Sếp Diêm Sao Thế?

Chương 109

Anh cảnh sát: "Cho nên lúc anh nhìn thấy chú đây trèo tường, tưởng rằng đó là trộm nên mới ra tay?"

Diêm Quan Thương: "Đúng thế".

Nói xong, không quên nhấn mạnh trọng điểm: "Mà trong tay ông ta còn có dao".

Đồng chí cảnh sát gật đầu, hành động của Diêm Quan Thương hoàn toàn thuộc về hành vi tự bảo vệ chính mình và người thân trong gia đình.

Tô Kiến Minh đứng ngồi không yên: "Trộm? Mày nói ai là trộm? Tao về nhà của mình sao lại biến thành trộm rồi?!"

Ông ta kích động nhìn anh cảnh sát: "Đồng chí cảnh sát, tôi họ Tô, là người một nhà với bà ấy, tại sao tôi trở về nhà của mình lại biến thành kẻ trộm?"

Mẹ Tô nghe xong, gương mặt vốn đang buồn bực lập tức càng khó coi hơn: "Đã sớm không còn là người một nhà".

Bà không ngờ đối phương lại không biết xấu hổ như vậy. Năm ngoái Tô Kiến Minh đột nhiên trở về xông vào nhà, về đã đòi tiền ngay, không cho thì tự ý đi lục lọi khắp chốn, đập nát đồ đạc trong nhà.

Bà nghe đám người trong thôn kể Tô Kiến Minh đến nơi khác đem tiền đầu tư, cuối cùng muốn đòi số tiền đầu tư đó lại không thể đòi nổi. Không có tiền, vào năm thứ ba sau khi rời khỏi nhà, cô bồ nhí năm xưa chạy theo ông ta bị tai nạn xe cộ, phải cắt bỏ một chân, hiện giờ người ở đâu không biết. Chỉ biết rằng sau khi tai nạn xe cộ không lâu, hai kẻ đó đã đường ai nấy đi.

Nguyên nhân thế nào có thể đoán được.

Lúc mẹ Tô nghe kể chuyện thì thầm cười lạnh một tiếng. Loại người lòng lang dạ sói như Tô Kiến Minh, sao ông ta có thể yêu thương một người nào, ông ta chỉ yêu chính bản thân mình thôi.

Những tháng năm cắn răng không ngóc đầu lên được, nếu để bà trông thấy ông ta, bà đã hận không thể ăn thịt uống máu lão.

Tô Kiến Minh lớn tiếng hét lên: "Không phải? Sao bà có thể trợn to mắt nói dối như thế chứ?"

Mẹ Tô không nhịn được nữa, chỉ vào mũi Tô Kiến Minh mắng: "Tô Kiến Minh, ông còn biết xấu hổ hay không? Lúc trước ông lấy hết tiền trong nhà bỏ trốn cùng người phụ nữ khác, tôi và con trai đến cơm cũng không có mà ăn. Tại sao lúc đó ông không bảo chúng ta là người một nhà?! Chúng ta đã sớm không còn là người một nhà nữa!"

"Mà tôi đã hỏi thăm tử tế rồi, ly thân hai năm hoàn toàn có thể kiện lên tòa, nhờ tòa xét xử ly hôn".

Tô Kiến Minh nghe thấy ly hôn liền cuống cuồng: "Ly cái gì mà ly, bà già điên kia, bà..."

Tô Kiến Minh mới nói được một nửa đã bị người khác tóm cổ áo nhấc lên: "Xin lỗi ngay!"

Lúc này cậu trai đang tóm cổ áo ông ta tỏa ra khí thế đầy mình, dường như chỉ cần ông ta dám động một đầu ngón tay đến mẹ Tô, hắn hoàn toàn có thể vặn đầu ông ta xuống.

Nhìn Diêm Quan Thương tướng mạo hung ác trước mặt, vết thương trên mặt Tô Kiến Minh lại nổi cơn đau: "Mày..."

Đồng chí cảnh sát tiến lên ngăn cản.

Diêm Quan Thương sống chết không chịu buông tay.

"Xin lỗi ngay!"

