Say Mộng Giang Sơn

Chương 911

Cây ngô vốn đang xanh, sau một cơn gió đông thổi qua, cây lúa trong ruộng rạp xuống, bông lúa nặng trĩu không ngừng gật gật.

Ngô lúc này vẫn chưa chín hẳn, nhưng trong giới hạn vụ thu, nông phu sẽ không đợi khi ngô chín vàng óng mới thu gặt, khi đó lúc chín mà thu gặt sẽ mất đi rất nhiều hạt, để mất đi lương thực sẽ bị trời đánh đấy.

Mọi nhà nông cả trai lẫn gái, già trẻ đều cùng ra hái, khom người, không nhanh không chậm cắt thành đường, trước sau đều cao như nhau giống như là được dùng thước để đo số lượng vậy.

Đám nhỏ choai choai đi theo sau, buộc từng bó ngô được cắt thành bó chỉnh tề, sau đó ôm tới để lên xe, bọn họ nhất định phải cầm thật nhẹ, để tránh hạt bị rơi ra. Khi cha mẹ quay lại nhìn, nếu như thấy đám trẻ buộc sơ sài rồi ném lên xe, hẳn là sẽ rất đau lòng mà mắng chúng một trận.

Người giàu thì có xe bò, xe trâu bánh gỗ lớn, ngô chất đầy thành đống, lóc cóc đi trên con đường đất vàng bị lún sâu xuống, hán tử cầm roi đánh xe đi theo xe, ưỡn ngực ưỡn bụng, vừa đi vừa vui vẻ hát một bài trẻ con: "Nghe thấy tiếng hát vọng đến, cả người nhiệt huyết nhào bên bệ cửa sổ lạnh lẽo..."

Người bần cùng hơn thì phải nhờ nhân lực kéo xe, một người đàn ông khỏe mạnh đi trước kéo xe, tóc tết quấn khăn trên đầu, giống như hai cái sừng trâu màu trắng ở trên đỉnh đầu, sức lực khỏe mạnh như con trâu, đứa bé đi theo sau, khi xuống dốc thì reo hò chơi đùa, khi lên dốc thì ra sức đẩy mông cha mình để giúp.

Trong thôn có từng cái sân rộng thoáng đãng, được dùng đá lớn lăn đi lăn lại san bằng từ lâu, bóng loáng như gương. Hoa mầu được thu gặt trải ở trên sân, có người đang dùng dụng cụ tuốt hạt ngô, ngô và quả đậu được phơi nắng vàng giòn, bảy tám người dùng dụng cụ tuốt hạt đứng thành một hàng, tuốt hạt đều nhịp như ca hát.

Còn có người chạy đuổi vài con trâu để nó giẫm lên hoa mầu đã được trải trên nền đất, hạt kê và hạt đậu liên tiếp rơi bóc ra, thóc và đậu mở vỏ, từng hạt nhẵn bóng rơi trên đất, lương thực tràn đầy được quét gom lại một chỗ, lại dùng mẹt để hất bụi đất cho sạch.

Đây là một thôn của huyện Lâm Chân Duyên Châu. Mười người ăn mặc khác nhau ngồi nghỉ dưới bóng cây tại sân phơi, đang cười cười nói nói nhìn người nông đập, rê thóc, từ trang phục của những người này cho thấy họ không phải là người trên thị trấn, nghe nói họ đến từ thành Lạc Dương nơi ở của Hoàng đế, muốn đi biên giới phía tây để mua da lông của người Phiên.

Trong thôn có rất nhiều người cả đời cũng chưa từng rời khỏi phạm vi thôn mười dặm, họ ngay cả tên của thành thị là Lạc Dương cũng không biết, chỉ có Lý chính lão gia kiến thức rộng rãi nói cho họ nghe thì mới hiểu đó là cái gì. Lý chính lão gia hàng năm đều phải đi vào trong huyện thành, từng gặp nhiều người ở chợ lớn.

Người trong thôn tuy rằng thiếu kiến thức, nhưng lại chất phác thiện lương, đãi khách nhiệt tình. Nghe nói những người này là cùng ở trong một tòa thành với Hoàng đế, người nông dân lập tức mang chút kính sợ đối với những vị khách quý này, những hán tử cho dù bình thường có tục tằn thì trước mặt những người khách này đều câu nệ, sợ có gì không phải sẽ khiến người ta chê cười.

Nhưng chỉ cần những vị khách này đi xa, là họ lại khôi phục lại vẻ thong dong. Một người đàn ông kia đang dùng roi đập nhẹ lên lưng trâu, xua đuổi vài con trâu đang giẫm loạn lên hoa mầu đầy đất, hát: “Tiếng bò rống tiếng bò rống, hay hay hay, hay đến là hay, nào đến đây, nào đến đây...”

Ai có thể tưởng tượng, gã vừa bị một vị khách nhân tuấn tú hơn cả nữ nhân, làn da mềm mại trơn bóng hơn cả mông của em bé gọi lại thì mặt lập tức đỏ bừng lên. Lý Chính họ Trần, tên là Trần Đại Sơn, há miệng cười lộ ra hàm răng hàm khè cười nói với Trương Xương Tông:
- Các quý nhân đừng để ý tới hắn, đều là những nông dân không có kiến thức.

