Ship Cp Showbiz Rồi Hot Hòn Họt

Chương 104

Triều Đại An, hoàng cung.

Trong tẩm điện của hoàng hậu đương triều, các cung nhân bận rộn ra ra vào vào, nét mặt căng thẳng. Hoàng đế triều Đại An sốt ruột đi tới đi lui bên ngoài tẩm cung, không ngừng nhìn vào bên trong.

Một lúc lâu sau, trong điện truyền ra tiếng khóc lanh lảnh của trẻ con, một cung nhân từ trong điện chạy ra, quỳ xuống bẩm báo.

“Khởi bẩm hoàng thượng, hoàng hậu nương nương hạ sinh một công chúa, mẫu tử bình an.”

Nghe vậy, nét mặt hoàng đế liền thả lỏng, “Bình an là tốt, bình an là tốt.”

Đúng lúc này, đại thái giám đứng cạnh bỗng chỉ phía bên trên hoàng cung, kích động hô to: “Hoàng thượng, Ngài, Ngài mau nhìn xem, là tường vân dị tượng*, lúc công chúa ra đời, trời cao ban điềm lành đó.”

*hiện tượng khác thường với mây bảy màu

Ngay lập tức, một nhóm cung nhân và thị vệ đồng loạt quỳ xuống: “Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng hoàng thượng!”

Nguyên Khánh Đế nghe vậy ngước nhìn, đầu tiên là sửng sốt, sau đó trên mặt liền lóe lên vẻ mừng rỡ, “Người đâu, mau tìm quốc sư đến đây.”

Triều Đại An năm thứ 215, trưởng công chúa của Nguyên Khánh Đế chào đời.

Nghe nói hôm trưởng công chúa ra đời, bầu trời xuất hiện thất thải tường vân, ngay cả quốc sư đã bế quan nhiều năm cũng bị kinh động, sau khi xuất quan đã tự mình bấm quẻ, tên chỉ có một chữ Lam.

Triều Đại An quốc họ là Tiết, vì vậy trưởng công chúa tên gọi Tiết Lam, phong hào là An Quốc công chúa.

Phong hào này ban ra, trên dưới triều Đại An liền trở nên xôn xao.

Trưởng công chúa là con đầu lòng của Nguyên Khánh Đế, lại do chính cung sinh hạ, thân phận vốn dĩ đã rất tôn quý. Hiện tại lại thêm phong hào quan trọng này, có thể thấy được mức độ yêu thương của Nguyên Khánh Đế đối với nữ nhi.

Advertisement

Hôm nay là yến tiệc một trăm ngày của công chúa, toàn bộ hoàng cung triều Đại An đều giăng đèn kết hoa, vô cùng náo nhiệt.

Bên trong cung điện của hoàng hậu, các triều thần hết lượt này tới lượt khác đến chúc mừng, nữ quyến phủ tướng quân Thời gia cũng dẫn theo nhi tử trong phủ đến thỉnh an.

Người tới là lão thái quân và nhị phu nhân Thời gia, bên cạnh dẫn theo trưởng nam trưởng nữ của các chi trong nhà. Sau khi họ thỉnh an hành lễ xong, hoàng hậu đích thân dìu lão thái quân Thời gia dậy.

Nam tử thành niên trong phủ tướng quân Thời gia hàng năm đều đồn trú tại biên cảnh, bảo vệ an nguy của triều Đại An, gia quyến của họ ở hoàng thành đương nhiên sẽ nhận được sự trọng thị của hoàng thất.

Sau khi hàn huyên một lúc thì họ đi tới trắc điện bên cạnh thăm trưởng công chúa, đúng lúc công chúa vừa thức giấc, đang được cung nhân trêu ghẹo nên hết sức vui vẻ.

Thời lão phu nhân cười nói: “Nghe tiếng cười của công chúa, vừa nghe đã biết là người có phúc.”

Hoàng hậu nương nương nét mặt rạng ngời, “Nha đầu này thích cười, hơi trêu một tí là vui vẻ không thôi.”

Thời lão phu nhân và Thời gia nhị phu nhân theo đó lại tiếp vài câu, hiển nhiên đều là lời khen tặng, hoàng hậu nương nương nghe mà lòng như nở hoa.

Rất nhanh họ đã tới phòng ngủ của trắc điện, cung nhân thấy vậy liền bế công chúa từ trong nôi lên, nhẹ nhàng giao cho hoàng hậu.

Tiểu công chúa trắng trẻo mũm mĩm, được hoàng hậu nương nương bế cũng không khóc không quấy. Dường như thấy trong phòng bỗng nhiên nhiều người như vậy thì cô bé có hơi tò mò, hai mắt tròn xoe lúng liếng.

Hoàng hậu nương nương hướng về phía một bé trai khoảng sáu bảy tuổi đứng sau lưng Thời lão phu nhân cất tiếng gọi: “Chí nhi, mau qua nhìn muội muội này.”

Nghe vậy, Thời lão phu nhân vội nói: “Nương nương, như vậy ngàn vạn lần không được, công chúa thân phận tôn quý, tiếng muội muội này không dám nhận.”

Nhưng hoàng hậu lại không cho là vậy: “Thời lão phu nhân nghiêm trọng rồi, bổn cung lúc chưa xuất giá đã giao hẹn với Nhu nhi, tiếng muội muội này Chí nhi hoàn toàn có thể nhận.”

Chí nhi trong lời của hoàng hậu chính là trưởng tôn của chi trưởng Thời gia, Thời Chí.

Phụ thân Thời Chí là trưởng tử Thời gia phủ tướng quân, sáu năm trước tử trận sa trường, lúc đó mẫu thân của Thời Chí, cũng chính là Nhu nhi – bạn thân chốn khuê phòng mà hoàng hậu vừa nhắc đến, sau khi nghe tin dữ này, vì bị đả kích chịu không nổi nên đã sinh non.

