Sếp Diêm Sao Thế?

Chương 114

Tô Chiết ngửa đầu thở ra một hơi, nhìn chiếc đèn trần bằng thủy tinh cực lớn trên đỉnh đầu, bởi vì đ0ng tình mà l0ng nguc phập phồng. Bàn tay ôm sau lưng Diêm Quan Thương nâng lên, anh liếc nhìn thời gian, nghiêng đầu đẩy hắn ra.

Tô Chiết: "Nào, em phải đi làm rồi".

Mặt mày góc cạnh sắc bén của người đàn ông kia u oán nhìn anh.

Lúc này cổ áo trước ngực hắn đang rộng mở, hai người họ kết hôn đã nhiều năm, thói quen lúc thân mật của Tô Chiết vẫn không đổi, yêu thích l0ng nguc của Diêm Quan Thương khó dừng.

Tô Chiết giả vờ không nhìn thấy sắc mặt của hắn, vươn tay sửa sang lại cổ áo hơi lộn xộn, dấu hôn bên cổ vô cùng chói mắt. Anh đi vào trong nhà vệ sinh nghiêng đầu nhìn nhìn, rõ ràng hơi khó xử.

Hôm nay anh phải đi bàn bạc dự án.

Sau khi hai người kết hôn, Tô Chiết bắt đầu tiếp xúc sâu hơn với quy mô và các ý tưởng xây dựng dự án trong ngành, mấy năm nay đã mở mấy công ty riêng. Trong lúc đó Diêm Quan Thương đã dạy cho anh không ít, địa vị trong ngành càng lúc càng tăng.

Nhưng Tô Chiết không bỏ công việc ở trong công ty của gia tộc họ Diêm, những công ty khác anh sẽ tìm người đại diện, còn những hạng mục quyết định lớn thì chính anh phải đứng ra.

Tuy rằng dưới tay đã có mấy công ty, tất cả đều đang hoạt động thuận lợi không khác gì mặt trời ban trưa, Tô Chiết có thể không cần phải làm trợ lý đặc biệt nữa, nhưng anh không giống những người bình thường, anh không có ý định rời khỏi công ty của gia tộc họ Diêm.

Thứ anh cần phải học tập còn rất nhiều, và điều quan trọng là anh cũng muốn sống một cuộc sống mà mình mong đợi.

Mấy năm gần đây hai gia tộc lớn họ Diêm và họ Hoắc thường xuyên hợp tác, vị trí trong ngành càng thêm vững vàng, triển vọng phát triển và tầm nhìn tương lai của hai bên đã bước đến một trình độ Tô Chiết không thể nào lĩnh hội được. Năng lực và tầm nhìn của Diêm Quan Thương được bồi dưỡng từ khi còn bé, tích lũy theo tháng ngày, nếu anh muốn từ bàn tay trắng xây dựng được tòa nhà chọc trời ngang hắn thì phải điên cuồng bổ sung cho khoảng cách giữa hai bên.

Về điểm này, Diêm Quan Thương hết sức vui vẻ chỉ dạy cho Tô Chiết, hắn rất thích ngắm trợ lý Tô bình tĩnh vững vàng, à không, là sếp Tô trước mắt bao người, về đến nhà sẽ bám sau lưng hắn hỏi này hỏi nọ.

Diêm Quan Thương chưa từng keo kiệt, từ khi Tô Chiết mở công ty, hắn đã dạy anh đủ mưu lược và những cách tư duy đặc biệt. Càng có nhiều người ngưỡng mộ Tô Chiết, trong lòng hắn càng thỏa mãn hơn.

Nhìn đi nào, cứ nhìn nữa đi nào, có nhìn thế nào cũng là người của hắn.

Mỗi ngày mấy người có thể về đến nhà c0i quần áo đi ngủ cùng người ta như hắn không?

Hai năm trước, trong khoảng thời gian mới mở công ty, Tô Chiết thường xuyên không làm công việc trợ lý đặc biệt bên cạnh hắn, hiện giờ công ty riêng bắt đầu ổn định hơn một chút, anh mới quay trở về chức vụ của mình.

