Showbiz Phồn Hoa

Chương 28

Hạ Lâm chính là tai mắt của Lưu Hoài Khang ở công ty giải trí Điền Hoan. Chẳng phải gì anh cũng muốn quản cô sao? Cô lại cứ không theo ý của anh đấy. Người tài giỏi chó má gì chứ, cô khăng khăng không muốn thế đấy.

Vốn dĩ ầm ĩ một trận như vậy, cô cho rằng Lưu Hoài Khang ít nhiều cũng sẽ trách cô không biết tốt xấu, nhưng đợi cả ngày cũng không thấy anh gọi điện thoại nói gì, ngược lại còn khiến cô phiền muộn.

Sáng hôm sau người quản lý mới đã đến chỗ cô ở báo danh rồi. Cô ấy đội mũ nồi màu đỏ, môi hồng răng trắng, là một cô gái xinh xắn đáng yêu, tên là Tô Mạt, bằng tuổi với cô.

Tô Mạt ngồi ghế sô pha, sau khi giới thiệu đơn giản về mình, cô ấy liền bắt tay ngay vào việc chính, nói: "Vai diễn kịch bản này là em tìm cho chị, chị xem qua đi ạ."

Khiết Ninh nhìn lướt qua thì rút ra một kịch bản nhìn quen mắt “Thâm cung kế”? Kịch bản này không phải đã quay rồi sao?

Tô Mạt nhìn thấy thì lắc đầu nói: "Ồ, kịch bản này không phải. Kịch bản đó là công ty chúng ta cho mượn người mới tạm thời sang đó đóng vai cung nữ. Chị xem những kịch bản khác đi."

Khiết Ninh nhìn đăm chiêu kịch bản trong tay.

Một tiếng sau, ở trường quay của tổ làm phim “Thâm cung kế”.

Thợ trang điểm đang trang điểm tạo hình cho Khiết Ninh, Tô Mạt ngồi bên cạnh cau mày: "Sao chị lại muốn diễn vai cung nữ chứ? Chị Lan rất quan tâm chị, đưa cho chị bao nhiêu là kịch bản hay."

"Rèn luyện kỹ thuật diễn mà. Diễn viên giỏi phải bắt đầu từ những vai diễn nhỏ, không phải sao?"

Khiết Ninh nhìn bản thân mình trong gương, cô cong khóe môi cười ý tứ sâu xa.

Trước khi chính thức quay, người của tổ làm phim thúc giục ba bốn lần Triệu Hồng Ngọc mới từ phòng trang điểm riêng đi ra. Mới thấy Khiết Ninh cô ta liền cười cười khẩy một hồi: "Tôi còn tưởng rằng cô ký hợp đồng trở về công ty giải trí Điền Hoan thì phải có bản lĩnh cỡ nào, thì ra kim chủ lần này cũng chẳng ra sao cả? Sao vẫn để cô diễn vai cung nữ thế?"

Khiết Ninh không thay đổi sắc mặt.

"Dù sao tôi cũng là người mới, không có bản lĩnh bằng cô Triệu, xin chỉ giáo nhiều hơn."

Triệu Hồng Ngọc cười khẩy, vô cùng đắc ý.

Mà không biết ánh mắt của Khiết Ninh sau lưng cô ta đã sa sầm trong nháy mắt. Lần trước nước trà nóng hổi giội lên mặt cô thù này cô vẫn chưa quên đâu, cô là người thù dai, có thù tất báo.

“Thâm cung kế” cảnh thứ tám. Bắt đầu diễn...”

Cảnh phim này Khiết Ninh đóng vai tiểu cung nữ phải dâng trà cho phi tử do Triệu Hồng Ngọc đóng. Trong nước trà có độc, vì vậy tay của Khiết Ninh hơi run run, ngay cả giọng nói cũng run run, nhưng lại cố giả vờ bình tĩnh: "Nương nương, mời dùng trà thấm giọng."

Triệu Hồng Ngọc bưng ly trà lên, dùng nắp ly gạt lá trà nổi trên mặt nước, cúi đầu thử một ngụm, ngay sau đó dằn mạnh ly trà qua một bên, giơ tay lên...