Đứa trẻ hạ sinh khi ấy chính là Thời Chí. Chỉ là sau khi nhi tử chào đời, mẫu thân Thời Chí cũng không gắng gượng nổi nên đã qua đời, chỉ để lại đứa trẻ hãy còn nằm trong tã.

Thời lão phu nhân dường như cũng nhớ tới con dâu trưởng nên đáy mắt thoáng hiện vẻ bi thương, có điều cũng không tiếp tục ngăn cản tôn tử nữa, “Chí nhi, đi đi, cẩn thận một chút, công chúa hãy còn nhỏ.”

Thời Chí cúi người chắp tay thi lễ: “Tổ mẫu, tôn nhi đã hiểu.”

Tiểu công chúa được hoàng hậu ẵm vốn đã bắt đầu ngáp, đột nhiên trông thấy một bé trai đi đến trước mặt thì cũng không ngáp nữa, cứ thế lom lom nhìn người ta.

Thời Chí ngơ ngẩn nhìn cô bé trắng trẻo xinh xắn, hai búp bê một lớn một nhỏ cứ thế mở to mắt nhìn nhau, khiến người lớn đứng cạnh bật cười.

Ai ngờ vào lúc này, tiểu công chúa bỗng trở nên nghịch ngợm, đôi chân ngắn ngủn đạp đạp mấy cái, tay hướng về phía Thời Chí “aaa” mấy tiếng.

Cung nhân đứng cạnh thấy vậy, sợ hoàng hậu nương nương bế không vững nên vội chạy lên đỡ.

“Nương nương, sức khỏe của người hãy còn hơi yếu, hay để nô tì ẵm công chúa nhé.”

Hoàng hậu nương nương thuận thế giao công chúa cho cung nhân, cười bảo: “Không ngờ người nhỏ mà sức lực mạnh vậy, phải nói chứ, con bé quẫy đạp ta thật sự ẵm không nổi.”

Thời lão phu nhân cũng cười: “Khỏe là tốt, chứng tỏ thân thể công chúa xương cốt cứng cáp, sau này hiển nhiên cũng sẽ không bệnh không tật mà trưởng thành.”

Hoàng hậu nương nương đáp: “Đúng vậy, ta đối với Lam nhi cũng không có yêu cầu gì lớn, khỏe mạnh là được.”

Sau khi cung nhân đón lấy tiểu công chúa, đương nhiên chiếu theo ý nguyện của cô bé, bế cô bé đến trước mặt tiểu công tử Thời Chí.

Hai đứa trẻ cách nhau càng gần, mọi người vốn cho rằng tiểu công chúa muốn chơi cùng Thời Chí, nào ngờ cô bé lại duỗi tay, kéo chiếc vòng dây màu đỏ trên cổ Thời Chí.

“Ây ya, nha đầu này định làm gì vậy.”

Thấy thế, hoàng hậu vội tách tay tiểu công chúa ra, lúc tách chiếc vòng đỏ khỏi tay tiểu công chúa thì khóa vàng nhỏ trên cổ Thời Chí cũng bị bung.

Chỉ là hoàng hậu nương nương vừa lấy chiếc vòng khỏi tay tiểu công chúa thì cô bé vốn đang rất ngoan bỗng khóc òa lên.

Lúc hoàng hậu chuẩn bị để cung nhân bế công chúa lui xuống dỗ dành thì tiểu công tử đứng cạnh lại tháo khóa vàng trên cổ xuống, đưa tới trước mặt tiểu công chúa.

“Nếu nương nương không chê, khóa vàng này xin tặng công chúa.”

Hoàng hậu vội nói: “Không được, Chí nhi, đây là đồ mẫu thân con cho con, sao có thể tùy tiện tặng cho người khác, mau mau cất đi.”

Tiếc là bà vừa nói xong thì tiểu công chúa lại một lần nữa túm lấy chiếc vòng đỏ, sau đó tức thì nín khóc.

Cũng vào lúc đó, mọi người mới phát hiện cô bé này sấm đì đùng mà mưa thì không, khóc oang oang như thế nhưng ngay cả một giọt nước mắt cũng không có.

Tiểu công chúa được như mong muốn, một tay tóm khóa vàng trên cổ, tay kia thì túm chặt ngón tay Thời Chí không buông.

“Nha đầu này mới bao lớn đã biết giở trò với người lớn rồi.” Hoàng hậu có chút bất đắc dĩ.

Nói rồi bà lại một lần nữa lấy món đồ trong tay tiểu công chúa ra, nhưng đã bị Thời lão phu nhân đứng cạnh ngăn lại, nói nếu hai đứa trẻ một đứa muốn cho một đứa muốn nhận, như vậy cũng chính là tâm ý.

Hoàng hậu nhìn bàn tay siết chặt của nữ nhi, bất đắc dĩ cũng chỉ có thể làm vậy.

“Chí nhi, không cần lúc nào cũng gọi nương nương, con có thể gọi ta là Uyển di, còn nữa, nhũ danh của muội muội là Lam nhi, con có thể gọi con bé Lam nhi muội muội.” Hoàng hậu nói.

Cậu bé nhìn về phía Thời lão thái quân, Thời lão thái quân khẽ gật đầu. Tôn tử trước giờ luôn nói năng cẩn trọng bỗng nở nụ cười, xem ra rất vui.

Nụ cười trên mặt Thời Chí càng rõ hơn mấy phần, ánh mắt lấp lánh như sao, “Dạ, Uyển di, Lam nhi muội muội.”

Sau bữa tối, Nguyên Khánh Đế tới cung điện hoàng hậu, vừa vào cửa đã trông thấy bà đang dỗ nữ nhi, ánh mắt hàng mi lập tức trở nên dịu dàng hơn không ít.

