Sếp Tôi Là Một Kẻ Cuồng Yêu

Chương 51

Edit&Beta: VyVy

...

Vô luận Dư Hàng nói như thế nào, Phương Chu Diêu cũng không muốn hòa hảo với Phương Viện Viện cũng không muốn gặp mặt bà.

Trước đây nhìn thấy máy tính lạnh như vậy, cũng là bởi vì máy tính mang một cơn ác mộng của những kỷ niệm.

Hai cha con bởi vì chuyện của Phương Viện Viện sinh ra tranh chấp, Dư Hàng tận tình khuyên nhủ anh hòa hoãn với Phương Viện Viện, Phương Chu Diêu miệng không lùi bước.

Tranh cãi đến sau đó, Dư Hàng tính tình nóng nảy, phất tay nói một câu: "Con chính là bướng bỉnh! Tính tình của con giống mẹ con! Anh chướng mắt bà ấy, con và bà ấy là một khuôn mẫu khắc ra! Con coi thường ba, con cũng không thể coi thường bà ấy!"

Bởi vì tính tình nóng nảy, Dư Hàng nói chuyện cũng nặng hơn một chút.

Sau khi dứt lời, Phương Chu Diêu cúi đầu im lặng.

Không khí trong khoảnh khắc lạnh lẽo, biểu tình trên mặt thiếu niên tựa như băng sương, cắn chặt răng, chậm rãi nghiến lại.

Dư Phiêu Phiêu một bên im lặng không lên tiếng, giờ phút này thật sự nhìn thấy trên mặt thiếu niên, cỗ biểu tình quật cường ẩn nhẫn đau đớn.

Biểu tình này, cô chỉ thường ở trong mơ, nhìn kiếp trước của anh từng có.

Kiếp này cô chưa từng thấy qua, đây là lần đầu tiên...

Trái tim run rẩy một chút, giống như bị đánh một quyền.

Đáng giận...

Cô không thể nhìn người khi dễ anh, tổn thương anh, không thể thấy anh ủy khuất khổ sở, ai cũng không được!

"Ba làm gì!" Cô giơ lên quyền nện cho Dư Hàng một chút, cuối cùng nhịn không được cắm vào tranh chấp giữa hai cha con bọn họ.

Dư Hàng vừa nói xong đã hối hận, ông đang có chút tự trách, Dư Phiêu Phiêu liền bắt đầu chỉ trích ông trước.

Dư Hàng bị cô đả động có chút choáng ngợp...

"Ba làm gì nhất định phải ép cậu ấy! Cậu aya không thể có ý tưởng của riêng mình sao? Người lớn như ba không nên luôn luôn thêm ý tưởng của mình vào trẻ em! Tôn trọng trẻ em được không! "Dư Phiêu Phiêu không chỉ nên ông một quyền, còn rống ông một trận.

Bộ dáng múa vuốt này của cô, lại nhớ tới bộ dáng lúc trước đối phó Vy Vy...

Hổ cái nổi giận.

Dư Hàng bị cô mắng càng choáng ngợp, há miệng, cũng không biết nên trả lời cô cái gì?

"Ai nha, ba đi đi!" Dư Phiêu Phiêu bây giờ nhìn thấy Dư Hàng đều cảm thấy phiền, cô không chỉ đánh ông, hung dữ với ông còn đưa tay đẩy ông.

"Ba không nên ở lại đây! Chúng con không muốn gặp anh! Ba về phòng đi! Đi đi!"

Dư Hàng bị cô đẩy vài cái, bất giác đứng lên...

"Ba, ba chỉ muốn thương lượng chuyện này..." Dư Hàng lúc này lại cường ngạnh không nổi, ngữ khí bất thình lình yếu đi.

"Ba đi đi!" Dư Phiêu Phiêu giống như một con mèo con xù lông, hung dữ, "Trở về phòng đi! Chúng con không muốn gặp ba!" "

Được rồi, được... Ba đi ba đi..." Dư Hàng bất đắc dĩ bị cô đuổi đi.

Lúc đi, ông khẽ thở dài, rốt cuộc vẫn có chút hối hận, vừa rồi ông nóng nảy với Phương Chu Diêu.

Bất quá, Dư Hàng tin tưởng, Dư Phiêu Phiêu sẽ dỗ dành con trai ông.

Cũng chính vì vậy, ông mới nhanh chóng lấy lý do của cô kết thúc.

Dư Hàng trở về phòng.

Cửa phòng của ông vừa đóng, Dư Phiêu Phiêu liền quỳ xuống di chuyển đến bên cạnh Phương Chu Diêu, sau đó ngồi xuống, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vỗ lên bả vai anh.

"Thực xin lỗi a, tôi không bảo vệ cậu sớm." Cô nhẹ nhàng vuốt ve bả vai anh, bĩu môi nhỏ nhắn, tự trách mình nói.

Vừa rồi, cô cho rằng Dư Hàng có thể khuyên nhủ Phương Chu Diêu, cho nên vẫn không xen vào.

Nào biết hai người bọn họ càng tranh chấp càng hung dữ, Dư Hàng còn nói những lời đả thương người như vậy.

Dư Phiêu Phiêu sớm biết hậu quả như vậy, nên sớm ngăn lại.

Than ôi...

Lại làm cho chàng trai nhỏ của cô thương tâm.

Cô không bảo vệ tốt...

"Ai muốn cậu bảo vệ..." Thiếu niên trong miệng quật cường nói, nhưng lời nói ra, ngữ khí rất thấp, nghe không ra anh có bao nhiêu quật cường.

