Server Này Bà Mày Là Top 1

Chương 1

Lúc tôi đang đi dạo trong trung tâm thương mại, một người phụ nữ trung niên bất ngờ lao đến tát tôi một cái thật mạnh, đồng thời hét lên:

 

“Tao đánh chec mày, con đàn bà phá hoại gia đình tao, tao đánh chec mày!"

 

Tôi bị đánh cho choáng váng, ôm mặt nhìn người phụ nữ ăn mặc quý phái mà không thể tin nổi.

 

1.

 

"Bà nói ai là đàn bà đi phá hoại gia đình bà vậy hả? Bà nhầm người rồi!"

 

Cuối cùng tôi cũng phản ứng lại, nhưng người phụ nữ kia lại càng điên cuồng hơn, túm tóc tôi, véo tay tôi, liên tục chửi mắng tôi là kẻ thứ 3 chen chân phá hoại gia đình bà ta, còn la hét gọi mọi người đến xem.

 

Những người xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ, nhưng không một ai dám đứng ra can thiệp.

 

Tôi há mồm muốn giải thích, lại đột nhiên nhớ đến 1 bài viết tôi từng đọc trên Zhihu, những kẻ b.u.ô.n người thường sử dụng những thủ đoạn tương tự như thế này.

 

Chẳng lẽ tôi gặp phải bọn bắt cóc rồi sao?

 

Mọe nó! Nếu bị chúng bắt cóc, tôi sẽ sống không bằng chec. Thà chec cùng với người đàn bà này còn hơn, ít nhất cũng tiêu diệt được một kẻ bắt cóc.

 

Người phụ nữ này ăn mặc quý phái nhưng đôi bàn tay lại rất to và thô kệch, rõ ràng là thường xuyên lao động nặng nhọc.

 

Sự nghi ngờ của tôi càng được củng cố.

 

Vì vậy, tôi không giải thích gì thêm, tranh thủ lúc bà ta đang kêu gào, tôi trở tay túm lấy tóc bà ta!

 

Tôi dùng hết sức lực, quyết tâm đánh trả không thương tiếc.

 

"Á á á!"

 

Người phụ nữ trung niên không ngờ tôi lại dám phản kháng.

 

Bởi vì trong suy nghĩ của bà ta, những cô gái trẻ như tôi thường có da mặt mỏng, gặp phải tình huống này chắc chắn sẽ hoảng sợ, chỉ biết khóc lóc và giải thích.

 

Nhưng không ngờ, tôi lại trực tiếp phản công.

 

Bà ta bị tôi túm tóc, bàn tay đang véo tôi đau đớn buông lỏng, đầu gối khuỵu xuống, suýt nữa thì quỳ ra sàn nhà.

 

Tôi nắm bắt cơ hội, khóa cổ bà ta, dùng khuỷu tay siết chặt cổ họng.

 

Người phụ nữ trung niên hoảng sợ, mặt đỏ bừng bừng nhưng vẫn cố hét lên:

 

"Mày làm gì, con đàn bà đê tiện, dám quyến rũ chồng tao, còn dám đánh tao! Ối mọi người ơi, mau, mau tới mà xem này! Mau tới đánh tiểu tam đi!”

 

"Cô gái à, làm gì không làm lại đi làm kẻ thứ ba, còn không thả người ta ra!"

 

"Đúng vậy! Sao con bé này vênh váo thế?"

 

"Ăn mặc lòe loẹt như hồ ly tinh, mặc áo dân tộc lại còn để lộ bụng, chắc chắn không phải là người tốt!"

 

Đám đông xôn xao bàn tán, đa số chỉ xem náo nhiệt, nhưng cũng có vài người tốt bụng đứng ra định giúp người phụ nữ kia.

 

Tôi không chắc những người này có phải đồng bọn của người phụ nữ trung niên hay không, nhưng tôi biết nếu để họ tiến lại gần, tôi sẽ gặp nguy hiểm.

 

Vì vậy, tôi không do dự mà rút chiếc trâm cài tóc trên đầu xuống.