Ông thuận tay đón lấy nữ nhi từ tay hoàng hậu, bắt đầu trêu cô bé trong lòng, trông thấy khóa vàng trên cổ cô bé thì thuận miệng hỏi một câu.

Hoàng hậu cũng không giấu giếm, liền kể đại khái việc hôm nay Thời gia tới đây, còn chuyện khuê nữ bảo bối của họ nắm chặt khóa vàng của người ta không buông, đã thế còn vờ khóc lóc ăn vạ thì thuật lại hết sức tường tận chi tiết.

Nguyên Khánh Đế nghe xong cũng dở khóc dở cười, có điều lập tức nghĩ tới gì đó, thở dài một tiếng nói, “Thời gia là công thần triều Đại An ta, toàn gia trung liệt, đứa trẻ Thời Chí kia cũng đáng thương, nếu như Lam nhi thích thằng bé, vậy sau này hoàng hậu hãy thường xuyên triệu thằng bé vào cung đi.”

Hoàng hậu liền thưa vâng. Đương nhiên bà biết ý của Nguyên Khánh Đế chính là muốn bù đắp cho đứa trẻ Thời Chí này. Một đứa trẻ thường xuyên ra vào cung, cho dù phụ mẫu đã mất nhưng người khác cũng sẽ không dám thất lễ hay lạnh nhạt.



Sau khi trưởng công chúa triều Đại An ra đời, hoàng cung tức thì trở nên náo nhiệt.

Trưởng công chúa dần dần trưởng thành, từ một bé con ê a học nói tới khi trổ mã thành một tiểu cô nương duyên dáng yêu kiều. Đã sắp tới sinh thần mười tuổi nhưng vẫn là nữ nhi được đế hậu yêu thương cưng chiều nhất, là viên minh châu nâng niu trên tay danh xứng với thực.

Theo thông lệ của triều Đại An, nữ tử mười lăm cập kê, thông thường ước chừng một năm sau khi cập kê có thể xuất giá. Vì vậy, phần lớn hoàng thất quý tộc, công huân thế gia từ rất sớm đã âm thầm tìm đối tượng thành hôn tuổi tác tương đương cho hài tử trong nhà, chỉ chờ đến khi hài tử thành niên thì liền thương lượng hôn sự.

Thế nhưng lại ít ai dám tơ tưởng đến công chúa, bởi vì văn võ toàn triều đều biết, trưởng công chúa từ nhỏ đã có một thanh mai trúc mã.

Hai người biết nhau từ bé, quan hệ vẫn luôn thân thiết, vị thanh mai trúc mã này cũng là người duy nhất được mọi người tuyển chọn làm phò mã tương lai.

Người đó chính là trưởng tôn của phủ tướng quân, Thời Chí Thời công tử.

Thời công tử năm nay mười sáu, trong nhóm đệ tử thế gia, văn tài võ lược đều vượt trội, vẻ ngoài lại hết sức tuấn mỹ, khiến rất nhiều thiếu nữ độ tuổi xuân thì chốn hoàng đô triều Đại An đều xuân tâm nhộn nhạo.

Gia thế tốt, tướng mạo đẹp, nhân phẩm cũng ưu tú, thiếu niên như vậy, đương nhiên là tiêu chuẩn lựa chọn con rể của rất nhiều thế gia đại tộc. Nhưng ai nấy đều biết, Thời Chí cũng là người mà họ không thể mơ tưởng, dù sao người ta chính là con rể mà đế hậu ngầm thừa nhận.

Hơn nữa, Thời Chí vốn cũng không gần nữ sắc, tính tình lạnh nhạt, nói khó nghe chính là lạnh lùng như băng. Ngoại trừ thường xuyên đi chung với một tiểu cô nương, tiểu cô nương tính cách hoạt bát, nhờ đó y cũng nhiễm được vài phần sức sống.

Tiểu cô nương này chính là trưởng công chúa triều Đại An, Tiết Lam.

Hôm nay là sinh thần mười tuổi của Tiết Lam. Sau khi nàng tham gia xong cung yến thì liền vội vã chạy tới đình ngắm cảnh ở giáp ranh tiền triều và hậu cung.

Đình ngắm cảnh tọa lạc ở vị trí cao, tiểu cô nương nhấc váy hào hứng chạy lên, trong đình đã có người, một thiếu niên tuấn lãng bạch y phấp phới.

Sau khi trông thấy thiếu niên bạch y, hàng mày của tiểu cô nương cong cong, “Chí ca ca, hôm nay là sinh thần của Lam nhi, huynh chuẩn bị lễ vật gì cho muội vậy?”

Bạch y thiếu niên chính là Thời Chí. Cung yến sinh thần của Tiết Lam, chàng đương nhiên cũng tham dự, có điều tại yến tiệc hai người không thể trao đổi nhiều, vì vậy, Tiết Lam liền bảo cung nhân bên cạnh truyền lời cho chàng tới đây đợi.

Thời Chí nở nụ cười dịu dàng, “Vừa rồi trên đại điện không phải đã tặng rồi, công chúa không trông thấy sao?”

Tiết Lam dẩu môi, bất mãn nói: “Ý muội không phải là lễ vật của Thời gia, mà là lễ vật Chí ca ca tặng.”

Thời Chí cũng không trêu nàng nữa, mỉm cười lấy ra một chiếc hộp nhỏ, đưa cho nàng.

Nét mặt Tiết Lam rạng ngời, vội đưa tay nhận lấy, vui vẻ mở ra, “A, là thỏ con!”

Trong hộp đặt ngay ngắn một miếng bạch ngọc được điêu khắc hình con thỏ có dây treo, con thỏ rất sống động, trông vô cùng vui mắt.

Thời Chí khẽ nở nụ cười: “Đây là ta tự tay điêu khắc, tay nghề không mấy tốt, hi vọng Lam nhi không chê.”

