Scream Queens

Chương 4.3

Đắc Thành không thực sự thích thú với công việc hiện tại của mình. Cậu ta thích khám phá những điều mới mẻ, những điều nằm trong quy luật nhưng lại vượt ngoài khả năng với tới của đa số những kẻ kém cỏi khác. Chỉ những việc như thế mới khiến cậu thỏa mãn, khiến cậu thấy mình đang ở đúng vị trí của mình, một nơi nào đó lơ lửng bên trên đầu của những kẻ ngốc. Cậu ta không thích công việc dọn dẹp và sửa chữa các thứ. Bọn khốn luôn tự cho mình là khôn ngoan đó, chúng thông minh ở điểm nào khi cứ làm nổ tung mọi thứ chứ. Phá thì dễ, xây mới khó. Một điều đơn giản như vậy mà chúng cũng không hiểu. Và thế là cái bọn tự mãn đó chạy lung tung khắp nơi, làm đủ thứ ngu xuẩn và tự nhìn nhận bản thân chúng là những cá thể ngầu đời. Còn cậu, một thiên tài nghiêm túc đang cố gắng làm những thứ có ý nghĩa, chúng lại chế giễu và xem cậu là kẻ dở hơi. Đắc Thành tức giận giật tung mấy cái mối dây điện vô dụng ra, bây giờ thì ai là kẻ hữu ích ở đây cơ chứ. Trong khi chúng muốn làm anh hùng, trở thành một đám thợ săn ngu muội chạy rông khắp nơi để truy lùng kẻ thủ ác, chính cậu mới đang là người anh hùng thực sự. Một cách thầm lặng, cậu đang sửa chữa lại những thứ hư hỏng, và cho chúng một cơ hội để sống sót qua cơn bão này. Tại sao bọn chúng cứ thích là một kẻ bá đạo, mà lại chẳng muốn là một kẻ thông minh nhỉ?

- Xong việc rồi. Chúng ta đã có lại đường dây liên lạc.

Đắc Thành hãnh diện nhìn xung quanh mình. Thật đáng buồn là cậu ta chẳng có bao nhiêu khán giả ở đây để tán thưởng cho khoảnh khắc vinh quang này. Những kẻ có đầu óc thiên tài thường rất lãnh đạm, bọn chúng chỉ ngước lên nhìn cậu một chút rồi lại cúi đầu xuống tiếp tục phần việc của mình. Dù sao thì cậu cũng đã quen với việc này rồi. Một ngày nào đó, cậu sẽ khiến tất cả đều phải chú ý đến mình. Nếu như cả việc cứu cái trường này còn chưa đủ để khiến chúng ngưỡng mộ cậu, thì có lẽ việc làm nổ tung nó sẽ có tác dụng đấy.

Nhìn thái độ trịnh trọng của anh ta, Tú Cầu không ngăn được ham muốn làm cho anh ta bẽ mặt. Dù cho anh ta có là thủ lĩnh của cái nơi này đi chăng nữa, cô chẳng thấy sự cần thiết phải tôn trọng một tên gàn dở như thế. Chính vì có một kẻ dẫn dắt như anh ta mà cả cái câu lạc bộ này mới trở thành tâm điểm đùa cợt của cả trường. Cô không thể chịu nổi việc phải nghe lời một kẻ đáng khinh như thế. Cái ghế của anh ta lẽ ra nên thuộc về một người khác mới đúng.

- Nếu như Mạnh Đồng có mặt ở đây, anh ta sẽ giải quyết mấy thứ này nhanh hơn nhiều.

Trước lời nhận xét của Tú Cầu, Đắc Thành cảm thấy có chút khó chịu. Trong mọi trường hợp, so sánh luôn luôn là một điều khập khiễng. Làm thế quái nào mà cô ả lại có thể đem hai con người khác nhau ra mà so sánh cơ chứ? Thật là một đứa con gái ngu ngốc.

- Đừng nói về cái tên vô tổ chức đó nữa. Hắn ta đang ở chỗ quái nào chứ?