 

Lúc này, tôi thật sự cảm thấy may mắn, vì hôm nay đã cài thêm 1 chiếc trâm bằng sắt để phối hợp với bộ trang phục này.

 

Tôi đâm chiếc trâm vào đùi của người phụ nữ kia, bà ta lập tức hét lên một tiếng như heo bị giec thịt.

 

"Đừng tới đây, lại gần nữa tôi sẽ giec chec bà ta!"

 

Máu chảy xuống từ ống quần của người phụ nữ, mọi người đều sợ đến mức nhảy dựng, không ngờ câu chuyện đánh ghen lại trở thành một cuộc tấn công kh*ng b*.

 

Ai nấy đều sợ hãi lùi lại mấy bước.

 

"Á, á, cứu mạng, cứu mạng, cứu tôi, con điên!" Người phụ nữ trung niên sợ hãi hét lên.

 

Nhưng tôi lại nhếch mép cười, nụ cười vô cùng quỷ dị, trông như một người điên mới thoát ra khỏi bệnh viện tâm thần.

 

"Chỉ biết kêu cứu thôi à, sao không đòi gọi cảnh sát? Hay là để tôi giúp bà nhé!"

 

Tôi ghé lại gần tai người phụ nữ trung niên, giọng nói không to không nhỏ, vừa đủ để mọi người xung quanh nghe rõ từng chữ.

 

"Có phải có chuyện gì không thể nói với cảnh sát không?"

 

Nghe vậy, mặt người phụ nữ đỏ bừng bừng, chột dạ quay mặt đi, nói:

 

"Mày, mày nói bậy, tiểu tam bây giờ thật kiêu ngạo! Ông trời ơi, công bằng ở đâu, tao cùng chồng ăn dưa muối bán hàng rong, thật vất vả mới có cuộc sống tốt đẹp thì hắn lại chỉ nghĩ đến mày, cái túi xách giá 50.000 tệ mà nói mua là mua luôn cho mày."

 

Người phụ nữ trung niên rất nhanh trí, biết mọi người muốn nghe chuyện gì nhất, rõ ràng là rất có kinh nghiệm.

 

Quả nhiên, bà ta vừa nói xong, lập tức lôi kéo được một số người đồng tình.

 

Một bác gái đang đứng mua đồ ăn có vẻ cực kỳ tức giận, hai tay chống nạnh mắng chửi, cố gắng lợi dụng dư luận để ép buộc tôi.

 

"Làm kẻ thứ ba mà còn ngang ngược như vậy, mọi người đừng sợ, cùng nhau tiến lên đè nó lại, lột đồ nó ra... cái ngữ này..."

 

2.

 

Nhưng bác gái còn chưa kịp nói hết câu, tôi đã ấn đầu người phụ nữ trung niên, đập mạnh vào lan can kính trong suốt của hành lang trung tâm thương mại.

 

Bị tôi đập bất ngờ như vậy, người phụ nữ trung niên như bị rút hết sức lực, ngã vật ra đất.

 

Nhưng tôi không định bỏ qua cho bà ta, tôi siết chặt cổ bà ta, mắt nhìn về phía bác gái đang ra sức bênh vực bà ta giữa đám đông.

 

Mỗi khi bác gái nói một câu, tôi lại ấn đầu người phụ nữ đập vào lan can một cái.

 

"Á... gọi cảnh sát, mau gọi cảnh sát..."

 

Trán của người phụ nữ trung niên bị đập ra một vết rách, m.á.u chảy xuống má, thoạt nhìn có chút đáng sợ.

 

Người phụ nữ trung niên yếu ớt cầu cứu đám đông.

 

Mọi người giật mình khiếp sợ, dần nhận ra có gì đó không ổn, vội lấy điện thoại ra gọi cảnh sát.

 

Tôi còn đang ước gì họ báo cảnh sát nhanh lên.

 

Để cảnh sát nhanh chóng đến hiện trường, tôi lại ấn đầu người phụ nữ trung niên thêm một cái, hai cái, ba cái, cho đến khi trán bà ta không ngừng chảy m.á.u, tôi mới dừng lại.