Vừa nghe do Thời Chí tự tay chạm khắc, tiểu cô nương trước tiên ngạc nhiên, sau đó lại càng yêu thích đến không rời tay.

“Chí ca ca, huynh vậy mà còn biết điêu khắc, thật sự quá lợi hại, chẳng trách phụ hoàng mẫu hậu lần nào cũng khen huynh không ngớt miệng.”

Thời Chí cười cười, không nói gì nữa.

Sau khi tặng lễ vật sinh thần, hai người cũng không vội rời đi mà ngồi ở đình ngắm cảnh, đôi bên bắt đầu trò chuyện.

Qua một lúc, Thời Chí bỗng ngập ngừng nói: “Lam nhi, ta có chuyện muốn nói với muội.”

Tiết Lam đang nghịch con thỏ trong tay, không mấy để ý tiếp lời: “Chí ca ca muốn nói gì với muội, huynh nói đi, Lam nhi nghe đây.”

Thời Chí khẽ gật đầu, nói: “Lam nhi, mấy ngày trước thúc phụ truyền tin, nói muốn để ta vào quân rèn luyện.”

Tiết Lam thuận miệng hỏi: “À, vậy là phải tới đại doanh ở ngoại thành rèn luyện?”

Thời Chí ngừng một lúc, trả lời: “Không phải, phải tới quân doanh ở biên cảnh.”

Tiểu cô nương ngỡ ngàng, giọng cũng cao lên, “Tới biên cảnh? Xa như vậy, thế không phải rất lâu cũng không thể quay về một lần hay sao!”

Thời Chí gật đầu. Một khi đi biên cảnh, nhanh thì một hai năm, lâu thì năm sáu năm cũng không chừng.

Thời Chí lặng lẽ nhìn tiểu cô nương, nói: “Lam nhi, nam nhi của Thời gia đều phải tới quân đội ở biên cảnh rèn luyện một phen, đây chính là quy định của tổ tiên, không thể phá bỏ.”

Thời gia là thế gia tướng môn, nam nhi trong nhà thông thường tròn mười hai tuổi đều sẽ được đưa tới quân đội để thao luyện, Thời Chí hiện đã mười sáu, đã xem như muộn rồi.

Tiết Lam mặc dù là công chúa tôn quý nhưng trước giờ không hề kiêu kỳ, vừa nghe nói đây là quy định của Thời gia thì cũng không biết phải nói gì nữa.

Chỉ là, nghĩ tới nghĩ lui, vừa nghĩ tới Thời Chí sắp phải đi biên cảnh thì tiểu cô nương liền gục đầu, ủ rũ không vui.

“Khi nào thì huynh lên đường?” Tiết Lam hỏi.

Thời Chí đáp: “Thân binh của thúc phụ đã tới hoàng đô rồi, ba ngày sau sẽ xuất phát quay lại biên cảnh.”

Nghe tới đây, Tiết Lam càng trở nên ảo não, “Nhanh như vậy sao.”

Thời Chí thở dài, nhẹ vỗ vỗ đỉnh đầu nàng, nói: “Ta sẽ thường xuyên viết thư cho muội.”

Tiết Lam “ừm” khẽ một tiếng, buồn bã: “Nhưng mà, muội vẫn không nỡ xa Chí ca ca.”

Đáy mắt Thời Chí cũng thoáng vụt qua tia lưu luyến. Tiểu cô nương là người mà chàng đã nhìn nàng lớn lên, chàng cũng không nỡ.

“Quả đỏ trong thôn chín rồi, ngày mai có muốn tới thôn trang chơi không?” Thời Chí đổi chủ đề.

Quả nhiên, nghe thấy câu này hai mắt Tiết Lam liền sáng rỡ, “Quả đỏ chín rồi! Tốt quá tốt quá, muội phải tận mắt thấy nó to trông như thế nào.”

Quả đỏ mà hai người nhắc đến chính là cà chua có nguồn gốc từ phiên quốc. Từ nhỏ Tiết Lam đã thích mày mò mấy thứ hiếm lạ kỳ quái, sứ giả triều Đại An phái đi mang về một ít hạt cà chua, nàng liền lôi kéo Thời Chí tìm một thôn trang bắt đầu gieo trồng.

Có điều Tiết Lam lại quen gọi nó là quả đỏ, thế nên Thời Chí cũng thuận theo nàng gọi như vậy.

Dường như nghĩ tới việc gì, Tiết Lam bỗng nói: “Ngày mai chúng ta lén đi nha, ngàn vạn lần đừng cho Lâm nhi biết, thằng nhóc đó hiện tại chính là cái đuôi nhỏ, bị nó biết được chắc chắn sẽ lại ầm ĩ đòi theo.”

Lâm* nhi mà Tiết Lam nhắc tới chính là đệ đệ ruột cùng mẹ với nàng, năm nay vừa tròn ba tuổi. Nhóc con bình thường rất thích bám lấy vị trưởng tỷ này, nói là cái đuôi nhỏ cũng không ngoa chút nào.

Lâm ở đây là chữ Lâm trong lâm thời (tạm thời), còn Lâm trong Thịnh Lâm là rừng cây

Thường ngày mặc dù nàng cũng cưng chiều đệ đệ, nhưng nếu như xuất cung thì vạn vạn lần không thể dẫn nó theo. Dù sao đệ đệ chính là thái tử đương triều, nếu như xuất xung thì khí thế chắc chắn không nhỏ.

Nói rồi lại nói, Tiết Lam lại bắt đầu tính toán ngày mai phải mang theo những gì, lúc nào thì xuất phát, bộ dạng hưng phấn bừng bừng.

Thời Chí nhịn không được khẽ cười thành tiếng, quả nhiên vẫn là một tiểu cô nương, dễ dụ như vậy.