Tô Kiến Minh hoảng sợ suýt chút nữa ngã nhào xuống đất, rít mấy chữ qua kẽ răng: "Xin lỗi".

Lúc này Diêm Quan Thương mới buông lỏng tay. Ngay từ lần đầu tiên hắn gặp mẹ Tô, bà đã cho hắn ấn tượng của một một người phụ nữ hiền lành dịu dàng. Thế mà mới nãy bà lại tức giận điên cuồng đến vậy, có thể đoán được tổn thương trước đó sâu đến nhường nào.

Mẹ Tô cũng ý thức được lúc nãy mình đã biểu hiện hơi quá, một người phụ nữ nông thôn như bà vốn không để bụng nhiều, nhưng người trước mặt dù sao cũng là người yêu của Tô Chiết, "Con à, ngại quá, ban nãy..."

Diêm Quan Thương không biết an ủi các bà các mẹ như thế nào, mở miệng đáp: "Không sao đâu cô, nãy giờ con không nhìn thấy gì hết".

Tô Kiến Minh:...

Thế tại sao ban nãy mày ở trong nhà ra lại vẫn nhìn thấy tao?

Diêm Quan Thương không quan tâm đến Tô Kiến Minh, nói thật, cả cuộc đời hắn đến nay, lần đầu tiên gặp được một con người không khác gì chui ra từ cống từ rãnh. Hắn khinh thường không muốn nói chuyện thêm.

Hắn nhìn cảnh sát: "Tôi muốn xử lý chuyện lần này theo đúng trình tự của pháp luật".

Anh cảnh sát: "Chúng tôi sẽ điều tra tình hình thực tế từ phía bên còn lại, nếu kết quả thực sự là hành vi phạm tội, chúng tôi sẽ lập án".

Tô Kiến Minh nghe xong lập tức hốt hoảng: "Nói... nói gì vậy? Tôi về nhà mình sao lại thành phạm tội?"

Nhưng nói như vậy cũng bởi vì chột dạ, nếu quả thực đây không phải nhà của ông ta, thì hành vi của ông ta chắc chắn thuộc về hành vi trộm cắp, lại cộng thêm hành vi này đã tái phạm không ít lần.

Tô Kiến Minh nhìn Diêm Quan Thương và bà Tô, cho dù ông ta có cầu xin họ nhất định cũng không chịu nghe.

Đúng lúc này, Tô Chiết cầm áo khoác đi vào. Tô Kiến Minh trông thấy anh không khác gì thấy được cọng rơm cứu mạng.

"A Chiết". Tô Kiến Minh khom người tóm chặt một cánh tay Tô Chiết: "A Chiết, con phải giúp bố, mẹ con muốn tố cáo bố tội ăn trộm".

Tô Chiết nghe ông ta gọi, liếc mắt ngang qua, ánh mắt lạnh nhạt: "Khởi tố hình sự?"

Tô Kiến Minh: "Đúng thế, đây nào phải vụ án gì đâu".

Tô Chiết: "Tốt lắm, có thể ngồi tù".

Tô Kiến Minh hoảng hồn: "Tô Chiết, mày điên rồi hả! Con mẹ nó chứ, tao là bố mày đấy! Nếu tao bị khởi tố, sau này lý lịch con cái mày cũng sẽ bị lưu tên, muốn thi công chức thẩm định chính trị đều không thể qua được!"

Tô Chiết nhìn Tô Kiến Minh trước mặt mình, người bố tốt đẹp trong ký ức tuổi thơ năm nào đã hoàn toàn thay đổi. Tình nghĩa của ông ta và mẹ anh cũng đã đi đến bước đường cùng: "Ông đã sớm không còn là bố của tôi nữa".

Tô Kiến Minh tiến lên, Tô Chiết từ trên cao nhìn xuống: "Tiền án của ông chẳng lẽ lần này mới bị lưu lại? Chuyện mấy năm trước ông say rượu cố tình gây thương tích cho người khác thì thế nào?"

Từ ngày ông ta trở về, Tô Chiết đã tìm người nhờ điều tra.