- Về nhà. Đi nghỉ mát. Bây giờ là mùa hè, đó là điều mà người bình thường sẽ làm.

- Ồ, cám ơn. Tui có phải là người bình thường đâu nào.

Tú Cầu khịt mũi cười mỉa mai. Cô quên mất là tên khốn này có thể nghe mọi lời đâm chọc thành những lời ca ngợi.

- Phải rồi. Anh là thiên tài mà.

- Thôi nói nhảm đi. Chúng ta cần thông báo cho mọi người biết đường dây mạng đã được nối lại. Bước đầu là thế, giờ tui sẽ ghé qua trạm phát sóng để xem cái thứ gì đang làm nhiễu sóng. Nhưng trước hết, bồ nên tìm cách liên lạc ra ngoài để gọi giúp đỡ đi.

Vốn dĩ Tú Cầu sẽ thốt lên một lời phản đối nào đó. Nhưng cô ta chưa kịp nói gì thì một kẻ lạ mặt đã xen ngang vào. Không biết Thiên Kiệt đã đến từ lúc nào, cậu ta điềm nhiên nhìn ngó mấy cái bảng điện phức tạp trong lúc nhận xét về phương án vừa được đề ra đó.

- Hoặc chúng ta nên bỏ qua cái bước vô nghĩa đó đi. Cảnh sát luôn xuất hiện sau khi mọi chuyện đã kết thúc. Họ sẽ trả lời chúng ta thế nào đây? A, là cơn bão! Họ sẽ không thể đến đây cho đến khi cơn bão này tan đi.

Tú Cầu rất hài lòng với câu trả lời của cậu ta. Cô lại tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa, bất chấp vẻ mặt ngày càng khó coi của Đắc Thành.

- Ý bồ là công việc của anh ta nãy giờ là vô dụng sao?

Tú Cầu thích thú thốt lên lời châm chích. Nhưng thực tế thì Thiên Kiệt không có ý đả kích bất kì cá nhân nào cả. Cậu ta chỉ thẳng thắn nhìn nhận tình huống mà thôi.

- Không hẳn là thế. Ít nhất, chúng ta có thể biết những thứ đang xảy ra ngoài kia. Mặc dù trong tình huống này, tui nghĩ chúng ta cần biết những thứ đã xảy ra ở nơi này hơn. Nhưng tui đoán rằng sẽ chẳng ai vui lòng cho tui biết thêm gì đâu nhỉ?

Thiên Kiệt không quan tâm đến những kẻ khác nữa. Việc đầu tiên mà cậu muốn làm sau khi có lại khả năng nhìn ra thế giới bên ngoài là rút chiếc điện thoại yêu quý của mình ra và cập nhật các tin tức nóng hổi trên mạng.

- Nhìn xem! Hãy xem trong lúc bị cô lập ở đây, chúng ta đã bỏ lỡ mất chuyện gì này. Mọi người sẽ muốn biết chuyện này đây.

Tú Cầu nghi ngờ nhìn vẻ mặt hớn hở của cậu ta lúc này. Trong tình cảnh này, có chuyện gì mà có thể khiến cậu ta vui được nhỉ?

- Đó là tin tốt hay tin xấu thế?

- Còn tùy. Có lẽ là cả hai. Mọi người sẽ phát hoảng lên khi biết chuyện này. Nhưng ít ra thì chúng ta sẽ càng chắc chắn thêm về điều mà mình đã luôn nghi ngờ bấy lâu nay. Đó là điều tốt mà đúng không?

Thiên Kiệt mỉm cười trả lời cô ta, kèm theo một cái nháy mắt. Cậu không bận tâm đến chuyện tốt và chuyện xấu. Cậu chỉ phân biệt tất cả mọi chuyện trên đời thành hai loại mà thôi: chuyện thú vị và chuyện chán phèo. Và cái tin tức nóng hổi này dĩ nhiên là thuộc loại chuyện yêu thích của cậu: cô ta đã trốn thoát...