Ba ngày sau, tới ngày Thời Chí rời khỏi hoàng đô, Tiết Lam ra ngoài hoàng thành tiễn chàng.

Triều Đại An dân phong cởi mở, cũng sẽ không yêu cầu nữ tử không thể xuất đầu lộ diện, Tiết Lam cũng không gióng trống khua chiêng, nàng đứng chung trong nhóm người của Thời gia, xung quanh bách tính qua qua lại lại, cũng không hề nhận ra nàng.

Tiễn biệt xong, sau khi Tiết Lam cáo từ người của Thời gia thì liền dẫn theo cung nhân quay về hoàng cung.

Sau khi vào cung, đầu tiên nàng tới chính cung của hoàng hậu, đúng lúc phụ hoàng và đệ đệ nàng cũng ở đó.

“Phụ hoàng, mẫu hậu, con về rồi.” Tiết Lam nói.

Đế hậu vẫy tay bảo nàng ngồi xuống bên cạnh, hỏi: “Chí nhi đi rồi, có phải không nỡ không.”

Tiết Lam vò vò tóc, ảo não gật đầu, “Dạ, cực kỳ không nỡ.”

“Nhưng Lam nhi biết bản thân không thể bởi vì lưu luyến Chí ca ca mà ngăn cản huynh ấy, như vậy là không đúng, cho nên không nỡ cũng phải nỡ.”

Nghe thấy lời này của nữ nhi, Nguyên Khánh Đế ngồi cạnh gật đầu tán thưởng. Nữ nhi của ông đấy, được trăm cưng ngàn chiều mà trưởng thành nhưng lại không hề cao ngạo kiêu căng, là điều rất khó có được.

Nguyên Khánh Đế xoa đầu nữ nhi, nói: “Lam nhi làm đúng lắm, gia huấn Thời gia như vậy, cho dù chúng ta là hoàng thất tôn quý cũng không thể nào ép buộc người ta.”

Tiết  Lam ngạo nghễ ngẩng đầu, đáp: “Đó là điều đương nhiên, phụ hoàng từng dạy con, điều bản thân mình không muốn thì đừng làm với người khác mà.”

Thấy dáng vẻ này của nữ nhi, đế hậu đưa mắt nhìn nhau, cùng bật cười.

Đúng lúc này, tiểu thái tử bên cạnh không chút vui vẻ bĩu môi nói: “A tỷ xấu lắm, không hề dẫn Lâm nhi theo chơi cùng.”

Dứt lời, nhóc con tức giận phì phò quay lưng đi, hiển nhiên là đang đợi Tiết Lam tới dỗ.

Đế hậu nhìn bộ dạng tức giận của nhi tử thì không khỏi bất đắc dĩ giải thích: “Mới sáng đã ầm ĩ đi tìm con, sau khi biết con xuất cung thì vẫn luôn giận dỗi không thôi.”

Tiết Lam biết được ngọn nguồn sự việc thì liền vội chạy lên dỗ đệ đệ, “Lâm nhi, hôm nay a tỷ ra ngoài quá sớm, lúc đó đệ vẫn còn ngủ. Ta gọi đệ mấy tiếng nhưng đệ không hề để ý ta, cho nên chuyện này không thể nào trách a tỷ được.”

Nghe vậy, tiểu thái tử liền xoay người, nghiêng đầu nhìn Tiết Lam, “Thật vậy sao?”

Tiết Lam gật mạnh đầu, “Đương nhiên rồi, không tin đệ hỏi cung nhân bên cạnh đệ xem, sáng sớm không phải a tỷ đi gọi đệ à.”

Cung nhân bên cạnh tiểu thái tử bị bức đứng trước mặt đế hậu khai mang làm chứng cho công chúa, lúc này mới dỗ được tiểu thái tử đang phùng má tức giận.

Thấy tiểu nhi tử dễ dụ, đế hậu có chút không biết làm sao, nhưng thấy tình cảm của con trai con gái tốt như vậy, đương nhiên hai người cũng rất vui.

Sau khi Thời Chí đi biên cảnh, xuân hạ thu đông, một năm rồi lại một năm.

Nháy mắt năm năm đã trôi qua, Tiết Lam đã sắp cập kê, nhưng chàng vẫn chưa một lần quay về.

Tiết Lam là trưởng công chúa của triều Đại An, do hoàng hậu sinh hạ, đệ đệ ruột là thái tử đương triều, lại nhận được sự sủng ái của đế hậu, có thể tưởng tượng lễ cập kê của nàng long trọng nhường nào.

Nhưng vào lễ cập kê, Tiết Lam thân là nhân vật chính thế nhưng biểu hiện lại chẳng mấy vui vẻ, bởi vì người nàng mong gặp nhất cuối cùng vẫn không thể tới.

Nguyên Khánh Đế trao đổi ánh mắt với hoàng hậu, hoàng hậu khẽ gật đầu, sau đó đi tới trước mặt Tiết Lam, nói: “Lam nhi, có phải con mệt rồi không, nếu mệt thì hồi cung nghỉ ngơi nhé.”

Vừa hay Tiết Lam chẳng có chút tinh thần nào để tiếp đãi các vương công quý tộc tham gia yến tiệc, thế nên nàng liền nương theo lời mẫu hậu nói mình có hơi mệt mỏi, dẫn theo cung nhân quay về tẩm điện của mình.

Chỉ là nàng vừa bước vào cửa điện thì liền trông thấy một bóng dáng quen thuộc trong sân viện, quân phục đen tuyền, tay chắp sau lưng nhìn đại thụ trong sân!

“Chí ca ca, là huynh sao?” Tiết Lam hỏi bằng giọng không dám chắc chắn.

Nam tử áo đen nghe tiếng quay lại, quả nhiên là người mà Tiết Lam ngày nhớ đêm mong.

“Lam nhi, là ta.”

