Short Story Bang Tan

Chương 18

"Seoul, 13/6/2019.

Tôi và Ami gặp nhau trong một quán Bar, cô gái đó đã lọt vào mắt xanh của tôi. Tôi yêu em vì sự ngốc nghếch của em, chẳng có cô gái nào đi Bar lại mặc đồ kín đáo cả, trừ em"

Tôi đã đến và làm quen với cô ấy, cô bé này nhìn tôi bằng ánh mắt e dè và khó chịu tất cả đều được em thể hiện ra bên ngoài. Chúng tôi nói chuyện nhau khá lâu, lại còn có vẻ hợp ý nhau nữa. Sự e dè trong em dần biến mất.

Cô ấy bảo rằng tôi vui tính và dễ gần, cô ấy có cái nhìn khác về tôi, vì cô ấy mặc định rằng ai đi Bar cũng đều là người xấu. Chẳng tốt lành gì khi vào những nơi này, "Và bao gồm có em nữa, cô bé", cô ấy cũng không phủ nhận điều đó, "Anh còn nghĩ là em sẽ giận anh vì câu nói đó nữa".

Cô bé này đang đi ngược lại suy nghĩ của tôi, cô bé này thật khó đoán. Cảm giác này thật khác lạ, tôi cứ như chỉ đang muốn bảo vệ em, che chở em dù mọi chuyện vẫn ổn.

Một năm tôi theo đuổi em, nghĩ lại mà thấy thời gian thật chậm rãi. Trong những ngày tháng đó, bản thân tôi đã rất muốn em là người của mình, "Xin lỗi vì có thể anh làm em sợ, nhưng anh không phải người xấu". Cô ấy biết điều đó, biết rằng tôi không phải người xấu. Nhưng tôi không biết tại bản thân mình lại như vậy nữa, và em nói em có thể hiểu cho tôi, có những thứ thuộc về bản thân mình nhưng mình lại không biết người khác thì lại biết rất rõ.

Và hai năm sau đó chúng tôi tiến đến hôn nhân. Chúng tôi đã sống với nhau trong những năn tháng hạn phút đó. Cuối cùng anh cũng có được em và được bên nhau đến trọn đời. Đó là suy nghĩ của tôi thôi, sự thật lại ngược hoàn toàn, thời gian sống của tôi không còn nhiều.

Khi phát hiện ra căn bệnh này thì nó đã là giai đoạn cuối, đúng vậy tôi đã mắc bệnh ung thư căn bệnh quái ác này đã lấy đi tất cả, nó sẽ lấy đi sự sống của tôi trong một tháng nữa. "Tử thần, người có thể đừng lấy đi sự sống của tôi được không?" Tôi đã hỏi người như vậy đó, thật buồn cười có đúng không.

"Ami à, anh xin lỗi vì đã không thể đi tiếp với em nữa quãng đời còn lại". Anh chỉ có thể trách mình, trách phận đời tại sao lại bạc bẽo đến vậy. Anh đã không phải là người chồng tốt người cha tốt. "Anh đã không thể lo cho em và con của chúng ta".

Tôi lau đi hai hàng nước mắt đang lăn dài trên má cô ấy, nước mắt cô ấy tuôn ra như không muốn ngừng. "Đừng khóc, anh xót. Cho dù có bất cứ điều gì xảy ra đi nữa, anh muốn em phải cười phải vui và hạnh phúc. Anh yêu em".

Bệnh nhân Jung Hoseok đã rút hơi thở cuối cùng, trên tay anh vẫn nắm chặt bước thư anh muốn gửi đến người anh yêu thương nhất, cô Lee Ami.
Bình Luận (0)
Comment