Say Mộng Giang Sơn

Chương 896

Phu xe xuống ngựa, kị sĩ phía trước rơi xuống mặt đất, hai con ngựa kéo xe mất đi sự chỉ huy của chủ nhân, đứng vững bước, lắc lắc bờm rũ nước mưa, thở phì phì.

Lúc mà người áo xanh cưỡi lừa vừa rồi đi tới đã thấy rõ, chiếc xe đầu tiên ngồi chính là vợ chồng Dương Phàm, hai đứa bé cũng trong xe, chiếc xe như hai là Như phu nhân Thiên Ái Nô của Dương Phàm. Bọn họ còn biết, vợ chồng Dương Phàm thậm chí cả vị Như Phu nhân này đều có võ công cao cường.

Theo kế hoạch của bọn chúng, đầu tiên là quét cho bọn phu ngựa rơi xuống, cản trở sự trợ giúp của mấy tên kị sĩ, lập tức tiếp cận xe ngựa. Cùng lúc đó, các đồng bọn khác mai phục hai bên sẽ lần lượt áp chế hỗ trợ trước sau Dương Phàm cùng Thiên Ái Nô, nếu có thể bắt nàng lại thì tốt nhất, cho dù không bắt được, chỉ cần ngăn nàng viện trợ là được. Nghe nói vị Như phu nhân này của Dương Phàm mặc dù võ công cao cường nhưng đã có bầu, sức uy hiếp cũng không lớn.

Mà hai người bọn họ công phu cao nhất, phụ trách khống chế vợ chồng Dương Phàm và con cái của bọn họ, ở đối diện bên đường còn có hai người phụ trách tiếp ứng, vợ chồng Dương Phàm dù biết võ công, nhưng trong không gian thu hẹp như vậy, lại cộng thêm con cái, bọn họ ném chuột sợ vỡ đồ, nhất định sẽ không thể triển khai võ công.

Triệu Gia đã dặn dò, tốt nhất là có thể bắt sống, thật sự không được thì có thể lấy tính mạng, trực tiếp uy hiếp Dương Phàm, nếu như có thể khống chế con của hắn, và trực tiếp nắm lấy chỗ yếu của hắn.

Hai người sau khi lăng không đập ra liền đoán được đồng lõa sẽ đều tập kích tới, dựa theo kế hoạch đã định cắt hướng đi của thị vệ, nô bộc và hai chiếc xe trước sau của Dương Phàm, dường như là trận mưa lớn nổi lên phối hợp với bọn họ, tiếng hét lớn của Dịch Tiểu Du chưa nổi lên tác dụng, khi Đinh Lão Thực bị lăng không bắn ra, quét hai thị vệ ngã xuống ngựa, phục binh khác ở hai bên đường vẫn chưa xuất hiện.

Lãnh Ngạo Ngữ không rảnh nghĩ nhiều, mấy bước vọt xa đến gần chỗ xe, hai nắm đấm xuất hiện, "bịch" một tiếng đánh thật mạnh vào trên thùng xe. Gã đã từng luyện qua công phu, hai tay lại đeo thiết quyền, chiếc xe làm từ gỗ chắc sẽ lập tức chia năm xẻ bảy. Không ngờ một quyền này của gã đi xuống, chỉ nghe tiếng "cạch" một tiếng, Lãnh Ngạo Ngữ như bị chấn động mạnh, lùi ba bước, xương cổ tay đau đớn như rời ra, xe chỉ hơi lay động một chút, nhưng ngay cả một vết rách cũng không có.

- Sao có thể như vậy?
Lãnh Ngạo Ngữ sợ hãi đến biến sắc, lập tức liền phản ứng lại, thùng xe này là làm từ sắt. Gã không rảnh nghĩ nhiều, lập tức nhảy lên không trung, hung hăng đập một quyền thật mạnh vào khung cửa sổ. "cạch" một tiếng thật lớn, màn trúc của cửa sổ bị gã đánh cho vụn nát, bay lả ta như mưa rơi, bên trong rõ ràng cũng là một khối sắt.