Tiết Lam ngơ ngác nhìn người trước mặt, bỗng dưng bật khóc, “Không phải huynh nói không về sao, huhuhu, huynh lừa muội, hại muội khó chịu suốt mấy ngày…”

Thời Chí nháy mắt liền hoảng hốt, vội bước tới trước, tay chân luống cuống lau nước mắt cho tiểu cô nương.

“Lam nhi, đừng khóc, không hề nghĩ sẽ lừa muội. Ta cũng là vội vã trở về, sau khi tham kiến hoàng thượng thì liền qua đây, một khắc cũng không dám chậm trễ….”

Cứ thế dỗ mất một lúc mới hơi hơi dỗ được ai kia.

Khóc cũng hòm hòm rồi, Tiết Lam bỗng nhớ ra chính sự, “Chí ca ca, huynh về phủ tướng quân rồi sao?”

Thời Chí lắc đầu, “Vẫn chưa, sau khi tới ngự thư phòng bái kiến hoàng thượng thì liền đến thẳng đây.”

Nghe vậy, Tiết Lam liền bật dậy, chạy về phía tiểu trù phòng (nhà bếp), vừa chạy vừa hô: “Huynh đợi muội nha, lát nữa muội quay lại.”

Qua một lúc lâu, cuối cùng Tiết Lam từ tiểu trù phòng đi ra, trong tay bưng một bát mì.

“Nãi nãi nói, ra ngoài sủi cảo về nhà mì, chờ huynh quay lại nhất định trước tiên phải để huynh ăn một bát mì.”

Tiết Lam vừa nói vừa gọi Thời Chí vào phòng, nãi nãi mà nàng nhắc tới chính là Thời lão phu nhân.

Sau khi hai người tới chính điện, Tiết Lam đặt bát mì lên bàn, ý bảo Thời Chí mau ăn cho nóng.

Thời Chí nhìn thứ gì đó màu đỏ ở bên trên, có chút ngạc nhiên, “Bên trên, bên trên là quả đỏ?”

Tiết Lam cười hì hì đáp: “Đúng vậy, trước đây không phải muội từng viết thư kể cho huynh rồi sao, quả đỏ làm thức ăn cũng ngon lắm, chua chua ngọt ngọt, mì trứng cà chua này cũng được lắm, muội tự tay làm đó, huynh mau nếm thử đi.”

Vừa nghe do Tiết Lam tự tay làm, đáy mắt Thời Chí ánh lên tia ấm áp, khẽ “ừ” một tiếng, cầm đũa lên bắt đầu chầm chậm ăn.

Tiết Lam ngồi cạnh, hai tay chống má nhìn chàng ăn mì, đồng thời cũng tỉ mỉ quan sát sự thay đổi của Thời Chí.

Mặc dù trước đây trong thư, họ thi thoảng cũng sẽ kèm theo chân dung của chính mình gửi cho đối phương, cho nên ngược lại không mấy xa cách. Chỉ là tranh họa cuối cùng vẫn là tranh họa, vẫn không so được với ngắm nhìn người thật trước mắt.

So với năm năm trước, Thời Chí rắn rỏi hơn nhiều, cũng thay đổi không ít. Đương nhiên, sự thay đổi này không chỉ về mặt ngoại hình, nhiều hơn chính là khí chất trên người chàng.

Lúc Tiết Lam đang quan sát Thời Chí thì chàng cũng quan sát nàng.

Tương phản với Thời Chí, tính tình Tiết Lam trái lại không thay đổi gì, nhưng tướng mạo lại biến đổi rất nhiều. Thời gian năm năm, nàng từ một tiểu cô nương trở thành một đại cô nương duyên dáng yêu kiều, sự thay đổi đương nhiên rất lớn.

Tiết Lam thuận miệng hỏi: “Phụ hoàng tìm huynh nói chuyện gì vậy?”

Thời Chí đáp: “Không có gì, hoàng thượng nói đã đến tuổi rồi, nên thành gia thôi.”

Nghe vậy, tim Tiết Lam nhói lên, “Thế, thế huynh nói sao?”

Thời Chí ngừng lại, đặt đũa trong tay xuống, nét mặt nghiêm túc nhìn Tiết Lam: “Lam nhi, muội có nguyện ý gả cho ta không?”

Tiết Lam ngẩn người, xấu hổ nhìn Thời Chí, rất lâu vẫn không lên tiếng.

Gả cho chàng? Nội tâm Tiết Lam tựa như có chú nai con đang chạy loạn lên.

Mấy năm nay Thời Chí đi biên cảnh, đương nhiên nàng cũng nghe được một vài lời đồn liên quan đến họ ở bên ngoài, gì mà thanh mai trúc mã, gì mà lưỡng tình tương duyệt, đều nghe được không ít.

Nhất là hai năm gần đây, cùng với việc dần dần trưởng thành, Tiết Lam cơ hồ đối với tình ái cũng xem như từ từ mở mang. Thi thoảng nàng cũng nghĩ, gả cho Thời Chí hình như cũng được lắm.

Hơn nữa nàng cũng không ngốc, mỗi lần vừa nghĩ tới Thời Chí sẽ cưới người khác, tim nàng tựa hồ bị bóp nghẹt đau đớn. Nàng nghĩ, hẳn là nàng có cảm tình với Thời Chí.

Thấy Tiết Lam không lên tiếng, trên mặt Thời Chí thoáng qua vẻ thất vọng, “Xin lỗi, nếu muội không hề nghĩ đến chuyện này, vậy ta không…”

“Không được,” Tiết Lam bỗng ngắt lời chàng, “Huynh đã nói rồi!”

Thời Chí sửng sốt, nhìn sắc mặt của tiểu cô nương, bỗng dưng ngộ ra, “Vậy nên, Lam nhi, muội đồng ý rồi?”