XXX

- Cô ta đã trốn thoát!

Khiết Đường tức giận hét lên ở giữa phòng họp, có lẽ cô ta nên đập phá gì đó để cơn phẫn nộ này trông có vẻ thuyết phục hơn nữa. Hoàng Hạnh lạnh nhạt nhìn cô ả, rồi lại quay sang nhìn Quế Chi một cách khó hiểu. Phản ứng của hai đứa chúng nó lúc này hoàn toàn trái ngược với nhau. Trong khi Khiết Đường đang sắm vai “người bạn gái đau khổ” một cách quá khích, Quế Chi lại lặng lẽ một cách đáng lo ngại.

Hoàng Hạnh thừa hiểu bản chất cái mối tình cảm động của Khiết Đường và Khắc Công. Cô biết vào lúc này ả ta cũng chẳng đau khổ gì nhiều, cảm xúc chủ yếu của cô ả hiện tại là sự phẫn nộ. Mà ả ta phẫn nộ vì gã bạn trai đã chết ư? Cô nghi ngờ điều đó. Cô nghĩ rằng ả ta đang tức giận vì Tuyết Lê thì đúng hơn. Con nhóc điên khùng đó lại thoát ra và tiếp tục gây họa. Nhưng đừng có nói với cô rằng ả ta chưa bao giờ ngờ tới việc này. Ngay từ lúc họ phát hiện cái xác đầu tiên, ả ta là đứa nhảy ra tố cáo Tuyết Lê. Khiết Đường không cần phải tỏ ra kích động như thế khi nghe tin này. Cô ả lại diễn lố như mọi khi rồi.

Nhưng còn Quế Chi... Con ả đó lại khiến cô cảm thấy khó nghĩ hơn nhiều. Cô ả đang cảm thấy thế nào về cái chết của Vĩ Diệp nhỉ? Họ từng là bạn thân, và họ đã luôn là đồng minh của nhau. Việc cậu ta ra đi sẽ khiến vị thế của ả ta lung lay. Nhưng ngoài vấn đề lợi ích, cô tự hỏi không biết ả ta có cảm thấy thiếu hụt về vấn đề nào khác hay không. Cô đã nghĩ rằng hai người bọn họ ngấm ngầm ghét nhau. Cô đã nghĩ rằng mối quan hệ giữa một kẻ đứng đầu và một kẻ cấp phó sẽ luôn tồn tại sự đố kỵ và nghi ngờ. Nhưng hiện tại thì cô đã bắt đầu gạt bỏ ý nghĩ đó. Hoặc cô ả thực sự đang đau lòng, hoặc kỹ năng diễn xuất của ả quá hoàn hảo, cô cũng không biết nữa...

- Chuyện gì đã xảy ra ở cái viện đó? Làm thế nào mà nó thoát được? Tui từng nghe mấy kẻ ở đó hứa chắc như đinh đóng cột rằng sẽ giam con bé đó đến hết đời cơ mà.

Tuyết Tâm hỏi vì tò mò là chính. Trái ngược lại với đa số những kẻ khác, cô ấy không có nhiều cảm xúc với chuyện này lắm. Dù sao thì Tuyết Lê cũng chỉ từng gây náo loạn ở đây một chút mà thôi. Cô có hơi đau đầu vì con bé đó, nhưng thù hằn thì không.

- Chúng ta vẫn chưa biết gì hơn mấy thứ họ thông báo với truyền thông. Chắc phải đợi đến lúc Đắc Thành kiểm tra trạm phát sóng xong chúng ta mới có thể trực tiếp hỏi bên đó được.

Hoàng Hạnh nhún vai trả lời, nhưng để lời nói của mình có thêm gái trị thông tin, cô ấy lại nhanh chóng bổ sung.

