Say Mộng Giang Sơn

Chương 893

Nước coi dân là gốc, dân coi thực là trời. Trong thời phong kiến chủ yếu là phát triển nông nghiệp, nếu như không có khủng hoảng lương thực, người có dã tâm cho dù có nhiều lí do hơn nữa, cũng rất ít có khả năng làm đảo lộn chính quyền, cho nên lương thực từ trước đến nay là điều gốc rễ để ổn định nước nhà mà một vương triều coi trọng.

Nhưng lãnh thổ của đế quốc trung nguyên rộng lớn, hơn nữa giao thông không tiện lợi, tin tức bế tắc, đế vương cố thủ trong cung thành, rất khó nắm giữ tình hình sản xuất thương thực và tồn kho của cả nước. Bởi vậy quan phủ liền lập ra một cơ chế tính toàn tồn kho lương thực hoàn chỉnh và biện pháp để đối chiếu sự thực.

Bộ phận chuyên kiểm toán dự trữ lương thực không phải thiết lập tại Hộ bộ quản lí tiền lương (tiền và lương thực), mà là thiết lập tại Hình bộ. Mục đích là để tránh Hộ bộ và châu phủ quản hạt trực tiếp lương thực câu kết, quy tụ với nhau để tham ô lương thảo.

Lương thực của kinh sư mỗi một quý kiểm toán một lần, lương thực của châu phủ địa phương thì mỗi năm kiểm toán một lần, địa phương trước tiên báo cho Hộ bộ, Hộ bộ sửa lại thống kê sau đó báo lại cho Thượng Thư tỉnh, sau đó để Hình bộ phụ trách Ti bộ kiểm toán lương thảo tiến hành tra xét, nếu như xảy ra vấn đề gì, thì do Ngự Sử đài tiến hành điều tra.

Trong bản tấu trạng của Từ Hữu Công không hề nhắc tới vấn đề gì liên quan đến lương thực, mà là đề nghị triều đình thả lương thực tích trữ ở Thái Nguyên để bình ổn giá cả hàng hóa. Thái Nguyên là nơi hưng thịnh của Đại Đường, bởi vậy luôn là nơi trọng yếu của quốc gia, ngày trước vùng đất lương thực tích trữ nhiều nhất chính là Thái Nguyên và Lạc Dương.
Cái gọi là Thái Nguyên có rất nhiều kho khổng lồ, Lạc Dương tích lương thực của thiên hạ, ngược lại là kinh đô Trường An lúc đó, bởi vì thủy vận không thuận tiện, địa phương lại thường xuyên có thiên tai khô hạn, khiến cho lương thực dự trữ thiếu thốn trầm trọng, triều đình thời kì Cao Tông nhiều lần di giá đến Lạc Dương, cũng là bởi vì Trường An không đủ cung cấp lương thực cho các quan liêu.

Từ sau thời kì Cao Tông mãi đến cho đến khi thu phục An Tây Trấn, quốc gia không có chiến tranh quy mô quá lớn, lại luôn coi trọng sản xuất nông nghiệp, quốc gia đã có ít nhất có mười lăm mười sau năm chưa từng trải qua trận thiên tai lớn như ngày còn bé Thiên Ái Nô từng trải qua, cho nên về mặt dự trữ lương thực, quốc gia rất sung túc.

Từ Hữu Công dâng tấu sớ nói, khi y tuần tra lương thực dự trữ của Thái Nguyên phát hiện có chút gạo dự trữ lâu quá, đã mốc meo lên. Đất nước đã từng hạ lệnh không được tự ý động vào dự trữ lương thực. Đây là để phòng ngừa năm thiên tai không có lương thực cứu tế dân chúng, đây là một chuyện tốt, nhưng lúc này khu vực Thái Nguyên mặc dù chưa xảy ra thiên tai, nhưng giá lương thực cũng không rẻ.

Giá lương thực trong dân gian cao không hạ, trong phủ kho lại có lương thực dự trữ, trơ trơ mắt nhìn chúng để lâu đến mốc meo, đây là địa phương chấp hành chính lệnh cứng nhắc của triều đình, không thể hiện được lòng thương dân của hoàng đế, đồng thời cũng tạo nên tổn thất một cách vô vọng, bởi vậy hi vọng triều đình có thể để cho địa phương có thể bán gạo cũ đi, để bình ổn giá sản phẩm.

