Sếp Lục Của Tôi

Chương 32


Xác nhận Lục Cẩn Phong không để ý đến hai người, Vương Tiểu Khôi thở phào nhẹ nhõm.

Chậc, ai cho anh biết cách dán miệng đứa em này lại với, cứ đà này có ngày anh phải tìm cái hố mà chui xuống mất.

"Suỵt, bé thôi mà.

Để Lục Cẩn Phong làm việc đi, cậu ta mà không làm việc được thì hai cái mạng nhỏ của chúng ta khó mà giữ được, em làm ơn nhỏ tiếng thôi mà."
Tiêu Hạ Nguyệt cau mày.

"Cái gì cơ? Lục Cẩn Phong đó có thể làm gì chúng ta được cơ chứ? Cậu ta bắt nạt anh?"
Tiêu Hạ Nguyệt hiểu sai ý liền tưởng Lục Cẩn Phong bắt nạt Vương Tiểu Khôi, cô xoắn tay áo lên chuẩn bị tiến đến ăn thua đủ với cái tên chết tiệt kia thì Lục Cẩn Phong đã nhanh hơn mà phân trần.

"Tôi nào dám làm gì hai người cơ chứ."
Đoạn hội thoại vừa rồi Lục Cẩn Phong nghe không sót một chữ, thật ra từ nãy tới giờ cậu có làm việc đâu.

Ai mà tập trung làm việc được khi người nào đó còn lại trong phòng cứ nhìn mình không chớp mắt như vậy cơ chứ, lại còn là người mình thích nữa chứ.


Vương Tiểu Khôi kéo áo Tiêu Hạ Nguyệt lại, nhìn cô lắc đầu ra hiệu cô đừng làm loạn nữa.

Nhưng cô là ai cơ chứ? Trước giờ cô có ngán bố con thằng nào, hơn nữa đứa bạn này của cô còn muốn dọa người mà cô khó khăn lắm mới dụ về được cho cậu ta, đương nhiên máu nóng sôi hết cả lên rồi.

"Lục Cẩn Phong, cậu ức hiếp anh tôi hả? Cậu mà còn dám ức hiếp anh tôi, Tiêu Hạ Nguyệt tôi thề sẽ ném cậu từ sân thượng của công ty xuống đất đó có biết không hả?"
Có biết tôi đã khổ sở, tốn bao nhiêu nước bọt mới dụ được người về không hả? Cậu muốn chết à? Câu này Tiêu Hạ Nguyệt chỉ nói nhỏ chỉ đủ cho Lục Cẩn Phong nghe thấy.

Nghe xong Lục Cẩn Phong gật gù ra vẻ đã hiểu, nói nhỏ: "Tôi biết rồi."
"Biết rồi thì nhớ mà làm đó.

Đi đi đi đi, cậu về bàn làm việc của mình đi, cho tôi mượn trợ lý của cậu một chút."
Chưa để cho Lục Cẩn Phong trả lời, Tiêu Hạ Nguyệt đã kéo thêm một cái ghế xuống ngồi bên cạnh anh.

Ánh mắt vô tình chạm phải chậu xương rồng trên bàn làm việc của Vương Tiểu Khôi, Tiêu Hạ Nguyệt đăm chiêu suy nghĩ một hồi rồi quay sang nhìn về phía Lục Cẩn Phong, mà lúc này cậu ta cũng đang nhìn về phía bên này.

Tiêu Hạ Nguyệt nhìn cậu, xong nhìn chậu cây xương rồng, nói khẩu hình bảo cậu sau khi tan làm giải thích rõ cho mình nghe.

Lục Cẩn Phong vẻ mặt hơi đanh lại, sau đó vẫn là gật đầu đồng ý.

"Tiểu Nguyệt, em sao vậy?"
Thấy Tiêu Hạ Nguyệt nhìn chậu cây xương rồng mãi, Vương Tiểu Khôi nghĩ cô thích nó nên định tặng nó cho cô, nhưng nghĩ lại vẫn nên để ở đây ít hôm vì anh muốn nhớ ra xem mình đã thấy chậu cây này ở đâu.

"A."
Tiêu Hạ Nguyệt giật mình, nhanh chóng quay về vấn đề chính.

"Ca, sáng giờ cậu ta có ức hiếp anh không? Nếu cậu ta dám ức hiếp anh, anh nói cho em biết ngay nhé, em sẽ phi thẳng từ phòng em lên đây đánh gãy chân cậu ta."
"Không có đâu mà, Lục Cẩn Phong không có ức hiếp anh.


À mà này, tối qua anh có gọi điện cho Văn Sơn, cậu ấy nói muốn gặp em.

Anh đã hứa với cậu ấy rằng sẽ hẹn em ra ngoài gặp cậu ấy rồi, trưa nay chúng ta cùng nhau đến đó nhé, cũng lâu rồi anh chưa gặp lại cậu ấy."
"Thật sao?"
Tiêu Hạ Nguyệt hớn hở đồng ý ngay.

Từ khi trở về nước tới giờ cô chỉ mới gặp lại được Vương Tiểu Khôi mà thôi, còn một người anh trai khác ông nội bà ngoại nữa chính là người mà anh vừa nhắc tới, Văn Sơn.

Tuy lúc trước hai người hay khắc khẩu vậy thôi chứ xa nhau là nhớ lắm, tiếc là cũng giống như Vương Tiểu Khôi, cô mất liên lạc của Văn Sơn lâu rồi.

Hôm nay nghe cố nhân muốn gặp mình, cô vui đến mức muốn kéo anh đi đến chỗ Văn Sơn ngay.

"Lâu lắm rồi em không liên lạc được với anh ấy.

Sơn ca đang ở đâu vậy, bây giờ chúng ta đến đó luôn có được không?"
E ngại với ánh mắt nóng rực phóng về phía mình từ bàn làm việc của chủ tịch Lục, Vương Tiểu Khôi khó xử nói với Tiêu Hạ Nguyệt.

"Hay mình đợi tan làm đã nha em, Văn Sơn cậu ấy cũng có công việc riêng, chắc bây giờ cậu ấy chưa được nghỉ trưa đâu.

Giờ ăn trưa em đợi anh ở trước cổng công ty đi, lát nữa anh gọi cậu ấy xác nhận điểm hẹn xong trưa anh em mình đến đó, sẵn tiện ăn trưa cùng nhau luôn."

Không phải anh không muốn đi gặp Văn Sơn ngay lúc này, nhưng công ty có quy định của công ty, dù cho Tiêu Hạ Nguyệt có là giám đốc cũng không nên vì việc riêng mà phạm luật được, giám đốc vẫn bị trừ lương mà.

"Ò, vậy em trở lại phòng làm việc của mình đây.

Trưa nay em ở cổng công ty đợi anh."
"Được.

Văn Sơn thấy em chắc cậu ấy vui lắm.

Lúc em mới đi Mĩ, ngày nào cậu ấy cũng nhắc tới em, anh nghe đến điếc cả hai tai rồi."
Tiêu Hạ Nguyệt bật cười, giơ tay vẫy vẫy rồi ra bên ngoài, không quên đóng cửa lại, trên môi câu lên một nụ cười dịu dàng hiếm thấy.

Sơn ca, em cũng nhớ anh lắm.

____________.

Bình Luận (0)
Comment