Chỉ là so sánh với năm tháng chưa kết hôn, việc xã giao của anh nhiều hơn trước kia không ít.

Tô Chiết đối nhân xử thế khéo léo lại bình thản, kết hôn rồi khí chất con người cũng thay đổi khá nhiều. Ngày xưa trợ lý Tô nghiêm túc mang theo mấy phần xa cách, bây giờ thì lại dịu dàng như bạch ngọc như mưa phùn. Gương mặt vẫn nho nho lịch sự, thế nhưng so với tướng mạo nhã nhặn bại hoại trước đây, con người anh càng lúc càng giống một ánh trăng sáng, vẫn khiến người ta cảm thấy xa vời vợi, nhưng khoảng cách này lại làm cho lòng người ngứa ngáy cam nguyện đứng xa không dám chạm tới.

Tựa như một vầng trăng sáng trên đầu, người người ngóng trông, nhưng lại khiến người ta cảm thấy nếu mình thực sự chiếm đoạt sẽ làm vấy bẩn đối phương, mà không chiếm được lại làm lòng khó chịu, ngứa ngáy không cách nào yên ổn, vô cùng mâu thuẫn.

Nói tóm lại, càng nhìn càng muốn sắc sắc sắc.

Dường như chỉ cần người như vậy mắng bạn một tiếng hạ lưu, bạn liền vỗ tay khen người nói quá đúng, nói rất đúng, nói thế nào cũng phải.

Chính nhân quân tử dịu dàng nhã nhặn, tự nhiên sẽ không có ai dám đùa giỡn cợt nhả.

Sau khi kết hôn Diêm Quan Thương cũng tiếp thu được chuyện này. Cuộc sống sinh hoạt cùng nhau, có lúc hai bên sẽ gặp phải quan điểm bất đồng, tính tình Diêm Quan Thương kém cỏi nổi danh trong giới, nhưng lần nào cãi nhau cũng không nỡ to tiếng với Tô Chiết, còn bình thường lại thích chọc giận người ta làm thú vui.

Bởi vì Tô Chiết lý trí vô cùng, thời gian nổi giận chẳng thấy mấy khi.

Vậy mà lúc này Tô Chiết đang nhìn dấu hôn bên cổ, có chút bực bội.

Diêm Quan Thương dựa vào cửa trước đứng nhìn, cho dù nét mặt không có thái độ gì, nhưng cái mặt bạo lực gia đình kia vẫn làm cho người khác có cảm giác hắn rất xấu xa. So sánh với Tô Chiết bây giờ đang đầy mặt khó xử, thì hắn mặc dù chẳng có biểu cảm gì, nhưng từ thái độ có thể nhận ra được vẻ đắc ý.

Tô Chiết không cần hỏi cũng biết, tên chó này hoàn toàn cố tình. Thế nhưng anh không cáu giận cùng hắn, chỉ đưa tay sửa sang lại cổ áo để xem có thể che dấu hôn đi không. Diêm Quan Thương nhìn anh chằm chằm, mặt mày căng cứng.

Tô Chiết thử đủ mọi cách, phát hiện không thể che dấu hôn đi được, Diêm Quan Thương thấy thế, nhẹ nhõm thở phào.

Tô Chiết nhìn thời gian, thấy mình sắp phải đi ra ngoài. Diêm Quan Thương sung sướng ngắm anh, nào ngờ giây tiếp theo đã nghe thấy anh bảo: "Em xuống hỏi chú Chung xem trong nhà còn băng dán cá nhân không".

Diêm Quan Thương nghe xong, mặt mày lập tức giận dỗi: "Không có".

Tô Chiết sững sờ nhìn hắn: "Sao anh biết?"

Diêm Quan Thương không bao giờ quan tâm mấy món đồ nhỏ nhặt ở trong nhà.

Diêm Quan Thương: "Bởi vì chút nữa tôi sẽ bảo người ném hết chúng đi".