Thương nhân ở Lạc Dương không coi là có địa vị, nhưng trong mắt lão thì đều là Đại quý nhân, huống chi những quý nhân khẳng khái vô cùng, ở trong thôn nghỉ chân một chút thôi mà tiện tay tặng bọn họ rất nhiều đồ vật này nọ, mặc dù những thứ này ở trong quý nhân thì chẳng đáng là gì.

Bên cạnh thanh niên tuấn tú đẹp hơn cả nữ nhân kia là một người đàn ông cũng cực kỳ anh tuấn, hắn ngồi trên một cái đôn gỗ, cười dài nói với Trần Đại Sơn:
- Trần lý chính, năm nay thôn của ông thu hoạch tốt nhỉ.

Trần Đại Sơn mặt mày hơn hở:
- Cũng không phải đâu, nhiều năm trước thì không được như này, nhưng mấy năm nay thổ địa gia gia phù hộ, mưa thuận gió hoà đấy, thu hoạch năm này luôn cao hơn năm trước, cuộc sống ngày càng tốt lên.

Trương Xương Tông thản nhiên nói:
- Thuế má nộp lên trên phải đợi nhóm lương thực này đập xong thì mới có thể giao lên đúng không?

Trần Đại Sơn mờ mịt:
- Hả? Quý nhân nói gì?

Vị quý nhân này nhìn không dễ nói chuyện như vị quý nhân kia, khi cùng hắn nói chuyện làm cho Trần Lý chính có chút khó chịu, cảm giác vị quý nhân này mặc dù địa vị có vẻ nhỏ, nhưng lại còn uy phong hơn cả Đại lão gia trong huyện. Lão đã từng gặp Huyện Đại Lão gia, đó là lần đi vào thành giao lương thực, đúng lúc gặp Huyện thái gia mở đường thẩm vấn, lão chen chúc trong đám đông nhìn từ xa.

Dương Phàm cười nói:
- Chính là địa tô.

Trần lý chính bừng tỉnh đại ngộ nói:
- Ồ! Quý nhân nói địa tô a, đúng vậy, nhóm lương thực này phải đập ra thì mới giao ra đấy, trong thôn chúng ta đã thu một lứa mạch rồi, nhưng quan phủ không muốn thu mạch, chỉ lấy kê và hạt kê, lúa mạch thì chúng ta ăn, những hạt kê này sau khi đập xong thì nộp tô thuế, còn dư thì đổi chút dầu muối.

Thời tiết này, cây nông nghiệp chủ yếu của phương bắc là kê, và hạt kê, có một vài địa khu đủ nguồn nước cũng có lúa. Lúa mạch là giống ngoại lai mặc dù cũng là ruộng cạn thu hoạch, so với kê, hạt kê thì điều kiện tưới tiêu rất cao. Hơn nữa lúc ấy bột mì gia công nghiệp lạc hậu, bình thường mọi người đem lúa mạch và gạo kê trộn với nhau nấu để ăn, vị không ngon, cho nên người nghèo khổ mới dùng mạch để ăn.

Khi đó làm quan ăn mạch cơm sẽ được coi là thanh liêm; đứa con trong lúc giữ đạo hiếu ăn mạch cơm là thể hiện sự đau buồn cung kính, nếu có người đem cơm kê cho mình ăn còn để bề trên ăn cơm mạch thì sẽ bị mắng là bất hiếu. Địa vị lúa mạch trong hệ thống lương thực ở Trung Quốc là hậu kỳ trong triều Minh mới xác lập, bởi vậy lúc này quan phủ thu thuế vẫn lấy hạt kê là chủ yếu, lúa mạch chỉ để nông dân tự dùng ăn.

Dương Phàm và Trương Xương Tông liếc nhau, hơi cười hỏi tiếp:
- Ồ, trong thôn các ngươi có bao nhiêu mẫu đất, một năm chưa phải nộp tô thuế bao nhiêu?

*********

Sau khi hiểu biết về quá trình thu hoạch và nộp tô thuế của dân trong thôi, Dương Phàm và Trương Xương Tông liền dẫn người rời khỏi, đây là thôn thứ tư họ đến thăm rồi.

Dương Phàm và Trương Xương Tông sau khi nhận được mật lệnh của Hoàng đế đã an bài một cách tỉ mỉ cẩn thận.

Tuy nói hai người đều là nhân vật quyền quý tầng cao nhất trong Tam Dương cung, nhưng trong chưa chắc là có tai mắt của Ẩn Tông, nhưng vì phòng ngừa vạn nhất, họ vẫn an bài để che mắt mọi người. Dương Phàm biến mất khỏi Lạc Dương là tìm kiếm giám sát tình hình nước đi, chuẩn bị báo cáo thiên tử nơi nước rút. Tin tức này chỉ giới hạn những nhận vật thượng tầng biết, có ba người nếu như muốn nghe được tin tức thì cũng có thể do thám là biết.