 

"Đừng, đừng, cứu mạng!" Người phụ nữ trung niên bị đập choáng váng, hai mắt tối sầm lại, cảm giác như sắp chec đến nơi.

 

"Tôi là kẻ thứ ba à? Lột đồ tôi à? Bà tưởng tôi không biết thủ đoạn của bọn b.u.ô.n người sao? Đầu tiên vu oan cho tôi, sau đó lại b.ắ.t c.ó.c tôi, đồ vô dụng!" Đánh cho hả giận xong, tôi thì thầm bên tai bà ta.

 

Giọng nói cũng vừa đủ lớn để những người xung quanh có thể nghe rõ.

 

B.ắ.t c.ó.c?

 

Nghe tôi nói vậy, mọi người sững sờ nhìn nhau.

 

Lúc này, bảo vệ của trung tâm thương mại đã chạy đến, họ đứng cách tôi hơn mười bước, yêu cầu tôi bình tĩnh lại.

 

"Đừng lại gần, tôi không tin các người, ai biết các người có phải đồng bọn với lũ khốn này hay không, định b.ắ.t c.ó.c tôi à! Tôi đã đọc truyện rồi, đám b.ắ.t c.ó.c còn dám giả làm cảnh sát cơ mà."

 

"Cô gái, bình tĩnh một chút, chúng tôi là bảo vệ của trung tâm thương mại, không phải kẻ b.ắ.t c.ó.c, cũng không phải đồng bọn với họ, cô bình tĩnh lại trước đã."

 

"Bình tĩnh cái gì, không được lại gần, lại gần nữa tôi sẽ ôm bà ta cùng nhảy xuống. Bà đây thà chec chứ không muốn bị bán vào núi sâu rừng già làm máy đẻ đâu! Cô, chính là cô, tôi không tin bọn họ, cô gọi 119 giúp tôi."

 

Tôi đột nhiên chỉ vào một cô gái xinh đẹp, nhìn chằm chằm vào cô ấy, nhờ cô ấy gọi cảnh sát.

 

"À, được." Cô gái không ngờ tôi lại gọi cô ấy, ngẩn người ra một lúc mới gật đầu, chắc trong lòng cũng đang nghi ngờ.

 

"Anh, gọi 110, trước khi cảnh sát đến, ai cũng không được rời khỏi đây!" Tôi gầm lên, cố gắng đóng vai một người tâm thần không ổn định.

 

Tôi tưởng chuyện đến đó là kết thúc, nhưng không ngờ, đám người này vẫn chưa định bỏ qua cho tôi.

 

Một người đàn ông trung niên đứng lẫn trong đám đông đột nhiên trầm giọng nói:

 

"Cô gái, láu cá thật đấy, cô cứ nhảy đi, làm kẻ thứ ba mà lại dám vu oan cho người vợ cả là kẻ bắt cóc, thật ghê tởm, mọi người mau đến cứu người đi."

 

Những người xung quanh nghe lời ông ta nói, lại nhìn tôi, trên mặt hiện lên vẻ nghi ngờ.

 

Còn tôi, tôi nhếch môi cười, sau đó bất ngờ ấn đầu người phụ nữ, đập mạnh vào cửa kính lần nữa.

 

"Á, á, đừng, đừng… cứu mạng."

 

Chân tôi đạp lên mu bàn chân của người phụ nữ, hét vào mặt người đàn ông trung niên:

 

"Ông cứ nói tiếp đi, xem đồng bọn của ông chec trước hay tôi chec trước."

 

"Mày... nói bậy, ai là đồng bọn của cô ta." Người đàn ông trung niên không ngờ tôi lại nhắm đến ông ta, ánh mắt lấp lóe, vội vàng xua tay biện hộ.

 

Tôi tức giận, định lấy đạo đức ra đấu với bà à, bà đây cũng biết dùng đạo đức đấy.

Bình Luận (0)
Comment