Chỉ có điều miếng sắt che cửa sổ này có vẻ như không dày và nặng bằng miếng sắt ở bên ngoài thân xe, nên đã bị gã đánh cho một quyền tạo thành một vết sâu rất nhỏ. Một đôi thiết quyền của Lãnh Ngạo Ngữ có thể mạnh mẽ đánh tan bia đá, chứng tỏ lực đạo mạnh đến cỡ nào, nhưng một kích toàn lực này, lại chỉ làm cho thiết bản có một vết nứt sâu nhỏ, độ dầy của thiết bản này đủ để phòng ngự sự tấn công của bất cứ loại vũ khí nào của thời đại này. Sợ là dùng thiết chùy lớn phá thành cũng phải hai ba lần mới có thể đập ra được.
Gần như là cùng lúc đó, Dịch Tiểu Du bước nhanh vọt lên trên cửa xe, giơ tay phải kéo cửa, Lãnh Ngạo Ngữ phản ứng vô cùng nhanh, lập tức hét: - Không ổn rồi, trúng kế rồi!

- Cái gì? Dịch Tiểu Du tay đã nắm chặt cánh cửa, dùng sức kéo nhưng không hề nhúc nhích nửa phân, lại nghe thấy Lãnh Ngạo Ngữ hét ầm lên, nhất thời ngẩn người, đang muốn xoay người xuống dưới càng nghe, thì nghe thấy tiếng "bịch" một nhát, một chiếc lồng mở to trên đỉnh đầu y rơi xuống.

Dịch Tiểu Du vừa nhảy lên, xông ra phía ngoài, vừa lúc khiến cho cả tấm lưới quấn chặt vào người, người chưa kịp buông ra, cả thân mình liền rơi xuống đất, lăn lộc cộc vài vòng, lăn vào cả cống thoát nước.
Lãnh Ngạo Ngữ nói đoạn, quyết định thật nhanh, quay đầu bỏ chạy, triển khai công phu "Bát bộ cản thiền", nhanh như bay. Một bước, hai bước, ba bước, chạy đến bên cỏ lau như ma quỷ. Hình bóng Lãnh Ngạo Ngữ nghiêng về phía trước, toàn lực vừa nhấc lên, nhảy về hướng bụi lau nhanh như một mũi tên, chỉ cần y chạy đến bụi lau, đừng nói đối phương có mai phục, có thiên quân vạn mã cũng đừng mong bắt được y.

Lúc này xa xa bỗng nhiên có người ném một cái, một chiếc gậy ngắn hai đầu gọt tròn bay tới, đập vào một mắt cá chân của y, nhìn thấy một chiếc gậy nhỏ thẳng tắp bỗng nhiên cong lại như rắn, hóa ra là một chiếc dây thừng hai đầu buộc một vật tròn nặng, đã trói chặt hai cái đùi của y lại với nhau.

Người ném thừng nọ ngẩng đầu, dưới lớp áo tơi là cặp lông mày đen như mực, mặt chữ điền, rõ ràng là Cổ gia Lão Trượng. Lãnh Ngạo Ngữ đang trong lúc phi nước đại, hai chân đột nhiên bị trói, "a" lên một tiếng, cả người cắm về phía trước.

- Không ổn rồi!

Lãnh Ngạo Ngữ vội vàng giơ hai tay ra chống mặt đất, hai tay chưa chạm đất, trước mắt đột nhiên xuất hiện một chiếc chân to, "phù" một tiếng, Lãnh Ngạo Ngữ hai mắt trở nên tối sầm, ngã thật mạnh xuống mặt đất. Hai người đàn ông vạm vỡ chui ra từ trong bụi lau, run rẩy mở một túi vải, gọn gàng bỏ Lãnh Ngạo Ngữ vào bên trong rồi đi, nước mưa rào rào, trên mặt đất cày thành một vệt nước lớn.

Cửa xe từ từ được vén lên, Dương Phàm và Tiểu Man chậm rãi bỏ bàn tay đang bịt chặt hai lỗ tai của con gái, bình tĩnh nhìn ra bên ngoài. Dương Niệm Tổ trừng mắt, vẻ mặt hưng phấn, chiếc mông nhỏ nhún nhún như muốn nhảy ra ngoài xem, xem ra nó coi đây là một trò chơi thú vị.
Dương Phàm thầm nghĩ: "Trong mái hiên mặc dù có lót tơ bông, nhưng cái cửa xe này lại chẳng có tác dụng giảm âm gì cả, gặp đòn nặng một chút rất là chói tai, về nhà phải bảo "Quỷ phủ bộ" cải tiến một chút mới được."