Trong tấu chương Từ Hữu Công còn nói, khu vực Thái Nguyên có hàng chục vạn thuyền, giao thông thuận tiện, bất cứ lúc nào cũng có thể tiến hành mua bán lương thực với các khu vực khác. Như vậy triều đình có thể bán gạo cho dân chúng với giá rẻ, lại mua gạo mới về dự trữ với giá đắt.
Sự chênh lệch giá giữa bán và mua đối với triều đình mà nói cũng không phải là quá lớn, nhưng có thể đáp ứng được nhu cầu chiến lược của dự trữ quốc gia, kéo dài thời gian dự trữ lương thực, lại ban ơn cho dân chúng, những người không mua nổi lương thực với giá quá cao.

Trong tấu chương Từ Hữu Công viết vô cùng tỉ mỉ, hơn nữa lại có trật tự rõ ràng. Võ Tắc Thiên nghe xong rất lấy làm cảm động, cẩn thận suy nghĩ một hồi sau đó dặn dò: - Ừ, có thể thi hành. Tuy nhiên trước tiên phải để Hộ bộ phái người đi điều tra, vạch kế hoạch ra, bất kể thế nào, lương thực cũng phải đầy đủ. Nếu như có thể tiến hành, cũng trước hết liên hệ tới nguồn lương thực, xác định xem có thẻ nhanh chóng làm đầy kho mới được hay không, mới có thể bán lương thực trong kho cũ ra.

Khi còn nhỏ Thiên Ái Nô đã trải qua trận thiên tai lớn, Võ Tắc Thiên lúc ấy đang ở Trường An, bà ta cũng trải qua, tuy nói trong cung đình cũng không đến nỗi không có cơm ăn, nhưng tất cả các cung ứng đều cắt giảm một cách trầm trọng, đối với tất cả những chuyện xảy ra bên ngoài, bà ta cũng đều nghe thấy.

Sau đó Hoàng đế tuần du vài lần ở Lạc Dương, nguyên nhân chủ yếu đều là vì lương thực, bởi vì khu vực Quan Trung xảy ra hạn hán kéo dài, sản lượng lương thực giảm, tồn trữ không đủ, chỉ có thể dẫn cả triều văn võ tiến về Lạc Dương tìm cơm ăn.

May mắn năm đó Đường lập quốc chưa lâu, nhân dân đã trải qua nhiều năm chiến loạn, biết rõ đây là thiên tai tạo thành chứ không phải do quan phủ bất nhân. Phú nhân thương gia lúc đó trong nhà cũng không có lương thực, khởi nghĩa vũ trang ăn không no bụng, chỉ có thể khiến tình cảnh dân đói trở nên càng thảm thiết, cho nên không xuất hiện đấu tranh nhân dân quy mô lớn.
Nhưng làm một người thống trị, Võ Tắc Thiên cũng cảm nhận được tầm quan trọng của cất giữ kho lương thực và uy lực của thiên tai. Từ thời điểm đó, bà ta không dám hàm hồ. Bây giờ bà ta đã già nua, sắp đến thời khắc quan trọng chuyển giao quyền lực, bà ta hi vọng có thể giữ vững phong độ, không muốn xuất hiện bất cứ điều ngoài ý muốn nào.

Uyển Nhi cười, gật đầu đồng ý.

Ngay sau đó, lại có vài tấu chương liên quan đến lương thực, có cái là về vấn đề giá cả lương thực phía bắc, năm ngoái tới nay,bởi vì phía bắc có chiến loạn, địa phương sản xuất không đủ, giá cả bên ngoài lại cao, cho nên giá lương thực cứ cao không hạ, bách tính khổ không thể tả, thỉnh cầu triều đình mở lương thực trong kho bình ổn giá cả.
Còn có người dâng tấu chương, đầu tiên là khen ngợi kho phủ đầy đủ, ngay sau đó đề cập đến vấn đề tham ô "chuột nhà kho" và bảo quản không tốt. Võ Tắc Thiên biết rằng Từ Hữu Công hiện giờ có quyền lực và uy vọng ở Ngự Sử Đài, y muốn để cho tấu chương của mình được Hoàng đế coi trọng, cũng có thể được thi hành, tất sẽ liên lạc với bạn tốt, lên tiếng ủng hộ lẫn nhau.