Tô Chiết:...

Nhìn thái độ ấu trĩ của hắn, Tô Chiết vươn tay cài lại cúc áo trước ngực cho hắn: "Nhưng chút nữa em phải đi bàn bạc dự án."

Lại nữa rồi.

Lần nào Tô Chiết cũng trấn an hắn như vậy, tự nhiên làm ra mấy hành động rất bình thường, nhỏ nhẹ nói chuyện với hắn, giống như nước ấm tràn qua, làm Diêm Quan Thương hết lần này đến lần khác dính đòn.

Nhưng mà nhớ lại chuyện lần trước, Diêm Quan Thương không chịu nghe lời nữa: "Để lại dấu vết thì thế nào, ai mà chẳng biết em đã kết hôn rồi chứ".

Diêm Quan Thương nhấn mạnh hai chữ "kết hôn", không phải Tô Chiết đã từng làm ra chuyện gì, ngược lại ngày nào anh cũng đeo nhẫn cưới trên tay, bày tỏ rõ ràng mình là người đã có gia đình.

Chỉ là người ngoài không ai biết được người anh yêu rốt cuộc là người nào, là nam hay nữ, bao nhiêu tuổi, ở nhà nội trợ hay làm công việc gì.

Diêm Quan Thương thấy Tô Chiết không muốn công khai cũng không ép buộc, nhưng từ chuyện xảy ra lần trước đó, ý nghĩ đòi công khai của hắn càng lúc càng phát triển điên cuồng.

Những con người đi đến một địa vị quyền thế nhất định sẽ có không ít tre già măng mọc muốn dính vào, có thể là muốn mượn chỗ trèo cao, có thể là người có năng lực nhưng chưa có cơ hội. Nói chung, những kẻ ngấp nghé Tô Chiết không hề hiếm gặp.

Tửu lượng của Tô Chiết không tồi, nhưng cũng có những lúc anh uống quá chén. Sau khi xã giao uống qua chút rượu, đầu óc không khỏi phản ứng chậm chạp lại, để cho một người mẫu nam tìm được cơ hội.

Cậu người mẫu này được vị sếp bên phía đối tác mang đến, không biết ông ta nghe ai nói người Tô Chiết yêu là đàn ông, mặc dù không xác định được thật giả, nhưng vẫn dựa theo lời đồn, tìm tới một người có vẻ vừa lòng đẹp ý.

Tô Chiết uống nhiều, nhầm tưởng người đi theo mình là trợ lý, để cho cậu người mẫu đỡ mình về phòng.

Tướng mạo của anh vốn thanh cao lạnh lùng, nhưng khi uống say đôi mắt nhìn người ta lại mang theo ánh nước đầy quyến rũ, người mặc âu phục giày da, một thân đồ thiết kế riêng chỉnh tề hoàn toàn phác họa được đường cong vùng eo và hai chân thon dài, lại luôn dịu dàng nhã nhặn, ăn nói lịch sự.

Về đến phòng, anh cất giọng nói nhẹ nhàng, bảo cậu người mẫu kia về nghỉ ngơi sớm.

Lúc đầu bị gọi đến hầu hạ đàn ông, cậu người mẫu hoàn toàn không đồng ý, tốt xấu gì cậu ta cũng là trai thẳng, không có hứng thú với đàn ông chút nào, ai ngờ hôm nay gặp được người này, vừa vào tới cửa ánh mắt cậu ta đã không tài nào rời khỏi được.

Cậu ta vốn tưởng rằng dáng vẻ của giới gay phải giống mấy nhân vật ẻo lả hay xuất hiện trong phim Thái, nhưng hôm nay cái ấn tượng phiến diện đó sau khi trông thấy Tô Chiết đã hình thành một sự tương phản cực mạnh.

Trên người anh hoàn toàn không nhìn ra được một nét nữ tính nào, dịu dàng lễ độ nhưng không mất đi sự hấp dẫn của đàn ông, cho người ta cảm giác đây là một vị quân tử, mà mỗi câu nói mỗi động tác đều vô cùng hấp dẫn ánh mắt của người khác.

