*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Năm nay, đêm hội cuối năm của đài truyền hình nọ có thêm một nhà tài trợ mới, đó là app "Cãi Cọ".
Mấy năm nay, người sử dụng app càng ngày càng nhiều, có vẻ nhà sản xuất sắp phát tài rồi.
Logo của "Cãi Cọ" được bày trong đêm hội, MC thỉnh thoảng lại đọc khẩu hiệu của app để hỗ trợ quảng cáo.
"Trải qua mảnh vụn thời gian, tìm được đối thủ hợp ý, app "Cãi Cọ" xứng đáng xuất hiện trong điện thoại của bạn." Giang Ảnh vừa mới làm biếng trên sân khấu xong, giờ cậu đang đọc giúp câu quảng cáo của "Cãi Cọ", đọc được một nửa thì cậu khuyên thật lòng, "Tùy người thôi, nếu đầu không cứng thì đừng đến làm gì."
Khán giả ở dưới khán đài cười ầm lên, người nào người nấy đều bày tỏ mình đầu mình cứng lắm đấy, có thể tới thử xíu hông?
"Nhưng mà "Cãi Cọ" cũng khổ lắm." Giang Ảnh thấy hơi đồng cảm, "Dù sao thì mỗi lần sai sót chỗ nào là đám người chơi tụi tui lại đè đầu nó ra chửi, nó là một chiếc app đã trải qua quá nhiều phong ba bão táp. Thôi thì chúc cho "Cãi Cọ" càng ngày càng phát triển."
"Nghe bảo em từng lật xe ở trong "Cãi Cọ" à?" MC cười hỏi, "Tiểu Ảnh là người chơi lâu năm rồi."
"Dạ phải." Người chơi lâu năm cố gắng bảo vệ chút tôn nghiêm cuối cùng của mình, cậu giả vờ nghiêm túc bảo, "Sống tại bờ sông thì không thể tránh việc ướt giày."
Hơn nữa, cái kiểu của Thích Trục ấy à, ảnh hố ai là người đó lật xe liền.
Giang Ảnh khoát tay: "Đừng nhắc lại nữa, đừng nhắc lại nữa. Chúng ta phải nhìn về tương lai."
Khán giả ở dưới khán đài vẫn chưa đùa xong, bọn họ bắt đầu gào gọi tên Thích Trục.
"Đừng ồn, nghiêm túc xem các tiết mục đi." Một tay Giang Ảnh cầm mic, tay còn lại làm động tác im lặng với khán giả, cậu hơi nheo mắt lại, "Không thì anh mắng mấy đứa đấy."
Mãi tới lúc Giang Ảnh đi vào sau sân khấu vẫn nghe thấy tiếng gào thét ở dưới khán đài.
"Anh mắng em đi!"
"Ha ha ha Thích Trục đâu rồi? Giang Tiểu Ảnh hung dữ với tụi tui kìa!"
Cậu vừa mới đứng trên sân khấu đùa giỡn xong, giờ vô sau sân khấu cái là chả buồn đứng nữa luôn. Giang Ảnh nhào người nằm lên ghế sofa, chẳng quan tâm Thích Trục vẫn đang ngồi ở đó.
"Em hát thế nào?" Giang Ảnh hỏi.
"Phát huy ổn định." Thích Trục xoa đầu Giang Ảnh, anh đáp, "Lệch tông chẳng khác gì mọi khi."
Giang Ảnh: "... Ò."
Hong sao hết, người khác cũng từng bị rồi, cậu còn cười người ta cơ mà.
Sau khi《Đúng dịp tuyết rơi》phát sóng, kỹ năng diễn xuất của cậu được cư dân mạng khen nhiều ơi là nhiều, độ nổi tiếng tăng lên rõ rệt, dù cậu lắm scandal thật đấy, nhưng mà cũng chẳng ai có thể phủ nhận độ hot của cậu. Lúc nãy cậu mới hát bài hát của nhân vật trong phim, ở trên Weibo đã đăng video rồi.
[Áaaa hay quá!]
[CP tui ship đêm nay đều ở đây á á á.]
[Anh ơi, điệp khúc anh hát lệch tông tận đâu rồi kìa ha ha ha ha ha.]
[Giang Ảnh: Ít nhất thì tui không hát nhép nhá!]
[Lòng tự trọng của kẻ thích bắt bẻ không cho phép ổng hát nhép, mọi người thấy tui nói đúng không nào!]