Tô Kiến Minh luôn miệng nói phải lo lắng cho đời kế tiếp, nhưng cuộc đời của thế hệ tiếp nối ông ta đã sớm bị ông ta hủy hoại.

Tô Kiến Minh: "Tô Chiết... con nghe bố nói, sao con nỡ lòng để bố ngồi tù".

Tô Chiết không nhìn thêm, lúc trước người bố này lấy hết tiền của cùng người khác bỏ chạy nào đã từng nỡ lòng thương cho sống chết của vợ và hai đứa con trai.

Hôm nay ông ta thành ra thế này, âu cũng là trừng phạt đúng tội.

Cảnh sát thẩm vấn xong thì đã hơn ba giờ sáng, Tô Kiến Minh tạm thời bị giam giữ.

Trước khi rời đi, Diêm Quan Thương nhìn ông ta: "Ông là bố của Tô Chiết, tôi sẽ tôn trọng ông, mời luật sư thật tốt".

Tô Kiến Minh: "Cho tôi?!"

Diêm Quan Thương: "Cho tôi".

Tô Kiến Minh:...

Sau khi về đến nhà, Tô Chiết nhẹ nhàng nói chuyện: "Mẹ ơi, mẹ đừng lo lắng nữa, cứ đi ngủ đi ạ".

Mẹ Tô nhìn hai người, khẽ gật đầu.

Diêm Quan Thương và Tô Chiết cùng trở về phòng.

Diêm Quan Thương một lần nữa nằm lên trên chiếc giường gỗ, không bao lâu sau Tô Chiết đã dán sát lại. Anh vòng tay ôm cổ hắn, mệt mỏi dựa vào lòng hắn.

Diêm Quan Thương vươn cánh tay dài, ôm người sát vào lòng, miệng không đủ ngọt nên không thể nói ra lời ấm áp, chỉ có thể an ủi rất khô khan: "Đừng đau lòng quá, cùng lắm thì sau này cứ coi tôi là bố của em cũng được".

Tô Chiết:...

Đúng là chỉ có anh mới dám nói thế.

Nhưng Tô Chiết biết, trong mấy chuyện an ủi kiểu này, Diêm Quan Thương đã cố hết sức.

Thật ra hành động dựa sát vào trong lòng Diêm Quan Thương của Tô Chiết đã làm cho hắn vô cùng sung sướng, ít nhất bằng ấy năm làm việc cùng nhau, hắn chưa từng thấy Tô Chiết tỏ ra yếu đuối bao giờ.

Mọi vấn đề đều phải có thời gian mới có thể xử lý ổn thỏa, trong những ngày về quê ăn Tết, hai người bọn họ đều ở trong nhà họ Tô. Thẳng đến tận hai hôm trước khi kỳ nghỉ đông kết thúc, hai người mới lên đường quay về căn nhà chung cư của Tô Chiết.

Mấy ngày này trước mặt mẹ Tô, phải nói là Diêm Quan Thương đã thể hiện vô cùng xuất sắc, sau đó bản thân mẹ Tô đã tự tìm tới họ, bà nói rằng bà đồng ý để hai đứa ở bên cạnh nhau.

Tô Chiết vô cùng bất ngờ, bởi vì anh còn chưa kịp thẳng thắn, mọi sự đã xong xuôi.

Sau khi trở về căn nhà chung cư, Tô Chiết liếc nhìn người đàn ông cao lớn nọ, mở miệng: "Đi tắm đi".

Diêm Quan Thương sáng ngày mới vừa tắm nước lạnh một hồi: "Sáng nay tắm rồi".

Tô Chiết không thèm nhìn hắn, cởi áo khoác ngoài: "Tắm thêm lần nữa".

Diêm Quan Thương nhíu mày: "Tại sao chứ?"

Tô Chiết đi đến trước người hắn, thầm thì bên tai: "Khen thưởng".

Đầu óc Diêm Quan Thương nóng bừng, nuốt nước bọt ừng ực, đứng im không động đậy: "Khen thưởng thế nào?"

Tô Chiết: "Tùy anh".