Đoàn xe tiếp tục đội mưa đi về phía trước, giống như là chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Dịch Tiểu Du cả người đầy bùn đất, nước mưa ướt đầm đìa, giống như một con lươn bị lưới cá tóm chặt, bị ném trên xe thứ ba không giãy dụa được, trên xe có mấy cái trướng, mấy bàn trà kỉ, đồ dùng nhà bếp tất cả đều là những đồ mà Dương Phàm chuẩn bị cho chuyến du lịch hôm nay.

Lãnh Ngạo Ngữ nằm bên cạnh y, chỉ lộ hai cái chân ra ngoài, mới đầu Lãnh Ngạo Ngữ còn giãy dụa vài cái, kết quả bị thị vệ đập mạnh vào đầu, sau đó y không còn vặn vẹo nữa, cũng không biết là bị đánh ngất rồi hay là làm một tên tuấn kiệt thức thời.

Đoàn xe tiếp tục đi về phía trước khoảng hơn dặm rưỡi, liền quẹo vào một cái ngã ba, đường nhỏ này thông ra hướng Ngưu gia trang. Nhà của Ngưu lão quản gia của Dương Phàm chính là Ngưu Gia Trang, con trai lớn trồng lúa, con thứ hai trồng rau, lại có cha già làm quản sự cho Dương gia, ở trong thôn này, cũng xem như một gia đình giàu có.

Lúc này vườn rau của Ngưu Nhị gia liền biến thành công đường của Dương Phàm.

Mưa vẫn rơi, xối vào những lá rau xanh mượt, trong veo như nước, làm cho chúng tươi tắn lạ thường.

Hậu viện của Ngưu gia liền với mái hiên dẫn ra một khu lều lớn nhỏ, chắc là nơi hóng gió của mọi người trong nhà mùa hè, mưa đánh vào đỉnh chuồng gỗ, phát ra âm thanh lộp bộp.

Tiểu Man và A Nô dắt bọn trẻ để ở tiền viện, nhà của người ở quê chính là có điểm này tốt, mặc dù nhà cửa cũ nát, nhưng sân rất lớn, tiền viện xây mấy gian phòng, là chỗ ở của đám con cháu, mặt sau là phòng mới của hai vợ chồng Ngưu Nhị. Ngưu Nhị bây giờ cũng sắp bốn mươi tuổi rồi, cũng đã là ông nội của bốn đứa cháu.

Trong sân của Ngưu gia nuôi gà vịt ngỗng, mấy thứ này Dương Niệm Tổ và tỉ tỉ Tư Dung bình thường không hay nhìn thấy, bọn chúng bình thường toàn là thấy đồ ăn gia cầm đã nấu nướng xong xuôi bưng lên bàn, vì thế khiến cho Dương Niệm Tổ thích thú vô cùng, nó cầm trong tay cái thìa, bên trong có mấy hạt kê, vui vẻ đút cho gà con ăn ở trong sân.

Dương Phàm cùng với Nhậm Uy và mấy tên thị về hầu cận đi theo tới lều ở sau hậu viện, ngồi xuống dưới ghế, vừa nhìn thấy Cổ Lão trượng cụt một tay đang cung kính một bên, liền khách khí nói: - Cổ Lão trượng, ngươi cũng ngồi đi!

Cổ Lão Trượng vội cười nói: - Tiểu lão nhân đứng đã quen, A lang cứ ngồi đi! Nói xong trong lòng liền thở dài nhẹ nhõm. Từ khi biết mình chỉ là một trò vui, vị tông chủ Hiển Tông địa vị cao quý này cũng chẳng hề coi trọng con gái của lão, lão nhân gia buồn bực rất lâu.
Dương Phàm thất thần nhìn đám rau cỏ sau một trận mưa đã trở nên tươi tốt, nhẹ nhàng thở phào, nói: - Đem bọn chúng tới đây!

Dịch Tiểu Du và Lãnh Ngạo Ngữ bị trói tay ra đằng sau lưng, người trói là người lành nghề, hai cánh tay bị buộc chặt khít, tuyệt đối không thể nhúc nhích nửa phân. Hai người bị đem đến ấn trước mắt Dương Phàm, hai người cứ đứng thẳng đầu gối không chịu quỳ xuống, thị vệ của Dương Phàm đang định động thủ, Dương Phàm khoát tay áo, bảo bọn họ lui xuống, nhìn hai người, thản nhiên nói: - Kẻ tiện nhân thì vẫn cứ là tiện nhân, chỉ biết dùng kĩ xảo của giang hồ!

