Scandal Mẹ Kế Tuổi 25

Chương 8

"Em tình nguyện mà!" Cô vội vàng đáp.

Mặc kệ, miễn sao mỗi tháng anh vẫn chu cấp cho cô một trăm triệu, muốn cô thể hiện dáng vẻ thường nhật của mình ra sao cũng được. Nhưng, dâng hiến thân xác thì tuyệt đối không thể!

Cô không có nhiều nguyên tắc sống, nhưng giữ gìn thân thể là nguyên tắc đầu tiên và quan trọng nhất mà cô luôn khắc cốt ghi tâm.

6.
Phó Kim An nghiêm túc yêu cầu cô chuyển toàn bộ hành lý sang phòng của anh.

Phó Kí Bạch đứng trước cửa phòng cô. Cậu ta vừa tắm xong, tóc còn chưa khô hẳn, làn da trắng hồng không tì vết, mặc một bộ quần lửng áo phông đơn giản, cả người toát lên vẻ tươi trẻ thanh xuân.

Phải công nhận, hai cha con nhà này giống nhau như đúc. Chỉ là gương mặt Phó Kim An mang đậm nét trưởng thành, ưu tú, còn Phó Kí Bạch lại như một chú cún con bụ bẫm, đáng yêu.

Cậu ta có vẻ lo lắng, chặn cô lại hỏi: "Chị, Phó Kim An đã nói gì với chị rồi ạ? Có phải lão ta ép chị làm chuyện gì mà chị không thích không?"

Mặc dù cậu ta gọi "chị" khiến cô thấy vui phơi phới, cảm giác trẻ ra mấy tuổi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn nên sửa lại cách xưng hô để giữ hòa khí trong nhà thì hơn: "Con nên gọi tôi là mẹ."

Phó Kí Bạch: "??????" Mặt cậu ta ngơ ngác hết cả ra.

Cô ra vẻ bề trên, nghiêm khắc giáo huấn con cái: "Mẹ hiểu là trong một thời gian ngắn, rất khó để con có thể chấp nhận việc mẹ là mẹ của con. Nhưng đây là sự thật, rồi từ từ con cũng sẽ quen thôi. Trước đó, con nên nghiêm túc nhìn nhận lại vấn đề và không nên có bất kỳ hành động nào quá trớn."

Nếu cần thiết để đôi bên cùng có lợi với Phó Kim An, cô sẽ chủ động giữ khoảng cách với Phó Kí Bạch, thậm chí không bắt chuyện với cậu ta nữa luôn.

"Nhưng mà, ba em năm nay ba mươi tám tuổi, chị mới có hai mươi lăm, hai người cách nhau tận mười ba tuổi đó chị ơi!"

"Hay lắm, con trai tự chê ba mình già luôn rồi kìa!" Cô thầm nghĩ.

"Không sao. Ba của con vẫn còn trẻ lắm mà." Cô nhẹ nhàng đáp lời.

Nếu không có chứng minh nhân dân khẳng định Phó Kim An đã ba mươi tám tuổi, nhìn mặt anh chắc ai cũng đoán cùng lắm mới ngoài ba mươi thôi.

Phó Kí Bạch vẫn chưa chịu thua: "Ba em bận lắm, trong đầu chỉ toàn là công việc thôi. Hơn nữa, họa hoằn lắm mới về nhà một lần."

"Ây dà, không vấn đề luôn. Lịch trình của mẹ rất rảnh, có thể đến thăm ba con bất cứ lúc nào mà." Cô cười tươi rói.

Hơn nữa, ba cậu không về thì cô càng được tự do thoải mái chứ sao?

Bình Luận (0)
Comment