Tiết Lam mặt mày đỏ ửng, khẽ “ừ” một tiếng, “Nhưng mà, phía phụ hoàng mẫu hậu…”

Thời Chí cười bảo: “Yên tâm, hoàng thượng và hoàng hậu nương nương đã đồng ý rồi, nói chỉ cần muội nguyện ý thì họ có thể tứ hôn bất cứ lúc nào.”

Nghe thấy lời này, Tiết Lam hoàn toàn không chút bất ngờ. Bất kể là trước đây ngầm thừa nhận thanh mai trúc mã hay là mấy năm nay, phụ hoàng mẫu hậu của nàng tóm lại sẽ bóng gió nhắc đến Thời Chí trước mặt nàng, Tiết Lam biết, họ rất hài lòng về mối hôn sự này.

Bỗng dưng nghĩ tới gì đó, Tiết Lam nhìn Thời Chí, hỏi: “Vậy Chí ca ca, là huynh muốn cưới muội hay là phụ hoàng mẫu hậu muội bảo huynh cưới muội.”

Thời Chí bật cười, xoa xoa đầu nàng, nói: “Lam nhi, ta vẫn luôn đợi muội trưởng thành.”



Ngày hôm sau lễ cập kê của công chúa An quốc, hoàng thượng liền ban thánh chỉ, tứ hôn trưởng công chúa với trưởng tôn phủ tướng quân Thời gia – Thời Chí, sang năm chọn ngày lành tháng tốt liền thành thân.

Thánh chỉ vừa ban, tất cả mọi người trong hoàng đô đều không thấy bất ngờ, dù sao, mọi thứ đều đúng như dự liệu của họ.

Sắp tới cuối năm, trên dưới triều Đại An đều chuẩn bị cho năm mới, khung cảnh thanh bình.

Tiết Lam giống như những nữ tử chờ xuất giá khác, ngoại trừ thỉnh thoảng có thể gặp Thời Chí một lần thì phần lớn thời gian đều bị hoàng hậu nương nương giam trong phòng thêu đồ cưới.

Cũng may tiểu thái tử thích tìm a tỷ, ngày ngày sau khi học xong chỗ tiên sinh thì đều chạy qua chỗ Tiết Lam trò chuyện với nàng, ngày tháng ngược lại cũng không mấy nhàm chán.

Tháng ngày của Tiết Lam bình lặng mà êm đẹp, nhưng ai ngờ biến cố lại xảy ra trong nháy mắt.

Vào lúc sắp hết năm, Nguyên Khánh Đế bỗng bệnh tình nguy kịch, nhất thời trên dưới cả nước lòng người thấp thỏm.

Nguyên Khánh Đế con nối dõi ít ỏi, đăng cơ nhiều năm như vậy nhưng dưới gối chỉ có một trai một gái, nhưng lúc này tiểu thái tử hãy còn nhỏ, vẫn chưa tới mười tuổi, nếu như vạn nhất Nguyên Khánh Đế có việc gì, vậy nhất định sẽ là chuyện lung lay căn cơ của cả nước.

Ngày hai mươi chín cuối năm, Nguyên Khánh Đế băng hà, triều Đại An cả nước để tang.

Thế nhưng, Nguyên Khánh Đế vừa hạ táng xong thì hoàng hậu nương nương lại lập tức ngã xuống, sau khi cố gắng chống chọi bảy ngày, qua đời.

Cứ thế chỉ trong vòng nửa tháng ngắn ngủi, Tiết Lam mất đi hai người thân thiết, sau hai tang lễ, cả người nàng gầy rộc đi.

Chiếu theo di chiếu của Nguyên Khánh Đế, tiểu thái tử chưa tới mười tuổi Tiết Lâm đăng cơ làm tân đế, công chúa An Quốc Tiết Lam phụ trợ ấu đệ, đảm nhận chức giám quốc.

Cùng với việc Nguyên Khánh Đế băng hà, loạn trong giặc ngoài của triều Đại An toàn bộ đều lộ ra.

Trên triều đường các phe phái đấu đá không ngừng, uy hiếp nghiêm trọng tới hoàng quyền, mà vào lúc này, hai nước Bắc Cảnh và Tây Lăng cũng nhân cơ hội liên thủ tấn công Đại An, biên cương cấp báo.

Biên quan liên tục cấp báo, tình hình triều Đại An cũng càng lúc càng bất lợi. Cùng với việc nhị thúc Thời Chí bị trọng thương, cục diện đã tồi tệ tới cực điểm, bởi vì,triều Đại An trước mắt đã không còn tướng có thể sử dụng!

Bắc Cảnh và Tây Lăng cùng lúc dụng binh với triều Đại An, các tiểu quốc xung quanh cũng rục rịch ngóc đầu, tướng có thể dùng của triều Đại An toàn bộ đều đã phái đi, mỗi người trấn giữ một phương, không cách nào điều động đến nơi khác.

Mọi việc phát sinh quá mức đột ngột, tới giờ Tiết Lam vẫn như trước chưa kịp lấy lại bình tĩnh.

Nàng luôn biết sức khỏe phụ hoàng không tốt, mấy năm nay ba ngày hai hôm cũng không ngừng thuốc thang, nhưng lại chưa từng nghĩ rằng sẽ ra đi đột ngột như vậy, còn có mẫu hậu của nàng, lại càng bất ngờ.

Mấy ngày qua khi sự việc phát sinh, Thời Chí vẫn luôn bên cạnh nàng.

“Lam nhi, muội phải vực dậy, triều Đại An, còn có đệ đệ của muội đều đang trông đợi vào muội.” Thời Chí kiên nhẫn khuyên nhủ.

Tiết Lam ngơ ngác nhìn Thời Chí, “Chí ca ca, muội sợ muội làm không được.”