Rõ ràng nếu ngủ cùng người này một giấc, cậu ta mới là người chiếm được món hời.

Lịch trình của Tô Chiết như thế nào bình thường đều kể với Diêm Quan Thương, người đàn ông ở trong nhà thấy thời gian đã muộn mà người của mình còn chưa về, liền đi ra khách sạn tìm Tô Chiết.

Mới vào cửa đã thấy thằng người mẫu nào đó cúi mình muốn hôn anh, hắn tức đến nỗi nhào lên đạp thẳng người xuống đất.

Tô Chiết say không còn ý thức, Diêm Quan Thương ném ít tiền bảo người đưa cậu người mẫu kia tới bệnh viện, sau đó nghiến răng nghiến lợi nhìn người đang ngủ trên giường không hề cảnh giác, cởi áo c0i quần đè lên.

Nửa đêm, Tô Chiết bị giày vò đến độ rượu cũng phải lùi, trong cơn tức giận nghiến răng nghiến lợi của Diêm Quan Thương nghe được đầu đuôi sự tình, rốt cuộc cũng biết lỗi sai là của anh.

Diêm Quan Thương dùng sức lớn, anh muốn giữ chút lý trí cho mình cũng hơi phí sức. Hắn giữ lấy cằm anh, buộc anh đối mặt với hắn.

L0ng nguc Tô Chiết phập phồng vì cơn giày vò của hắn, đôi mắt không còn đeo cặp kính bạc che phủ trở nên đặc biệt dịu dàng.

"Tô Chiết, tôi bảo em phải luôn cảnh giác, mẹ nó chứ, em quên hết lời tôi dặn rồi đúng không?"

Sau khi Tô Chiết mở công ty, hắn đã dặn dò anh mấy chuyện thế này không ít, thế mà, mẹ nó, nếu hắn đến muộn thêm chút nữa...

Diêm Quan Thương cắn răng, không cho người ta cơ hội mở miệng, đã lật người người ta lại, hung ác thêm một phen, còn không thèm nhẹ nhàng một chút nào.

Bình thường chỉ cần Tô Chiết mệt mỏi giả vờ bảo đau, Diêm Quan Thương sẽ không nỡ giày vò thêm nữa.

Nhưng hôm ấy nào có được như vậy, lại thêm cơn say còn ở trong người, vị luôn thanh cao nhã nhặn trong mắt người ngoài kia cuối cùng đã phải nghẹn ngào khóc lóc, xin hắn đừng làm nữa.

Bảo rằng không thích quay lưng lại thế này, bảo rằng muốn nhìn thấy mặt hắn, bảo rằng không thích làm thế này.

Cầu xin cả một đêm, hiếm khi Diêm Quan Thương nhẫn tâm không hề đáp ứng.

Ngày hôm sau tỉnh giấc, cổ họng Tô Chiết đã khàn đặc, nhưng hai bên đều có lỗi sai, anh không thể nào giận hắn được, về sau nói chuyện rõ ràng, hai người họ lại hòa thuận.

Tô Chiết nghe người đàn ông ấu trĩ kia giận hờn, mở miệng nói: "Mang theo dấu hôn ra ngoài không thích hợp".

Nào có ai đi bàn dự án lại không đứng đắn như vậy.

Nhưng Diêm Quan Thương không muốn để anh che đi, không muốn để người khác không nhớ tới chuyện anh đã kết hôn rồi, thế nào cũng phải để lại chút gì tuyên bố chủ quyền của hắn.

Thằng người mẫu kia là người đầu tiên, ai có thể đảm bảo được sẽ không có người thứ hai người thứ ba chứ.

Diêm Quan Thương có cố chấp của hắn, Tô Chiết cũng có sự kiên trì của anh: "Không được, phải che đi".

Diêm Quan Thương không nhường, hai người họ giằng co không dứt.