Ngước mắt lên, Phương Chu Diêu nhìn về phía Dư Phiêu Phiêu, ánh mắt đối mặt vài giây, anh liền vội vàng rời đi, mím môi nói: "Cậu đừng nhìn tôi yếu như vậy, tôi là con trai.,"

Dư Phiêu Phiêu nghiêng đầu, thăm dò trước mặt anh, một đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào con ngươi của anh.

Phương Chu Diêu không khỏi co cổ lại, hơi hơi nặn ra hai cằm, "Cậu làm gì..."

Dư Phiêu Phiêu bỗng nhiên nói, "Kỳ thật tôi có một món quà muốn tặng cho cậu, đã chuẩn bị được một thời gian."

Trong lòng Phương Chu Diêu dâng lên một chút khẩn trương, "Cái gì?"

Dư Phiêu Phiêu thần bí cười, nhận lấy cây đàn guitar từ trong tay anh, ngồi xuống tại chỗ, sau đó mở nhạc nhạc do cô làm ra.

"Tôi đã viết một bài hát, muốn hát với cậu, lời bài hát đều được phân chia đều giữa nam và nữ."

Dư Phiêu Phiêu nhanh chóng lật đến trang bài hát hai người đặc biệt viết cho anh, sau đó chuyển nhạc đến trước mặt anh.

Ngẩng đầu lên, khóe miệng cô mỉm cười nhìn anh, "Cậu có nguyện ý cùng tôi hát bài hát này không?"

Trong lòng Phương Chu Diêu thẹn thùng, theo bản năng liền lắc đầu, phủ nhận chính mình, "Tôi không được a, tôi không biết hát..."

Nụ cười trên khuôn mặt nhỏ bé của Dư Phiêu Phiêu đột nhiên thu hồi lại, ra vẻ tiếc hận nói, "Vậy nếu cậu không hát chung với tôi, tôi đành phải tìm các nam sinh khác trong lớp hát chung!"

"Tôi thử, tôi thử a..." Phương Chu Diêu thấy cô lại không giữ anh một lần, đành phải nhanh chóng đổi giọng.

"Vậy cậu có muốn hát với tôi không?" Dư Phiêu Phiêu lại nhẹ nhàng nhếch khóe miệng lên, trong ánh mắt lấp lánh tràn ngập ánh sáng.

Phương Chu Diêu khẩn trương liếm môi, "Tôi, tôi thử xem."

"Vậy cậu xem lời bài hát, phía trên phân đoạn của nam và nữ đều đánh dấu xong. Bên trong có mấy câu là điệp âm hát, chính là khi hát đến một nửa, người kia phải lập tức đuổi theo."

Dư Phiêu Phiêu chỉ vào bản nhạc giải thích cho anh, "Tôi trước tiên đàn hát một lần, sau đó lại dạy cậu hát."

Phương Chu Diêu gật đầu, "Ừm."

"Làm thế này..." Dư Phiêu Phiêu nhẹ nhàng đàn guitar, chụp ra khúc dạo đầu của 4 âm tiết, sau đó một cái quét dây xuống, bắt đầu chơi ra âm nhạc nhẹ nhàng, cô cũng ngâm nga theo.

"Anh ở trong mộng của em, sống chua xót như vậy, hồi ức của em, đều là anh ~"

"Em nhớ anh ngày mai, đối với em cười nói rõ, tương lai mỗi ngày, đều sẽ ngọt ngào ~"

"Em ở trong lòng anh, không yếu ớt như vậy, kỳ thật em hiểu, anh kiên cường ~"

"Anh muốn ngày mai, mời em đi xem phim, cốt truyện, sẽ rất ngọt ngào ~"

Âm nhạc nhẹ nhàng, lời bài hát đơn giản, hai câu đầu tiên là nữ hát, hai câu tiếp theo là nam hát.

Phương Chu Diêu nghe rất nghiêm túc, cũng rất say mê, rất nhanh theo kịp tiết tấu của cô, tiến vào cảnh giới âm nhạc của cô.

Tâm tình không tốt lúc trước đã biến mất, khóe miệng anh đã bất tri bất giác nở nụ cười, tựa như lời bài hát nói, mỗi ngày đều ngọt ngào...

Anh không biết, mỗi một câu trong lời bài hát, đều là Phương Chu Diêu mà cô viết cho kiếp trước và kiếp này.

Giữa hai người, có một bộ phim chưa được thực hiện, được gọi là 《Tiểu Phương Tâm》

Về sau, mặc kệ đời này bọn họ có thể đến được với nhau hay không, Dư Phiêu Phiêu đều phải đem 《Tiểu Phương Tâm》xuất ra.

Khi 《Tiểu Phương Tâm》 được phát hành, cô phải đưa anh đến xem ...

Cô ấy nợ anh rất nhiều...

Cuối cùng cô chỉ là rải rác qua loa bồi thường cho anh một mạng, cùng anh bồi thường tình cảm cả đời, còn có một cái mạng.

Ngay cả ông trời cũng biết, đây là trao đổi không bình đẳng.

Vì vậy, cô đã được trọng sinh.

"Ây ah ây a~ Em muốn cùng anh nắm tay kiếp, trước kiếp này, anh là trong mộng của em, độc thiếu nợ tình ~"

Đó là, cao trào.

...

Tác giả có lời muốn nói:

Lời bài hát tất cả bịa đặt, tôi thậm chí còn tùy tiện tìm một giai điệu, hát ra bội phục tôi gửi bao nhiêu!

(ps: Nếu tôi nói với bạn, tôi đã có một đại não lớn, chuẩn bị cho nam chủ có được những ký ức kiếp trước, bạn sẽ rất vui mừng?)

Ngày mai bắt đầu song càn ah!

Một ngày hai chương ah:

VyVy: Cũng tính như Bá Bá, một ngày hai chương, nhưng lại thương các bạn, một ngày ba chương nhé?

Bình Luận (0)
Comment