Showbiz Phồn Hoa

Chương 6

“Em đã ngủ hai năm rồi, hai chân vẫn chưa thể đi lại.” Khiết Ninh bước vội qua, vừa bóp chân cho cậu, vừa hỏi: “Thế nào, có cảm giác gì không?”

Khiết Thành gật đầu: “Có chút tê.”

Thấy cậu nói như vậy, Khiết Ninh cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi, đôi chân này chắc không sao rồi.

Khiết Thành lúc trước hôn mê mãi không tỉnh, có điều mỗi một tuần Khiết Ninh đều đến mát xa cho chân cho cậu, lúc không ở đây thì cũng dặn dò y tá, cô chỉ lo không được chăm sóc, trong một thời gian dài chân sẽ trở nên cứng nhắc.

“Chị, em đã ngủ hai năm thật à?” Khiết Thành nhớ lại dáng vẻ khoa trương của bác sĩ khi anh mới tỉnh dậy, không nhịn được hỏi: “Sao em lại cảm thấy như em chỉ mới ngủ từ hôm qua nhỉ?”

Khiết Ninh gật đầu, nói: “Lúc đó em bị đâm mười mấy nhát, một nhát sau đầu đó là nhát dao chí mạng, suýt chút nữa là chết rồi, may được bác sĩ cứu chữa kịp thời, có điều em lại rơi vào hôn mê sâu. Chị và mẹ lo lắng cho em biết bao nhiêu, chỉ sợ cả đời này em cũng không thể tỉnh lại.”

Nghe cô nói, Khiết Thành sờ phía sau đầu mình, đúng là có một vết sẹo ở đó, anh nhìn lên gương mặt thấm đẫm nước mắt của Khiết Ninh, cảm thấy vô cùng hổ thẹn: “Xin lỗi chị, là em liên lụy đến chị và mẹ.”

“Không sao, không phải bây giờ em đã tỉnh lại rồi sao?” Khiết Ninh lau nước mắt: “Chỉ là, sau này em đừng xen vào việc không liên quan đến mình nữa, nếu như em xảy ra chuyện gì, thì chị phải làm sao?”

“Tương lai em sẽ trở thành quân nhân, giúp đỡ khi người khác gặp khó khăn không phải là điều nên làm sao?” Khiết Thành nói: “Hơn nữa em cũng hi vọng lúc chị gặp khó khăn, cũng có ai đó có thể giúp đỡ chị.”

“…”

Tuy rằng những lời này của em trai khiến Khiết Ninh rất cảm động, nhưng mà hai năm qua, đều là những ngày tháng vô cùng khó khăn đối với cô, cô kiên quyết nói: “Chị nói không được là không đươc! Nếu sau này em còn làm như vậy, chị sẽ không nhận em là em trai nữa!”

“Được rồi, chị đừng tức giận, em nghe chị hết.” Thấy Khiết Ninh thật sự tức giận, Khiết Thành vội vã dỗ dành: “Chuyện mà chị không cho phép, em tuyệt đối không làm, em hứa đấy!”

Lúc này sắc mặt Khiết Ninh mới trở nên hòa hoãn hơn.

Y tá mang cháo dinh dưỡng đến, mùi vị nhàn nhạt, Khiết Thành có chút ghét bỏ, có điều dưới sự cưỡng ép của Khiết Ninh thì vẫn phải nuốt xuống, anh hỏi: “Đúng rồi, chị, sao chỉ có mình chị, mẹ đâu?”

“…” Động tác gọt táo của Khiết Ninh bỗng ngừng lại, sắc mặt phức tạp.

Hai năm trước, bác sĩ tuyên bố Khiết Thành trở thành người thực vật, lại nhiễm phải căn bệnh hiếm gặp, có thể ra đi bất cứ lúc nào, mẹ Khiết biết tin liền khóc mãi không thôi, bệnh cũ lại tái phát, không thể qua khỏi.

Lúc bọn họ còn ở trong bụng mẹ, ba mẹ đã ly hôn rồi, một mình mẹ nuôi hai chị em họ lớn lên.

Tuy Khiết Thành nghịch ngợm, nhưng vẫn rất nghe lời mẹ Khiết, mẹ nói một cậu không dám nói hai, lúc này mới tỉnh dậy, nếu như biết được tin mẹ đã qua đời, chắc chắn cậu không thể chịu nổi.

Hơn nữa Khiết Ninh cũng không thể chịu nổi đả kích khi mất đi người thân.

“Mẹ, mẹ…”

“Sao vậy?” Thấy Khiết Ninh ấp a ấp úng, Khiết Thành nhạy cảm phát hiện ra gì đó, cũng không ăn cháo nữa, nhìn chị mình chằm chằm, ánh mắt thúc ép: “Có phải là mẹ đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

“Không phải!” Khiết Ninh phủ nhận theo bản năng, chuyện mẹ qua đời, cũng nên chờ Khiết Thành khỏe hơn rồi mới nói được.

Khiết Thành nhíu mày: “Mẹ đi đâu rồi?”

Khiết Ninh miễn cưỡng nở nụ cười, đang chuẩn bị đưa ra một lời nói dối khác, bụng lại bắt đầu đau nhói, cô chịu không nổi, hai mắt nhắm lại, trực tiếp ngã xuống từ trên ghế.

“Chị! Chị!” Thấy Khiết Ninh sắc mặt trắng bệch ngã xuống đất, Khiết Thành biến sắc, nhưng chân anh không tiện đi lại, chỉ có điên cuồng ấn chuông gọi bác sĩ đến.

Không đến một phút, bác sĩ và y tá vội chạy đến đưa Khiết Ninh nằm lên giường đẩy ra ngoài.

Khiết Thành yêu cầu bác sĩ một chiếc xe lăn, đang định đẩy xe lăn đi tìm Khiết Ninh, điện thoại trên tủ lại reo lên, là điện thoại của Khiết Ninh.

Khiết Thành với chiếc điện thoại nhìn qua, là Lưu Hoài Khang, cũng không biết có phải là đồng nghiệp của chị gái không, chần chừ một lúc, anh vẫn nghe máy: “Alo!”

Lưu Hoài Khang thấy người nghe máy không phải là Khiết Ninh, trầm giọng hỏi: “Khiết Ninh đâu?”

“Chị tôi vừa ngất đi, đang đưa đi cấp cứu.” Khiết Thành thành thật trả lời, lại hỏi: “Anh là đồng nghiệp của chị tôi à, có chuyện gì quan trọng sao? Có cần tôi giúp anh chuyển lời không?”

“Không cần.”

Nói xong liền cúp máy luôn, còn Khiết Thành thì ngơ ra.

Sao lại có cảm giác đồng nghiệp của chị mình lại mạnh mẽ như thế nhỉ?

Lúc Khiết Thành đẩy xe lăn đến phòng cấp cứu, y tá cũng đã kéo rèm che ra rồi, Khiết Ninh nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, anh không nhịn được mà hỏi: “Chị y tá, chị tôi sao rồi?”

“Chị cậu mang thai rồi, lại còn là thai đôi nữa!” Thấy Khiết Thành lịch sự như vậy, y tá cũng nhẫn nại nói thêm vài câu: “Có điều, hình như bụng của cô ấy bị va đập mạnh, ảnh hưởng đến tim thai.”
Bình Luận (0)
Comment