Tô Chiết nói ra khó hiểu của mình: "Tại sao nhất định phải để lộ, tình huống hôm nay không phù hợp".

Diêm Quan Thương không khác gì một người vợ nhỏ oán giận: "Ai biết được hôm nay em đến đó, có người mẫu nào ngôi sao nào đang chờ em không".

Tô Chiết nghe xong, nhíu mày: "Anh không tin em?"

Diêm Quan Thương: "Đó không phải vấn đề tin tưởng".

Là vấn đề liên quan đến h4m muốn chiếm hữu của hắn.

Hắn biết Tô Chiết là người không bao giờ đi quá giới hạn khi đã có gia đình, nhân phẩm và giáo đưỡng của anh vẫn còn đó, vả lại Tô Chiết ghét nhất những kẻ không chung thủy với tình yêu.

Lúc kết hôn cùng nhau Tô Chiết đã từng nói, nếu hắn yêu người khác, cả đời hai người họ sẽ không bao giờ qua lại với nhau nữa, nhưng mà căn bản Diêm Quan Thương sẽ không bao giờ làm như vậy.

Diêm Quan Thương: "Tôi chỉ muốn những kẻ đó nhớ rằng em đã kết hôn, đừng mong đợi kiếm lợi gì ở em nữa".

Tô Chiết lấy lý lẽ ra cãi lời: "Em có đeo nhẫn mà".

"Mẹ nó, cái nhẫn của em có làm được cái quái gì đâu, nó ngăn cảm được mấy kẻ muốn nhào lên người em hả?"

Tô Chiết cũng biết Diêm Quan Thương có lòng h4m muốn chiếm hữu mạnh, thứ gì của hắn thì phải là của hắn, chứ đừng nói chi đến chuyện lần trước đã xảy ra.

Nhưng đối phương bắt anh mang dấu hôn đi đàm phán hợp đồng, Tô Chiết cũng tức giận, bởi vì anh không bao giờ muốn xuất hiện không chỉn chu trong trường hợp như thế này.

Anh xuống dưới nhà gọi người giúp việc nhờ lấy miếng băng cá nhân, chuẩn bị dán lên cổ.

Diêm Quan Thương nghiến răng, giữ chặt tay anh lại: "Hoặc là dán hoặc là công bố chuyện kết hôn, em tự chọn đi".

Đây là lần đầu tiên Diêm Quan Thương cứng đầu đòi công bố hôn nhân của họ. Trước đó Tô Chiết không muốn công khai, Diêm Quan Thương luôn luôn tôn trọng lựa chọn của anh, cho đến tận bây giờ, anh mới biết được, hóa ra hắn luôn cố chấp với chuyện công khai cuộc hôn nhân của họ đến vậy.

Nhưng hiện giờ tâm trạng cả hai đều không vui vẻ, trong lòng đều có cơn giận không cách nào nói xuôi. Tô Chiết dán băng cá nhân lên, trong tiềm thức Diêm Quan Thương đã biết được người ta không bao giờ chịu công khai cuộc hôn nhân với hắn. Sau khi thấy anh dán băng cá nhân, hắn tức giận xoay người lập tức quay về phòng.

Cánh cửa sập vang ầm trời.

Người giúp việc đã sớm quen thuộc, hai ông chồng chồng này bình thường có lúc sẽ cãi vã, nhưng lần nào cũng đều là Diêm Quan Thương không nỡ quát người ta, chỉ có thể như một thiếu nữ đến tuổi dậy thì, giận dỗi trở về phòng sập cửa.

Chờ Diêm Quan Thương xuất hiện lần tiếp theo, Tô Chiết đã đi đàm phán hợp đồng, mà chiều nay hắn phải sang thành phố khác công tác, lần cãi vã này chắc chắn phải kéo dài qua đêm nay.

Diêm Quan Thương sửa sang lại âu phục ra khỏi nhà, sau khi bàn bạc xong thì bị nhóm Chu Trạch Tường kéo đi uống rượu.