@Giang Ảnh KANI: Cảm ơn mọi người đã nhắm mắt nhắm mũi khen tui, làm người ta ngại quá à.jpg // @Đài Trái Dừa: [Video]
@Thích Trục: @Giang Ảnh KANI, Áaaa hay quá!
@Giang Ảnh KANI trả lời @Thích Trục: ? Anh không cần mặt mũi nữa hay gì? Đừng copy bình luận của fan nhà em! Với lại vừa nãy anh có nói thế đâu nhỉ. Mỉm cười.jpg
Bình luận số 1 của cư dân mạng: Ha ha ha há há, hai người về rồi hẵng cãi nhau được không hở?
Bình luận số 2 của cư dân mạng: Phải đấy về nhà rồi cãi sau, tụi tui tự cắn hint là được, đừng quấy nhiễu logic cắn hint của tụi tui.
Bình luận số 3 của cư dân mạng: Cãi nhau đầu giường, làm hòa cuối giường, để em ship cho hai anh chiếc giường nha.
"Ui, hai đứa mày chuẩn bị về à?" Tề Tuấn ôm eo Dụ Manh Manh - center của nhóm nhạc nữ nào đó đi ngang qua, hắn chào hỏi hai người mấy câu, "Phía bọn tao cũng xong xuôi rồi."
"Nào, dù đã từng gặp ở chương trình tuyển chọn lúc trước nhưng mà giờ giới thiệu lại lần nữa nhé." Tề Tuấn giúp bọn họ làm quen, "Hai cậu ấy là bạn cấp hai của anh."
Hai cậu "bạn cấp hai" này đều từng đến chương trình của Tề Tuấn làm giám khảo, mỗi lời nói và hành động của hai người đều khiến lòng người sợ hãi nên đã để lại cho Dụ Manh Manh ấn tượng cực kỳ sâu đậm.
"Cũng là bố của nó." Giang Ảnh bổ sung thêm một câu.
"Dạ dạ dạ, ngài là bố của tôi." Tề Tuấn khom lưng cúi đầu, "Hai ngài đều là tổ tông của tôi."
"Chào thầy Giang, chào thầy Thích ạ." Dụ Manh Manh lễ phép chào hỏi hai vị giám khảo của mình trước đây.
Cô lờ mờ không hiểu lắm, ôm tay Tề Tuấn rời đi.
"Ngày xưa mấy anh là bạn học á?" Dụ Manh Manh rất là hiếu kỳ.
"Hai cậu ấy là bạn học lâu năm." Tề Tuấn đáp, "Anh là tên mập xuất hiện trong câu chuyện của hai cậu ấy."
Dụ Manh Manh bị hắn chọc cười.
"Anh cũng coi như là đã được chứng kiến một đoạn đường của hai cậu ấy." Tề Tuấn bảo, "Anh từng chứng kiến những năm tháng tuổi trẻ ngông cuồng, cũng chứng kiến quá trình hai cậu ấy đến bên nhau. Mai sau, dù bọn anh sẽ có tương lai của riêng mình, nhưng anh tin tưởng rằng hai cậu ấy sẽ luôn sống thật tốt."
*
"A, tuyết rơi rồi." Sau khi ra khỏi tòa cao ốc của đài truyền hình, Giang Ảnh gặp lạnh nên run cả người. Cậu mò tay vào trong túi áo khoác của Thích Trục, "Thời tiết bị dở hơi à, nửa đêm nửa hôm còn tuyết tung cái gì."
"Em gây sự với cả bông tuyết sao?" Thích Trục cười, anh cũng đút tay vào túi áo, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lạnh buốt của người nào đó, "Đi thôi, về nhà nào."
Giang Ảnh đói rồi, đói lắm luôn í nên suốt đoạn đường đi bộ với Thích Trục, cậu lẩm nhẩm tụng không ngừng...
"Khoai tây nướng, ngô nướng, cá nướng, cánh gà nướng, bánh mì nướng, dê nướng nguyên con, cà tím nướng..."
"Ăn bánh mì nướng nhé." Thích Trục bảo.
"OK!" Giang Ảnh bị vấp một cái, mặt đất phủ tuyết hơi trơn lên cậu bị trượt chân. Thích Trục vội quay người lại đỡ cậu, Giang Ảnh va vào lòng anh.
Có lẽ chợt nhớ tới những kỷ niệm khi xưa nên lúc Giang Ảnh ngẩng đầu lên, trong mắt cậu ngập tràn ý cười, ánh mắt tựa như vì sao sáng lấp lánh trong đêm tuyết.
- Hết -
_ _ _
Shiguang: Xong rồi! Cảm ơn mọi người. ️