"Dừng lại!" Đạo diễn không khách khí hô lên một tiếng, một cái tát này của Triệu Hồng Ngọc còn cách sát mặt Khiết Ninh vài phân.

"Sao cô có thể nhìn ra trong trà có độc, sao cô lại có thể chắc chắn là cung nữ hạ độc. Suốt cả quá trình diễn biến tâm lý của cô đâu? Diễn ánh mắt của cô đâu? Cô có đọc kịch bản không?"

Quay lại lần nữa, quay liên tục ba lần, Triệu Hồng Ngọc đều không đạt được yêu cầu của đạo diễn, trước mặt mọi người bị đạo diễn chửi không ngóc đầu lên được.

Trong lúc cả tổ làm phim đều đang trong bầu không khí không tốt thì Khiết Ninh bỗng đưa ra đề nghị.

"Đạo diễn, hay là để tôi làm mẫu cho cô Triệu xem một lần?"

Cô vừa nói xong, Triệu Hồng Ngọc đã xù lông ngay lập tức.

"Tôi cần cô làm mẫu cho tôi à! Cô nghĩ gì thế?"

"Không gì là không thể?!" Đạo diễn lạnh mặt: "Tôi thấy cung nữ này diễn còn hay hơn cô. Cô diễn mẫu cho cô ta xem một lần. Triệu Hồng Ngọc, cô đổi đóng vai cung nữ đi."

Sắc mặt Triệu Hồng Ngọc trắng bệch, nghiến răng trèo trẹo nhưng lại không dám làm trái ý của đạo diễn.

Mấy phút sau, tâm trạng Khiết Ninh trào dâng, nắm đấm siết chặt để trên bàn nhỏ làm bằng gỗ cẩm lai, ánh mắt tràn ngập vẻ căm giận vì bị phản bội: "Ta không xử bạc với ngươi, nói! Là ai đã sai khiến ngươi?"

Triệu Hồng Ngọc cúi thấp đầu, bất đắc dĩ nói: "Không có, không ai sai khiến."

"Ngươi đây là thái độ gì?"

Khiết Ninh đứng bật dậy, giơ tay lên tát một cái như trời giáng vào mặt Triệu Hồng Ngọc đang quỳ trên mặt đất, ôm mặt vẻ không dám tin.

Một tiếng "chát" vang vọng toàn bộ trường quay, cô diễn ánh mắt vừa thương tiếc lại vừa quyết liệt: "Ngươi thân ở Tào Doanh còn tâm thì đang ở Hán, có bản lĩnh hơn nữa ta cũng không cần, người đâu kéo ra ngoài dùng gậy đánh chết."

"Không tệ." Vẻ mặt đạo diễn vô cùng hài lòng: "Cái này có thể được gọi là mẫu chuẩn."

Sau khi đạo diễn hô cut, Khiết Ninh thở phào một hơi, đổi ngay thành vẻ mặt xin lỗi, cúi xuống đỡ Triệu Hồng Ngọc đứng lên: "Xin lỗi cô Triệu, lúc nãy tôi ra tay không chủ ý, đúng là đã đánh cô thật."

."Cô..." Triệu Hồng Ngọc gần như nghiến răng nghiến lợi, nhưng trước mặt nhiều người như vậy cũng không dám bộc phát, cô ta vội quay người nhìn đạo diễn nói: "Đạo diễn à, mặt tôi đã sưng thành như vậy còn quay thế nào được nữa? Khiết Ninh cô ta cố ý."

Vẻ mặt đạo diễn thiếu kiên nhẫn nói: "Mặt sưng phù diễn không được đúng không? Thợ trang điểm đâu? Trang điểm cho Khiết Ninh thành tạo hình nữ chính, nửa tiếng sau chính thức quay."

Mọi người có mặt ở đó xôn xao.

Tất cả mọi người nghe được lời này đều choáng váng.

Chuyện thay đổi người trước khi quay là thường xuyên xảy ra. Quay giữa chừng thay người cũng không phải là chưa từng xảy ra. Nhưng bởi vì diễn tại chỗ không tốt nói đổi người liền đổi người thì đây vẫn là lần đầu tiên trong giới giải trí.

