao, đang ở bậc quan quân thấp tuy nhiên Sở Cuồng Ca, Mã Kiều, Lê Đại Ẩn và ít ỏi mấy người, cũng chỉ có những người này mới có thể được hắn mời vào. Dương Phàm cùng bọn họ vừa tiếp xúc, những người này đương nhiên vui vẻ đáp ứng.

Sở Cuồng Ca, Mã Kiều, đám người Lê Đại Ẩn đều đã đến, hơn nữa Hoàng Húc Sưởng, Hứa Lương, đám người Trương Khê Đồng, bước đầu nổi lên thành viên nồng cốt.

Những người này ở trong quân nhiều năm, mỗi người đều có một tiểu đoàn thể của mình, có một nhóm tay chân thân tín, bọn họ đến đây tự nhiên cũng dẫn theo nhóm huynh đệ vào. Kể từ đó, quân ngũ thủ hạ Dương Phàm lập tức từ một trăm người mở rộng lên hơn ba bốn trăm người, nhưng cách mấy ngàn người còn xa.

Dương Phàm một mặt từ hai nha Nam Bắc trong cấm quân tiến hành công khai chọn lựa, một mặt làm bố cáo, do các phường phường phụ trách truyền đạt, từ Lạc Dương chọn lựa người có thân gia trong sạch, tinh thông võ nghệ nhập ngũ. Vì để tránh cho Cấm vệ quân chiêu mộ gặp bối cảnh quá phức tạp, Dương Phàm còn đặc biệt quy định chỉ tuyển binh lính.

Bên này việc gọi nhập ngũ đang tiến hành khí thế hừng hực, bên kia Mã Kiều trở về nhà, lại đem tin tức việc chủ quan phụ trách chiêu mộ cấm quân là Dương Phàm cho mẫu thân của gã biết, mẫu thân gã đã biết, tự nhiên toàn bộ phường Tu Văn cũng đều biết, phường Tu Văn lập tức xôn xao.

Dân chúng phường Tu Văn trước đây chỉ biết là cấm quân phải mộ binh, bởi vì Tô Phường chính đã đến các ngõ các ngách nói qua chuyện này, nhưng bọn họ không biết Đại tướng quân phụ trách mộ binh kia là Dương Phàm, hiện giờ biết được không ngờ là Phàm Ca Nhi phụ trách chiêu binh, dân chúng phường Tu Văn tòng quân nhiệt tình lập tức bắt đầu tăng vọt.

Trong lúc nhất thời từ lão ông sáu mươi tuổi, cho tới đứa trẻ mười tuổi, đều dìu già dắt trẻ tiến đến báo danh, ý muốn ăn một phần công lương, lấy một phần quân lương của vua, còn có người chuyên môn tìm Dương gia đi ôn chuyện cũ.

Tại nhà Dương Phàm, ở nhà, nhóm cụ ông đang trò chuyện cùng với Dương Phàm, nói lúc trước từng là hàng xóm của hắn hòa thuận thế nào, không bài xích với người bà con đồng hương của Dương Phàm ra sao, vô cùng thương yêu, che chở đầy đủ, có nhà còn có khuê nữ đến tuổi gả đi, ý tứ hàm súc với hắn hai ba câu, nếu Dương đại tướng quân có tình ý, tới cửa làm thiếp cũng được đấy, nói tới nói lui ý đại khái là trở thành cha vợ đấy.

Dương Phàm sợ tới mức chạy trối chết, ngay cả nhà mình cũng không dám về, vì thế các cụ bà đều ra mặt, giữ chặt đại nương tử Dương gia tán gẫu hâm nóng không ngừng, khen nàng hiền lành, khen nàng xinh đẹp, dẫn theo cháu gái nhỏ phải nhận nàng làm mẹ nuôi, làm Tạ Tiểu Man sợ tới mức bỏ chạy ra chợ Nam, sử dụng hơn hai mươi cửa hàng ở đó để trốn tránh. ời hì hì, chợt nhớ tới trên đường gặp nguy hiểm trùng trùng còn chưa kịp khoe khoang một chút với các huynh đệ tỷ muội, liền cố ý hỏi:
- Tỷ tỷ, mọi người nhận được thánh chỉ, từ Phòng Châu tới đây, không gặp chuyện gì nguy hiểm sao?

Lý Tiên Huệ nói:
- Đương nhiên là không, mẫu thân đã nói, chỉ cần phụ thân bình an trở về kinh thành thì tuyệt đối sẽ không có người nào rảnh rỗi tới tìm chúng ta gây phiền phức nữa, trên đường đều yên bình. Đúng rồi, muội còn nhớ tên Giả Lữ Soái hung dữ đó không?

Lý Khỏa Nhi mới tới kinh thành phồn hoa, nhất thời còn đang mơ màng như lạc vào tiên cảnh, rất nhiều chuyện nàng đều quên mất rồi. Bây giờ tỷ tỷ bỗng nhiên nhắc tới Cổ Tinh, Lý Khỏa Nhi giống như chợt nhớ ra cái gì đó, khuôn mặt xinh đẹp hơi thay đổi, giọng nói hơi run hỏi:
- Giả Lữ Soái… hắn sao rồi?
Bình Luận (0)
Comment