Tuy nhiên, những người bạn tốt đó cũng không vô duyên vô cớ mà nói lời bịa đặt, nếu bọn họ đều đề cập đến vấn đề này, rất có thể chứng minh những lời Từ Hữu Công nói là thật hay giả.

Võ Tắc Thiên quyết định, nói với Uyển Nhi: - Nhà kho Thái Nguyên là nhà kho lớn nhất ở phương bắc, tình hình lương thực như vậy, nếu như theo lời Từ Hữu Công nói, có thể trong thời gian nhanh nhất giải quyết vấn đề này. Hộ bộ phái người điều tra e là lề mề, hạ chỉ, lệnh cho Từ Hữu Công cùng phủ Thái Nguyên cùng xử lí việc này đi. Hộ bộ sẽ lo việc nhập kho lương thực.

Hoàng đế quyết định dứt khoát, ý kiến nhanh chóng truyền xuống, ý chỉ đang truyền tới phủ Thái Nguyên và khi ở trong tay của Tuần Sát Thái Nguyên Phủ Từ Hữu Công, Thẩm Mộc cũng nhận được tin tức này.

- Hắn quả nhiên định bắt tay từ lương thực!

Một người trung niên phong độ cười lạnh.

Thẩm Mộc lúc đầu dẫn một đám người đi giành thiên hạ, hoàn toàn dựa vào tài trí thông minh của ý, nhưng sau đó bè phái càng ngày càng nhiều, người càng ngày càng đông, y lại không có nghìn tay nghìn mắt, không có đủ tinh lực để phân tích giải quyết hết tất cả vấn đề, đi xử lí tất cả mọi chuyện, vì thế dần dần có một đám phụ tá tài năng.

Chỉ có điều địa vị trước nay giới hạn trong Ẩn tông, dưới tay y cũng không có người làm phụ tá đã từng làm quan. Đã làm quan thì sẽ có chức quan, cứ coi như không có chức quyền thì thân phận cũng còn, không phải là người nào cũng có thể bị chiêu đi làm phụ tá cho y. Bây giờ trong đám trung niên này có người tên Trương Thụy Mẫn, chỉ là một tú tài thất bại, nhưng có thể bị Thẩm Mộc tuyển đến dưới trướng, đương nhiên là cũng có bản lĩnh.

Thẩm Mộc hơi khẽ chau mày, y biết rõ lúc này lỗ hổng bế tắc duy nhất chính là lương thực, Dương Phàm lựa chọn lương thực làm nơi đột phá, chính là tấn công vào điểm yếu của y.

- Ở nhà kho Thái Nguyên chúng ta có bao nhiêu lỗ hổng?
Thẩm Mộc ngẫm nghĩ một chút, nói với một tên thủ hạ giống như là kế toán.

Người nọ bày ra một chồng sổ sách, không thèm giở, mở miệng liền nói: - Còn có hai mươi vạn thạch thiếu hụt chưa được bổ sung.

Thẩm Mộc quả quyết nói: - Ngay lập tức nghĩ cách bổ sung vào chỗ thiếu hụt, thật sự không đủ, thì dùng lương thực mà chuẩn bị cấp cho Ô Chất Lặc!

Trương Thụy Mẫn nói: - Công tử, nhà kho Thái Nguyên tích trữ hàng trăm vạn, bọn họ chưa chắc đã điều tra ra được. Hơn nữa thuộc hạ nghi ngờ, Dương Phàm chuẩn bị thế lực đã rất lâu, cũng chỉ có như thế thôi sao? Chỉ sợ hắn cố ý rút dây động rừng, kì thực là dương đông kích tây, để cho bọn họ không thể ứng phó, nếu chúng ta dùng đến số lương thực này, một khi hắn còn có người đứng chống lưng, đương nhiên sẽ rơi vào thế bị động!

Thẩm Mộc gật gật đầu, khen ngợi nói: - Trương huynh nói chí phải, điểm này ta cũng nghĩ đến. Nhưng Trương huynh có nhớ hay không, thủ đoạn của hắn rất có thể không phải là dương đông kích tay, mà là trong hư có thực, trong thực có hư?