"Bộ phim này tôi đã quay một tuần rồi, tôi cũng đã ký hợp đồng rồi. Đạo diễn, sao ông có thể đột nhiên đổi người chứ?"

"Không cần nữa, ngay cả lời thoại cô cũng không thuộc, một tuần xin nghỉ phép ba lần, nếu để cô diễn tiếp nữa, lẽ nào một năm này tất cả người trong tổ làm phim phải xoay xung quanh cô sao?"

Nghe nói như thế, Triệu Hồng Ngọc mới xác định đạo diễn không đùa với cô, nhất thời sắc mặt trắng bệch, một hồi lâu mới cắn răng khẽ nói: "Đạo diễn, nếu đổi tôi, tổng giám đốc Triệu sẽ rút vốn đầu tư."

Đạo diễn lạnh lùng liếc cô ta nói: "Người trong giới giải trí này có biết bao nhiêu người có núi dựa sau lưng. Đừng cho rằng mang theo vốn vào tổ làm phim chỉ mình cô mới làm được, tôi khuyên cô tự lo lấy thân đi."

Lời này không thể nghi ngờ là đang nhắc nhở cô điều gì đó. Cô ta nhất thời sắc mặt tái mét, đi thẳng tới cửa phòng trang điểm ngăn Khiết Ninh lại: "Trừ bản lĩnh dùng thủ đoạn thấp hèn cướp vai diễn của người khác ra, cô còn biết làm gì nữa không?"

Khiết Ninh hất cằm lên kiêu căng nói: "Dù sao có bản lĩnh này cũng còn hơn người không có bản lĩnh, diễn xuất làm nhức mắt người khác đúng chứ?.

Khiết Ninh nói xong, đẩy cô ta ra, đi thẳng vào phòng trang điểm: “Xin lỗi cô Triệu, bây giờ tôi phải dùng phòng trang điểm rồi, phiền cô nhường đường."

"Khiết Ninh, cô... Cô chờ xem!"

Triệu Hồng Ngọc hậm hực giậm chân ở cửa phòng trang điểm.

*

Đêm đó sau khi tổ làm phim kết thúc buổi quay, Khiết Ninh trở về chung cư thu dọn đồ chuẩn bị hôm sau đi quay, để khỏi phải ngày nào cũng đi đi lại lại.

Có tiếng người bấm chuông cửa, cô nghĩ là Khiết Thành tan học trở về.

Lúc cô mở cửa ra, thuận miệng nói: "Em không mang theo chìa khoá..."

Chữ “à” còn chưa kịp nói ra trong nháy mắt khi cô thấy Lưu Hoài Khang, cô mới miễn cưỡng nuốt xuống.

"Sao anh lại tới đây?" Cô hơi sốt sắng hỏi.

Lưu Hoài Khang mặc đồ vest thẳng thớm, thoạt nhìn giống như vừa đi họp hội nghị quốc tế về, dưới cặp mắt kính gọng vàng là ánh mắt sắc bén, mạnh mẽ.

"Vừa về dưới trướng của tôi đã cướp được vai nữ chính, cô định để tôi đứng bên ngoài nói chuyện thế này à?

Khiết Ninh liếc mắt nhìn đồng hồ, nửa tiếng nữa là đến giờ Khiết Thành tan học, lúc này cô mới nghiêng người nhường đường.

Cô rót trà, thấp giọng nói: "Nửa tiếng sau anh phải đi ngay đấy, tôi không muốn để cho Tầm thấy."

"Nửa giờ sợ là không đủ."

Lưu Hoài Khang tháo kính mắt đặt trên bàn ăn, ngón tay thon dài kéo cà vạt, sắc mặt bình tĩnh ôn hòa, giống hệt trước đây, vô cùng tùy tiện.

Cô cho rằng ít nhất Lưu Hoài Khang sẽ hỏi cô tại sao đột nhiên cướp kịch bản của Triệu Hồng Ngọc, những rõ ràng người đàn ông này cũng chẳng quan tâm, giống hệt trước đây, chỉ có một cách để giao lưu với cô.

Khiết Ninh bỗng nhiên đè tay anh lại, cắn răng nói: "Đừng ở đây, lát nữa Tầm sẽ về."
Bình Luận (0)
Comment