- Nhưng theo những gì họ nói, có lẽ chuyện gì đó rất nghiêm trọng đã xảy ra. Trên bài báo có nói rằng phía bệnh viện đã ngay lập tức liên lạc với trường chúng ta sau khi con bé đó trốn thoát. Nhưng dĩ nhiên là ở đây chẳng ai có thể trả lời cuộc gọi của họ cả. Họ phát hoảng lên và gọi cảnh sát đến đây để dự phòng tình huống xấu nhất... Nhưng một lần nữa, dự định của họ lại không thành. Vì cơn bão này, họ không thể nhanh chóng đến đây cứu viện. Nhưng dù sao thì chúng ta cũng nên tự an ủi rằng có người sẽ đến đây thu dọn giúp chúng ta sau khi tàn cuộc.

Tuyết Tâm nhìn lướt qua bài báo mạng và mỉm cười mỉa mai.

- Mấy kẻ ngoài kia xem ra còn phát hoảng hơn chúng ta nữa ấy chứ. Sau khi cơn bão này chấm dứt, trường chúng ta lại đầy ứ những kẻ tọc mạch đây. Nhưng hãy nói chuyện trước mắt đã nào...

Cô ta dừng nói, liếc nhìn về phía những cái ghế trống. Bọn họ đã mất hai người. Một chết, và một mất tích. Cô không lạc quan đến mức nghĩ rằng con số mất mát này sẽ dừng lại ở đó. Trước khi Tuyết Tâm kịp nói thêm điều gì, chuông điện thoại của bọn họ đồng loạt đổ chuông. Hoàng Hạnh mừng rỡ nhìn vào màn hình.

- Chắc hẳn là cậu ta đã sửa được. Chúng ta có thể gọi điện cho bên ngoài rồi!

Sự vui mừng còn chưa kéo dài được bao lâu thì đám mây u ám lại quay trở lại trên đôi chân mày của cô ta. Hoàng Hạnh sửng sốt nhìn về phía Tuyết Tâm, nhưng cô nàng hội trưởng vẫn dửng dưng như mọi khi. Không chờ đợi thêm chỉ thị nào nữa, Khiết Đường nóng nảy đứng dậy và bước ra khỏi phòng. Một nhóm học sinh khác đã chờ sẵn bọn họ ở bên ngoài. Nhìn vào vẻ mặt của bọn họ, Khiết Đường hiểu rằng bọn chúng cũng nhận được tin nhắn đó. Cô chạy về phía Phúc Luân và giật lấy cái di động trên tay cậu ta.

- Cậu ta có nhắn tin cho anh không?!

- Có! Tin nhắn đó có nghĩa là gì nhỉ? Tại sao cậu ta lại nhắn tin cho tất cả chúng ta như thế?

Phúc Luân hạ thấp giọng xuống, thì thầm vào tai cô ta mấy lời cuối cùng:

- Chẳng phải là cậu ta đã chết rồi sao?

- Em không biết nữa. Cô ta đã gây ra chuyện gì thế không biết.

Khiết Đường liếc mắt về phía Vĩnh Lộc, cố dò xét phản ứng bất thường từ phía ả. Nhưng cũng như tất cả mọi người, thậm chí còn hơn cả thế, Vĩnh Lộc đang hoang mang nhìn về phía hội trưởng.

Đám học sinh mới cũng nhanh chóng xuất hiện. Vân Yên dẫn đầu mấy đứa con trai tiến tới và đưa cho Hoàng Hạnh xem tin nhắn trên di động của mình.

- Tại sao cái gã Chấn Hà này lại muốn bọn tui đến cái nhà kính nào đó chứ? Có chuyện gì đang xảy ra ở đây thế?

Tuyết Tâm không bận tâm đến sự thắc mắc đó. Cô đẩy đám đông ra khỏi đường đi của mình, bình thản bước về phía cuối hành lang.

- Câu hỏi thực sự ở đây là làm thế nào mà cậu ta có được số của mấy đứa học sinh mới chứ?

