Short Story Bang Tan

Chương 10

Cô và anh là bạn thân... À không nói đúng hơn cô và anh là cặp thanh mai trúc mã từ thuở bé cho đến tận bây giờ, ba mẹ hai bên luôn sắp xếp cho họ học chung lớp học chung trường cùng nhau. Anh luôn đưa đón cô đi học mỗi buổi sáng. Hôm nay năm học mới, trường mới, bạn bè mới và thầy cô mới:

- Ha Ram à, Jung Ha Ram, cậu dậy chưa đấy?

Anh đứng trước cửa nhà gọi tên cô, khi cô vừa bước ra:

- Oa, Ha Ram à trong cậu xinh phết.

- Cậu thôi ngay đi, cứ thích làm cho người khác ngại, thật là. - Cô đỏ ửng mặt nói.

- Cậu xinh thật mà.

- Cậu có đi học không đấy? Hay cứ đứng đó. - Cô vừa đi vừa nói.

Cô có vẻ ngoài xinh xắn, không cao lắm nhưng chỉ là thấp hơn anh cả cái đầu, là con ngoan trò giỏi trong mắt ba mẹ và thầy cô. Còn anh, đẹp trai cao to học giỏi, luôn quan tâm săn sóc cho cô. Vừa bước chân vào trường, bao nhiêu anh mắt nhìn vào họ, có chút ngưỡng mộ, có chút thù ghét. Ngưỡng mộ một chàng trai đẹp trai, ngưỡng mộ một cô nàng xinh đẹp sao? Thù ghét vì họ yêu nhau sao? Đúng, nhưng sự thật họ chỉ là bạn. Vào lớp học "Ơ... Anh chàng đó thật đẹp trai" "Cô bé đó là ai mà xinh quá vậy" "Họ là người yêu sao? Sao lại đi cùng nhau" Tiếng nói thì thầm bắt đầu lớn hơn, sự thù ghét cũng nhiều hơn.

Vào giờ học...

- Chào các em, tôi tên là Lee Soon Hwang, tôi 34 tuổi, năm nay tôi sẽ là thầy chủ nhiệm năm lớp 10 của các em. - Thầy bước vào lớp đầy uy nghiêm.

Cả lớp vỗ tay đáp ứng.

- Thầy được biết năm lớp 9 có hai bạn học lực rất giỏi, thầy sẽ bầu cho 2 bạn, 1 bạn lớp trưởng 1 bạn lớp phó, tên là... Min Yoongi và Jung Ha Ram hai em lên đây.

Cả lớp ồ lên, hai người bước lên bục giảng đứng cạnh thầy.

- Em nào bầu cho Min Yoongi đưa tay lên.

Đa số là bạn các bạn nữ.

- 1, 2, 3... 20 bạn. Vậy Jung Ha Ram thì sao?

Tất nhiên số đông vẫn là nam, và còn có cả anh ấy.

- Được rồi, không cần đếm nữa, em Ha Ram sẽ là lớp trưởng, còn Yoongi sẽ là lớp phó, các em hãy cùng nhau phần đấu nhé.

- Vâng. - Hai người đồng thanh rồi về chỗ.

Giờ ra chơi...

- Yoongi này, mình tặng cậu... - Một bạn nữ sinh trong lớp đưa món quà lên và nói.

- Ơ... Sao lại tặng mình. - Anh nhạc nhiên nhìn bạn nữ sinh đó nói.

Cô gái chẳng nói chẳng rằng bỏ hộp quà xuống bàn rồi bỏ chạy.

- Này... Bạn gì ơi...

- Gì đây? Vừa vào lớp mà được tặng quà rồi nhé. - Cô trêu chọc

- Làm gì có tự nhiên bạn đó tặng mình thôi.

- Không có gì là tự nhiên cả.

Cô vừa nói dứt câu thì vội vàng bỏ đi trong buồn bã. Cô trốn sau trường ngồi khóc một mình. Cô thích thầm anh được 4 năm nay rồi, cô còn chưa giám mở lời cơ mà, vậy mà bây giờ lại có cô gái đi trước cô một bước rồi còn gì. Tim cô như vỡ vụn ra từng mảnh vậy, đau lắm, không thể tả nó bằng lời được. Thì chợt có ai đó ôm cô vào lòng và dỗ dành:

- Cô bé của mình sao lại khóc thế này, đừng khóc nữa mình đau đấy, mình không giỏi trong việc dỗ danh người khác đâu.

- Sao... Sao cậu lại đến đây? Sao cậu lại biết mình ở đây?

- Cậu thật ngốc, lúc nãy còn trêu chọc mình cơ mà, giờ lại trốn ngồi khóc một mình rồi.

- Cậu... Đi... Đi, mình muốn ở một mình.

- Tính cậu mình thừa biết, bảo mình đi rồi lại ngồi khóc một mình à?

- Mình đâu có.

- Thôi hay là bây giờ mình đừng làm bạn nữa.

- Cậu nói gì vậy?

- Mình hẹn hò nhé? Làm người yêu mình nhé?

Author: Agust.

Facebook: facebook.com/bao.song.93
Bình Luận (0)
Comment