Một câu tùy anh đã làm cõi lòng Diêm Quan Thương xao động đến đỉnh điểm. Hắn vươn bàn tay to hung tợn bóp xuống phần thịt mềm bên eo người ta một cái.

Không nói một lời nào, ánh mắt như ngọn đuốc cháy rừng rực, nói rõ với Tô Chiết rằng hắn đang muốn làm cái gì, cũng tự tiêm cho người ta một mũi vaccine, ý bảo nếu không muốn thì phải mở miệng.

Tô Chiết không từ chối mà hất cằm lên nhìn hắn: "Em bảo rồi, tùy anh".

Mẹ nó chứ.

Yết hầu Diêm Quan Thương nhấp nhô, đôi mắt chăm chú nhìn Tô Chiết như sợ người bỏ chạy, sau đó mới nhanh chân chui vào phòng tắm.

Chờ đến khi bước ra chỉ còn quấn một chiếc khăn tắm bên hông, ánh mắt hận không thể nuốt sạch Tô Chiết.

Tô Chiết đứng lên, hắn vươn tay tóm người lại: "Đi đâu thế?"

Tô Chiết liếc hắn, nhếch miệng nở nụ cười: "Đi tắm".

Diêm Quan Thương nghe xong, lúc này mới chịu buông ra.

Phòng tắm vang ra tiếng nước chảy, Diêm Quan Thương đi tới đi lui, uống không ít nước, cơ thể khô nóng khó chịu.

Mặc dù bề ngoài thì ra dáng một thằng cha playboy, nhưng chuyện ấy lại chưa từng làm bao giờ, cho dù đã lớn cũng không phải kẻ ngu, trình tự thì hiểu nhưng thực chiến thì không một lần nếm trải.

Tô Chiết tắm rửa xong xuôi đi ra ngoài, chưa kịp phản ứng đã thấy cả người lơ lửng, chờ khi tỉnh táo lại đã bị người ôm đến tận giường.

Tô Chiết nhìn cơ thể người đàn ông cường tráng, vai rộng eo hẹp, cơ cá mập bên eo nổi lên.

"Sếp Diêm, anh có biết không đấy? Hay là chúng ta học tập trước một lát đi?"

Diêm Quan Thương hiện giờ nào còn lo học hỏi nỗi gì, ôm được người rồi thì phải thực hành ngay lập tức.

Mười phút sau, Tô Chiết thở hổn hển ôm đầu chó của Diêm Quan Thương, không nén nổi, bật cười: "Không sao, sếp Diêm, lần đầu không đến nỗi tệ".

Nhưng lúc này Diêm Quan Thương căn bản đã không thể ngóc đầu dậy.

"Không được cười".

Tô Chiết thật sự không nhịn được, ba phút đồng hồ, quả là lịch sử đen tối trong cuộc đời của sếp Diêm.

Diêm Quan Thương cắn răng, mặt đỏ bừng: "Không được cười!"

Tô Chiết không ngăn được, cười khẽ, cánh tay ôm vai hắn, nụ cười ngọt ngào lại dịu dàng. Diêm Quan Thương thẹn quá hóa giận, bóp chặt eo của anh.

Từ xế chiều hôm đó đến tận nửa đêm, trong căn phòng ngủ không ngừng truyền ra âm thanh đứt đoạn.

Mặt trời xuống núi, mặt trăng thay thế. Tô Chiết khó nhịn được, cần cổ cong cong, vòng chân ôm chặt. Ánh trăng phủ lên cơ thể Tô Chiết, Diêm Quan Thương càng ngắm càng si mê, dùng sức càng mạnh mẽ.

"Tôi nhớ trước đây trợ lý Tô nói chuyện luôn bóp giọng, sau bây giờ không bóp giọng nữa".

Tô Chiết thở d0c, nhấc chân đạp vào l0ng nguc hắn.

Diêm Quan Thương nhếch miệng, nở nụ cười ác độc.

"Bóp đi nào, không phải trợ lý Tô bóp rất giỏi à, sao lại không bóp nữa vậy".

- ---
Bình Luận (0)
Comment