Bên dưới cơn bão, đám đông học sinh nối đuôi nhau tiến về phía nhà kính. Quế Chi chậm rãi đi theo bọn họ, không thực sự hào hứng với việc khám phá này lắm. Vĩnh Lộc lẳng lặng bám sát cô ta và nhân cơ hội không ai chú ý đến mà thì thầm vài lời dò xét.

- Tui không nghĩ rằng bồ vẫn sẽ làm theo kế hoạch đó.

- Tại sao lại không chứ?

- ... Tui chỉ nghĩ rằng bồ sẽ phân tâm... vì cái chết của cậu ta.

Quế Chi cong nhẹ đôi môi của mình.

- Điều mà tui đã hứa giúp bồ thì tui nhất định sẽ thực hiện, dù cho có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.

- Bồ không cần phải làm thế.

- Tui biết. Tui là người tốt ở đây cơ mà.

Bọn họ đã đến nơi rồi. Căn nhà kính là cột mốc cuối cùng đánh dấu lãnh địa của ngôi trường này. Phía sau căn nhà kính là một thế giới hoàn toàn khác, không còn thuộc về bọn chúng nữa. Một cái hồ vốn dĩ luôn phẳng lặng, giờ đây như phủ lấy một lớp sương dày vì cơn mưa đang tuôn rơi xối xả. Và kế đến là cả một cánh rừng bạt ngàn dang tay ôm lấy tất cả vào lòng nó. Đám học sinh nghi ngờ dò xét căn nhà kính, nhưng chúng chẳng tìm thấy điều gì nằm trong dự đoán của mình cả. Mọi thứ trong nhà kính vẫn y nguyên như cũ, giống như chưa từng có ai lẻn vào và giấu một cái xác to béo trong đó cả.

Vĩnh Lộc nhíu mày nhìn về phía Quế Chi nhưng cô ả chỉ đáp lại cô bằng một cái lắc đầu khó hiểu. Mọi người thường đồn rằng Quế Chi biết tất cả mọi thứ, nhưng vẻ mặt của ả ta lúc này thì hoàn toàn chẳng có vẻ gì là đang kiểm soát được tình hình cả. Cái xác của Chấn Hà đâu? Cô và ả đã giấu cậu ta ở đây. Làm thế nào mà cái xác to béo đó lại biến mất khỏi chỗ này chứ? Ả ta đang chơi xỏ cô chăng? Hay là một kẻ nào khác?

Vĩnh Lộc giật mình khi nghe thấy tiếng hét của một đứa nào đó. Sự chú ý của mọi người lập tức chuyển hướng sang bên ngoài nhà kính.

Dưới tấm màn mưa đang tuôn rơi xối xả, thật khó để mà nhìn kỹ được bất kì thứ gì. Mặt hồ trải dài tít tắp, vốn dĩ sẽ hoàn hảo cho một bức tranh thơ mộng, nhưng bỗng nhiên lại bị phá hỏng vì một thứ hình thù kì dị đang nhô lên ở ven bờ. Không ai có thể đoán được đó là thứ gì, cho đến khi những tia sét đem đến những luồng ánh sáng và giúp chúng nhận ra hình dạng của hai cái tảng thịt đang vươn lên từ mặt nước kia. Đó là một cặp chân, đã bị chổng ngược lại, nhưng đúng là một cặp chân, to béo đến mức khổng lồ. Với kích cỡ đó, mọi người đều có thể nhận ra đôi chân đó thuộc về kẻ nào.

Chấn Hà chưa bao giờ nhắn tin cho bọn họ ra đây để chiêm ngưỡng cái chết của mình. Mặc dù chúng ta phải thừa nhận rằng, trông cảnh tượng cái chết của cậu ta lúc này thậm chí còn đẹp đẽ hơn khi cậu ta còn sống nữa, một vẻ đẹp đầy ám ảnh. Chắc hẳn rằng ở một nơi nào đó, cậu ta đang tự hào về cái chết của mình lắm đây.

Q là cho Quinton, kẻ đã chìm trong bùn cát.

---hết chương 04---

Body count: 05
Bình Luận (0)
Comment