Trương Thụy Mẫn biến sắc nói: - Công tử nói là

Thẩm Mộc nghiêm mặt nói: - Theo sự hiểu biết của ta về hắn, rất có thể đây mới là mục đích của hắn. Có lẽ nhà kho Thái Nguyên chỉ là nơi đâm đao giả nhưng nếu như bọn họ án binh bất động, vậy thì đao giả sẽ biến thành một đao thật sự. Còn ở nhà kho Thái Nguyên, chúng ta thật sự động tay chân rồi, khó mà bảo đảm được không bị hắn điều tra ra cái gì.

Trương Thụy Mẫn thần sắc căng thẳng, nói: - Vậy thì chúng ta chỉ có thể bị hắn dắt mũi đi hay sao?

Thẩm Mộc hơi hơi lộ ra nụ cười đắc ý, nói: - Ai bảo đây là nhược điểm của chúng ta, nơi chúng ta tấn công, không thể không phòng bị, hiện giờ đành gặp chiêu phá chiêu.

Thẩm Mộc nói xong, ánh mắt lại mơ hồ chớp chớp. Trương phu tử đi theo y đã lâu, từ ánh mắt của y có thể nhìn ra được, Tông Chủ tất nhiên có tính toán, chỉ có điều lão không biết rốt cuộc là hắn đang nghĩ cái gì, cũng trước giờ không tài nào biết. Lão vừa không nói, vừa không thể hỏi, chỉ gật đầu mạnh, nói:
- Công tử yên tâm, thuộc hạ tự mình đi, tất khiến kho Thái Nguyên không còn chê vào đâu được!

Triều đình Thanh tra hàng tồn kho Thái Nguyên và truyền ý chỉ bán kê ra, một ngày nào đó sau nửa tháng, Hình bộ Bỉ bộ ti Lang trung Bì Nhị Đinh đã dâng lên một tấu chương, lời nói chặt chẽ liên quan đến hai địa phương Đan Châu và Phu Châu. Kết quả số lượng gian lận và cái mà Hộ bộ báo có chút sai biệt, HÌnh bộ chỉ phụ trách duyệt lại số liệu ấy, bởi vậy dâng lên mời Hoàng đế phái người đi điều tra.

Người đang nói chuyện -Thôi Nguyên Tống đảm nhiệm Hình Bộ Thị Lang tên là Thôi Bồ Tát, ý nghĩa là "thi xan tố vị, ngự hạ vô năng". Mà dưới tay y còn có tứ đại kim cương, một là "Nan hạ bút" Tôn Vũ Hiên, hai là "Tranh địa qua" Nghiêm Tiêu Quân, ba là "Ôn Nhu Nhất Đao" Trần Đông, bốn là "chước song đại phủ" Bì Nhị Đinh.

Dương Phàm sau khi đi Hình bộ, đã đấu tranh một phen gay gắt với bốn vị "cao nhân giang hồ" này, nhưng không đánh không quen, sau khi lăn lộn với cái nhã hiệu "Ôn Lang Trung", lại thành bạn bè của bọn họ. Tấu chương này chính là bạn tốt của Dương Phàm Bì Nhị Đinh dâng lên.

Lương thực, trong lòng của Võ Tắc Thiên, có vị trí vô cùng quan trọng, nhưng điều này cũng không có nghĩa là nàng vừa nghe tiếng gió đã bảo là mưa, bảo sao hay vậy, bất cứ lúc nào sấm sét cũng có thể nổi lên. Có lúc kiểm toán sai sót cũng không tìm ra lỗi sai, có khi lương thực xuất kho, nhập nhà kho, nhập sổ sách, có xuất nhập cũng không hề có nghĩa là nhất định có vấn đề.
Cho nên Võ Tắc Thiên vẫn chưa ngạc nhiên, nhưng đã có sai biệt thì phải điều tra chân tướng, Võ Tắc Thiên ngẫm nghĩ một chút, nhân tiện nói: - Bảo Ngự Sử Đài phái người đi đến Đan Châu và Phu Châu, điều tra rõ nguyên nhân xuất nhập lương thực Thái Nguyên.

- Vâng!

Uyển Nhi nhấc bút viết thêm một hàng chữ vào trong tấu chương của Bì Nhị Đinh, lại thêm "Ngự Sử Đài điều tra", nét bút vừa viết, một vòng tròn xoe liền vòng lên.
Bình Luận (0)
Comment