Lúc này thành Lạc Dương giống như tòa thủy thành, khắp nơi đều có quan phủ đang giải quyết hậu quả, vô cùng lộn xộn, cho dù có người nghe được tin tức muốn phái người đi theo dõi Dương Phàm, ít nhất kẻ đó cũng phải có bản lĩnh tìm được Dương Phàm trước. Về phần Trương Xương Tông biến mất thì đơn giản hơn, gã vốn là sống ở trong cung vua, ngoại thần chẳng có mấy người gặp gã bao giờ, ngoại trừ cung nga thái giám bên cạnh Hoàng đế ra thì nào ai biết gã không ở trong cung?

Sau khi Dương Phàm và Trương Xương Tông bí mật rời khỏi Tam Dương cung, lập tức chia thành nhiều đường, ngoại trừ hai người đi đường này ra, còn có mấy lộ đều là nghi binh, phân chia đi các hướng Tuy Châu, Duyên châu, Đan Châu, Đồng Châu. Nhưng điểm cuối cùng tụ hợp vẫn là Duyên Châu, theo thời hạn tính toán thì lúc này bọn hắn cũng nên tập trung tại đây rồi.

Dương Phàm trước khi xuất phát còn phái người đi thông báo cho Cổ Trúc Đình, bảo bốn huynh muội nàng từ Phu Châu tới Duyên Châu, đây là phụ tá đắc lực của hắn, thời khắc mấu chốt đương nhiên là phải giữ bên cạnh rồi. Về phần bên Phu châu kia đã không có gì để điều tra nữa, cứ để cho đám tham quan đó tạm thời đắc ý đi.

Dương Phàm vốn là khi điều tra Đan Châu và Phu châu, thủ đoạn dùng là vừa âm thầm vừa công khai, nửa chính thức nửa giang hồ, nhưng khi hắn phát hiện Duyên Châu phủ có người đứng sau bức màn đen, vậy thì không thể không cẩn thận được. Trước lực lượng tuyệt đối, hết thảy âm mưu quỷ kế đều không có đường để thi triển, lúc này hắn dùng phương pháp xử lý đơn giản nhất thô bạo nhất là có thể đạt được mục đích.

Chỉ cần hắn có thể xác nhận vụ án Duyên châu tồn tại, bắt giữ đám tham quan bản địa này, tìm hiểu nguồn gốc, thì đám quan lại bên Phu châu đã không còn cách nào để che giấu được nữa.

Địa khu phương bắc và tây bắc vốn là trọng điểm kinh doanh của Ẩn Tông, bọn họ tất nhiên là có muôn vàn quan hệ với quan phủ địa phương, vụ án long trời lở đất này nhất định sẽ tạo thành đả kích nặng nề với bọn họ. Bởi vậy, vừa đả kích tham quan ô lại, vừa đả kích thế lực Ẩn Tông, có thể nói là một công đôi việc.

Trong xe, Trương Xương Tông bị kích động nói:
- Dương tướng quân, mấy địa phương này mấy năm liên tục được mùa thu hoạch, dân chúng hàng năm đủ số nộp thuế, nhưng triều đình lại không thu được một hạt cơm thuế má nào, lại còn hàng năm nhận được tấu chương báo thiên tai của Tạ thứ sử xin giúp đỡ, đây rõ ràng là giả mạo thiên tai còn gì, chúng ta có thể ra tay bắt người được chưa?

Dương Phàm mỉm cười gật đầu:
- Phụng thần thừa nói rất đúng, chúng ta nên động thủ rồi!

Trương Xương Tông một đường bôn ba, mặc dù có người hầu hạ,nhưng ăn mặc chi phí, xe đi lại, ăn uống nhưng vẫn thấy vô cùng cực khổ, gã vốn tưởng rằng ra khỏi kinh thành thú vị vô cùng, lúc này mới thấy thật sự chẳng thú vị chút nào. Duy nhất khiến gã có thể chống đỡ đến nay là trò chơi đóng giả thanh quan đi bốn phía bắt người.

Hiện giờ Dương Phàm đã đồng ý dụng binh, Trương Xương Tông vui mừng như điên, lập tức kéo mở một hộc ở vách tường. Bức tường kép bí ẩn liền được mở ra, Trương Xương Tông lấy từ trong hốc tường kép ra một hộp sắt nặng trịch để lên bàn.

Mở hộp ra, bên trong được lót bằng tấm vải lụa vàng, có mười hai ô vuông độc lập, trước là sáu ô vuông, sau là sáu ô hình chữ nhật, đối xứng lẫn nhau. Trong các ô vuông đều có một con rùa nằm sấp vàng rực rỡ, tổng cộng có sáu con rùa, trong các ô dài đối xứng, có một quyển giấy màu trắng tinh, được thắt bằng lụa vàng.

Quy là Quy phù, giấy là sắc mệnh.

Dựa vào hai vật này là được điều binh khiển tướng, khơi lên một trận gió tanh mưa máu!
Bình Luận (0)
Comment