"Đi nào đi nào, bao lâu rồi mày không đi uống rượu suốt đêm với chúng tao chứ. Mày nhớ lại đi, hôm nay mày đi công tác, Tô Chiết đang ở nhà, không có ở đây đâu, mày có về cũng chỉ có thể về khạch sạn ngồi không đấy".

Khoảnh Dao nhắn tin cho chồng, bảo rằng hôm nay cô sẽ ở bên ngoài chơi với bạn, đến lúc muốn về sẽ gọi cho chồng đến đón mình sau.

Cũng có thể nói cả một căn phòng lớn thế này chỉ còn một mình Chu Trạch Tường FA, cuối cùng sĩ diện hão đành nhắn tin cho mẹ ruột.

"Tối nay con về nhà muộn đó mẹ".

Mẹ Chu: "Mày cút đi càng xa càng tốt".

Chu Trạch Tường:...

Diêm Quan Thương đang rất phiền lòng. Hắn mới cãi nhau với Tô Chiết nên không thèm nhắn nhủ gì cho anh cả, nhưng lịch trình hai người như thế nào luôn thông báo cho người kia. Thế nên cuối cùng hắn vẫn gửi sang cho anh vị trí mình đang ở.

Ba tiếng sau, Diêm Quan Thương uống hơi nhiều, bảo người gọi xe về khách sạn.

Bên cạnh hắn có trợ lý và vệ sĩ đi theo, vừa xuống xe đã phát hiện xung quanh khách sạn có không ít cánh nhà báo và đám chó săn tin.

Có lẽ là trong khách sạn này đang có ngôi sao nào đó đến ở, Diêm Quan Thương lười nhìn, trong lòng chỉ nhớ thương Tô Chiết, còn mải ngẫm nghĩ phải chăng sáng ngày mình đã quá nặng lời.

Không công khai thì không công khai, kết hôn nhiều năm rồi vẫn vậy đấy thôi.

Đợi về nhà rồi phải dịu dàng tâm sự với người ta một lát.

Ai ngờ mới đi tới góc rẽ trên hành lang đã nhìn thấy một người đang đứng trước cửa phòng VIP hắn đặt, trên tay ôm một bó hoa hồng diễm lệ, không phải người nào khác, chính là Tô Chiết.

Sau khi nhìn thấy hắn, sắc mặt Tô Chiết hơi ngượng ngùng, "Anh yêu à".

Diêm Quan Thương:...

Diêm Quan Thương, mày mẹ nó éo phải người, sao mày có thể cãi nhau với người ta được chứ.

"Truyền thông và đám paparazzi đều tìm đến rồi hả?"

"Tìm đến rồi, mà vị ông chủ lớn kia cũng đã về khách sạn. Bây giờ cô nhanh chóng đi đến phòng VIP bên đó, để người ta chụp được ảnh là OK rồi. Chỉ cần cô xuất hiện thôi, cánh báo chí sẽ chụp hình, cô lại đi đến bên cửa giả vờ mở cửa ra, ngày mai tiêu đề tin tức chính là cô!"

Ngôi sao nhỏ kia đắc ý cười cười: "Tốt lắm".

Cửa thang máy rộng mở, cô nàng cố ý tạo ra tiếng vang không nhỏ, sau khi nghe thấy tiếng động phía sau, cô nàng phát hiện đã có đám paparazzi theo sát mình.

Đúng lúc cô nàng đi tới gần căn phòng VIP của vị ông chủ lớn nọ, vừa rẽ một cái đã bắt gặp tình cảnh vị ông chủ lớn đó đang ôm người khác, hôn đến độ khó lòng buông tay.

Cô nàng:!!!

Sáng sớm hôm sau, Tô Chiết vừa tỉnh giấc đã đọc được tin tức cuộc hôn nhân của hai người họ bại lộ.

Anh nhìn ảnh chụp trên bài báo, nhướng mày.

Hình như bị lộ cũng chẳng có gì là xấu.

- -- Hết ---
Bình Luận (0)
Comment