Thời Chí nói: “Lam nhi, tiên hoàng trước đây thường khen muội có tài trị quốc, từ nhỏ muội được tiên hoàng ở cạnh dạy dỗ, tin tưởng bản thân, muội có thể.”

Hốc mắt Tiết Lam đỏ bừng, “Nhưng mà, trong triều hiện tại đã không còn tướng có thể phái đi, phía Bắc Cảnh phải làm thế nào đây?”

Thời Chí vỗ vỗ bàn tay nàng, nói: “Đừng sợ, còn có ta, ta thay thúc phụ tiếp quản đại quân biên cảnh.”

Tiết Lam sửng sốt, “Không được, huynh cũng không phải….”

“Ta có thể.” Thời Chí nói, “Lam nhi, trước đây muội vẫn luôn theo cạnh tiên hoàng, nhất định cũng nghe nói chuyện năm năm kia ta ở biên cảnh, ta có thể gánh vác.”

Tiết Lam mấp máy môi, nhưng nửa ngày vẫn không thốt nên lời. Đương nhiên nàng biết Thời Chí có thể làm được, phụ hoàng nàng từng nói, Thời Chí là tướng tài, cách biệt so với mấy hậu bối khác của Thời gia không phải chỉ một chút.

Mấy năm đó chàng ở biên cảnh, chỉ huy điều binh, dùng quân như thần, ở trong quân rất có uy danh.

Thế nhưng, không rõ Thời gia có suy tính gì mà Thời lão phu nhân sống chết không muốn để Thời Chí bước lên con đường võ tướng, vì vậy lần này chàng quay về thì không định trở lại nữa.

Nhưng tình thế hiện tại, dường như chỉ có một con đường này có thể đi.

Trước khi Thời Chí rời hoàng đô, cung điện công chúa thắp đèn sáng rực.

Lúc này Tiết Lam đang ở trong tiểu phòng trù bận rộn, sau một lúc lâu, cuối cùng bưng một bát sủi cảo nóng hôi hổi bước ra, đi tới chính điện.

“Chí ca ca, ăn xong bát sủi cảo này, chờ huynh từ biên cảnh quay về, muội làm mì trứng cà chua đợi huynh.” Tiết Lam nói.

Thời Chí nhận bát sủi cảo nóng hổi, kéo Tiết Lam cùng ngồi xuống.

“Được, đợi ta trở về ăn mì do chính tay muội làm.”

Ăn xong sủi cảo, Thời Chí rời hoàng đô ngay trong đêm, tức tốc đi tới biên cảnh.

Tiết Lam cũng không có nhiều thời gian để cảm thương, trên triều đường vẫn còn một đống cục diện rối rắm đợi nàng xử lý. Khi rảnh rỗi, nàng còn phải dẫn dắt Tiết Lâm làm thế nào xử lý triều chính, dù sao thằng bé mới là tân đế, cũng tới lúc phải học giải quyết những việc này rồi.

Cũng vào lúc này, cuối cùng nàng mới biết phụ hoàng nàng vì sao từ nhỏ đã luôn dẫn nàng theo, muốn dạy nàng đạo làm vua, có lẽ ông đang đề phòng tình huống như thế này xuất hiện chăng.

Sau khi Thời Chí tới biên cảnh, quân đội chàng nắm giữ trực tiếp đối mặt với thế công dữ dội nhất của Bắc Cảnh quốc.

Đại quân Bắc Cảnh khí thế rào rạt, sau khi Thời Chí tới biên cảnh liền lập tức đối đầu với đội quân chủ lực, trận này gian nan vất vả, đánh suốt sáu tháng mới có thể đẩy lùi được quân địch.

Vào thời gian này, Tây Lăng thấy đục nước béo cò không được cũng kịp thời lui binh, các tiểu quốc khác đang nhìn chằm chằm như hổ đói đương nhiên cũng thu cờ dẹp trống.

Thế nhưng, lần này Bắc Cảnh lại không rút binh, dường như muốn cắn chặt triều Đại An đến cùng.

Vì vậy hai quân cứ thế giằng co dai dẳng, Thời Chí thân là tướng trấn giữ biên cương, bản thân chàng cũng không thể nào trở về.

Cứ thế suốt ba năm, triều Đại An và Bắc Cảnh quốc không ngừng xảy ra trận chiến lớn lớn nhỏ nhỏ, nhưng cũng chưa từng để quân địch tiến vào biên cương Đại An lấy một bước.

Phía hoàng đô, Tiết Lam cũng đã dần dần ổn định triều đường, mọi việc đều đang chuyển hướng tốt đẹp.

Hôm nay Tiết Lam bỗng nhận được thư Thời Chí gửi về từ biên quan. Trong thư chàng nói, gần đây chàng chuẩn bị đánh lén kho quân lương hậu phương Bắc Cảnh, nhân cơ hội bức chúng lui binh.

Không biết vì sao, kể từ hôm nhận được thư, trong lòng Tiết Lam tóm lại luôn cảm thấy bất an, ngày ngày cũng tâm thần không yên, dường như có gì đó sắp xảy ra.

Cuối cùng vào nửa tháng sau, nàng nhận được cấp báo tám trăm dặm từ biên cảnh.

“Bẩm báo công chúa, biên cảnh tám trăm dặm cấp báo, biên quan đại thắng, Bắc Cảnh đã lui binh!”

Tiết Lam vui mừng không thôi, Bắc Cảnh rút binh rồi, Thời Chí cũng sắp quay lại rồi.

Thế nhưng vào chính lúc này, quan binh đưa thư lại nói: “Nhưng Thời tướng quân ngài, ngài…”

Tim Tiết Lam thắt lại, giọng gấp gáp hỏi: “Thời Chí huynh ấy thế nào?”

“Bẩm báo công chúa, Thời tướng quân ngài… tử trận sa trường!”
Bình Luận (0)
Comment