Dịch Tiểu Du nghe thấy trong lời nói của hắn có ý khinh thường, ưỡn ngực không phục, lớn tiếng nói: - Ngươi chớ có đắc ý! Chúng ta tới, là phụng mệnh lệnh của Triệu gia, Thẩm công tử không hề hay biết! Hừ! Nếu quả thật phải điều động người bên cạnh của Thẩm công tử, ngươi cho dù có đeo mai rùa, cũng không chắc giữ được tính mạng!

Dương Phàm hơi hơi nhăn mày, nói: - Triệu Gia? Triệu Du sao? Ha ha, khó trách, bên cạnh y làm gì có mấy người tài ba.

Triệu Du lúc đầu là phụng mệnh Thẩm Mộc đến Lạc Dương phát triển, đã từng có đợt đi lại thân mật với Dương Phàm, sau Dương Phàm trở thành kẻ đứng đầu Hiển Tông, Triệu Du liền biến mất không tăm tích, Dương Phàm từng phái người đi tìm y, nhưng những nới mà lúc trước Ẩn Tông thường có mặt đều không thấy bóng dáng của y.

Dương Phàm biết rằng mình đã trở thành người đứng đầu Hiển Tông, cũng đương nhiên trở thành đối thủ cạnh tranh của Ẩn Tông, Triệu Du tất nhiên phải có điều đề phòng với mình,những chỗ mà Ẩn Tông ở trước kia mà mình biết cũng đều đổi đi rồi, cũng liền từ bỏ cố gắng liên hệ với y. Quả thực lúc ấy Dương Phàm chỉ là muốn thông qua y để tìm hiểu tình cảnh của Thẩm Mộc ở Tân Cương.

Dương Phàm vốn đã hoài nghi, Thẩm Mộc sao có thể ra hạ sách này, đơn giản thô bạo, lại không thể ảnh hưởng đến đại cục, thực không có kẻ tinh anh nào dùng. Bây giờ xác nhận không phải là chủ ý của Thẩm Mộc, lông mày hơi hơi chau lại của Dương Phàm lại dần dần giãn ra.

Tuy rằng Dương Phàm không sợ Ẩn Tông khiêu khích, cũng biết hai bên ắt có cuộc chiến, nhưng hắn vẫn hi vọng là cuộc chiến tổng hợp thực lực của cả hai bên. Bọn họ không phải là quân đội, nếu chỉ dùng thủ đoạn vũ lực ám sát thủ lĩnh đối phương, căn bản không ảnh hưởng đến đại cục. Chính như Khương công tử của Hiển Tông, KHương công tử sụp đổ rồi, Thất tông ngũ tính liền lập tức đưa hắn lên nắm quyền, thực lực của Hiển Tông chưa từng vì thế mà mảy may tổn thương.

Ẩn Tông cũng như vậy. Mặc dù Ẩn Tông là dựa vào năng lực cá nhân của Thẩm Mộc mới từng bước từng bước trổ hết tài năng, từ một tổ chức nhỏ phụ thuộc vào Hiển Tông, phát triển đến bước địa vị ngang hàng bây giờ, nhưng nó vẫn nằm trong bàn tay của bọn cáo già Thất tông ngũ tính kia.

Nếu Thẩm Mộc chết đi, Thất tông ngũ tính lúc nào cũng có thể đẩy một người lên đại diện, người đó không có uy vọng như Thẩm Mộc và sức không chế đối với Ẩn Tông, nói không chừng còn hợp với ý của bọn cáo già kia hơn. Cho nên, mặc dù trở thành đối thủ, Dương Phàm cũng không hi vọng Thẩm Mộc thấy lợi tối mắt, càng không muốn nhìn thấy y đối với mình lạnh lùng như vậy.
Bây giờ nghe nói hành động không cao minh, mục đích của những hành động đen tối này không phải xuất phát từ tay Thẩm Mộc, tâm tình của Dương Phàm bỗng nhiên nhẹ nhõm lạ thường.
Bình Luận (0)
Comment